Hoàng đế đương nhiên cũng nghe được tiếng động từ trong phòng truyền ra. Thế nhưng ban đầu khi Thái Bình Vương bị điên, ngày nào cũng phải kiềm chế hắn như vậy, nếu không hắn sẽ làm người khác bị thương, làm tổn thương chính mình. Bất kể là bao nhiêu nô tỳ cũng không trông được một người điên. Cho nên trong một thời gian rất dài, mặc dù rất yêu thương hắn, nhưng ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà kêu người trói hắn lại.

Nếu không ai biết được nếu gặp việc ngoài ý muốn nào đó, Hoàng Nhi sẽ yên lặng chết đi. Đến lúc đó cho dù giết hết nô tỳ trong cung thì cũng làm thế nào được?

Ban đầu Thái Bình Vương vẫn chưa được phong Vương, chỉ ở trong hậu cung, ở trong biệt viện cách tẩm điện Đế vương gần nhất, cho nên đối với mấy tiếng kêu như thế này, Dương Lâu thực sự đã nghe rất nhiều năm rồi. Đương nhiên không phải ông ta không yêu thương, mà là đã quen rồi.

Tiếc rằng khi Thái Bình Vương lớn lên, nhiều lần đụng độ thê thiếp của mình trong hậu cung, lúc này Dương Lâu mới để hắn ra khỏi cung, phong Vương cũng không để hắn rời khỏi Hoàng thành, chỉ là cẩn thận lựa chọn thêm một số nô tỳ chăm sóc hắn.

Mãi đến khi Thái Bình Vương ra khỏi cung được hơn hai tháng, Dương Lâu thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu của hắn, nhưng đó chỉ là ảo giác.

Hôm nay, âm thanh mà Dương Lâu đã từng nghe quen, không ngờ lại có người không nghe nổi.

Ông ta không lập tức nói, chỉ là sắc mặt trầm xuống nhìn Đỗ Thư Dao đang lo lắng, liên tiếp nhìn về phía phòng đang phát ra âm thanh, u ám cho rằng nàng đang diễn trò.

Trong lòng ông ta, Đỗ Thư Dao là một nha đầu xảo quyệt, thế nhưng nàng lại không biết suy nghĩ của Hoàng đế. Thấy Hoàng đế không nói lời nào mà chỉ nhìn nàng, Đỗ Thư Dao nhanh chóng nghĩ xem mình đã làm ra chuyện gì, nhưng nàng nghĩ không ra. Kẻ thông minh cũng có lúc không nghĩ ra, nàng lại chỉ là một người hiện đại bình thường ngay cả lễ nghi cổ đại cũng không hiểu rõ, có thể làm được đến mức này đã là vắt hết óc rồi, còn nghĩ nữa có lẽ đầu nàng sẽ nổ tung mất.

Đúng lúc này, trong phòng lại truyền ra một âm thanh bị nghẹn lại trong cổ họng, thế nhưng lại xé cả tim gan. Vai Đỗ Thư Dao run lên, vừa sốt ruột vừa sợ hãi vừa đau lòng đan xen, nước mắt chảy xuống, nàng bất chấp lễ nghi gì đó, lê gối hai bước về phía trước, túm được áo bào của Hoàng đế, giương mắt nhìn như khẩn cầu: "Phụ hoàng, mau, mau bảo bọn họ thả Vương gia ra, hắn rất nhát gan, nếu dọa hắn ban đêm hắn sẽ tỉnh dậy..."

Đỗ Thư Dao cũng không biết bản thân nàng đang khóc, còn bực mình tại sao mắt lại không nhìn rõ. Nàng đưa tay xoa lung tung rồi nói tiếp:"Vương gia rất nghe lời con, lời con nói hắn sẽ nghe, chữa trị như thế nào hắn cũng sẽ phối hợp. Hắn đã không còn nổi điên nữa, thực sự không cần thiết phải trói hắn lại!"

Dương Lâu vốn cho rằng Đỗ Thư Dao đang diễn trò, nhưng thấy nàng khóc, trong lòng ông ta kinh ngạc không thôi. Thậm chí ngay cả Hỉ Nhạc công công vẫn đứng sau lưng Dương Lâu cũng phải nhíu mày.

Mấy vở si tình kiểu này hai lão già như họ đã thấy quá nhiều rồi. Tất cả những vướng mắc trên đời này đơn giản chỉ là lợi ích tiền bạc, yêu hận mà thôi.

Bọn họ không thể không nhìn ra thế nào là thật tình giả ý, chỉ là bọn họ không hiểu phần thật tình này của Đỗ Thư Dao mà thôi. Dù sao sau ngày thành hôn không lâu, nàng còn vì tên Chúc Lương Bình muốn giết mình mà khóc đến suýt mù mắt.

Chẳng lẽ nàng trời sinh đa tình như vậy?

Dương Lâu nhìn nàng chảy đầy nước mắt, lông mày hơi nhíu lại, giơ tay ra hiệu cho Hỉ Nhạc sau lưng, Hỉ Nhạc lập tức xoay người đi vào. Đỗ Thư Dao nghe Hỉ Nhạc công công nói ở bên trong: "Mau buông Vương gia ra..."

Lúc cả người thả lỏng, cả người Đỗ Thư Dao lại bất chợt căng thẳng. Nàng buông góc áo Dương Lâu ra đứng lên, lui về phía sau. Lúc này Dương Lâu lại nghiêng người về phía trước nói với nàng: "Có thật là ngươi nghĩ xong rồi, không cần cái gì hết?"

Dương Lâu nói: "Bỏ lỡ hôm nay, sau này..."

"Bệ hạ!" Đỗ Thư Dao nghe được bên trong truyền ra tiếng kêu "ai ôi" của thái y, liền vội vàng ngắt lời Dương Lâu, nhanh chóng hành đại lễ rồi bất chấp lễ nghi đứng lên, nhanh chóng chạy đến đứng bên cạnh cột.

Dương Lâu sống đến bây giờ, số lần bị người khác ngắt lời khi đang nói chuyện đếm trên đầu ngón tay, bị một tiểu bối như Đỗ Thư Dao ngắt lời, quả thực là có một không hai. Sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống, thế nhưng rất nhanh, ông ta còn chưa kịp nổi giận thì đã liếc thấy một bóng người lao nhanh tới từ trong nhà, va thẳng vào Đỗ Thư Dao.

Đỗ Thư Dao bị va phải đến mức lục phủ ngũ tạng như lệch khỏi vị trí, nàng ho khan một tiếng, cũng không nhịn được cười. Chuỗi Chuỗi  đã lâu không đánh nàng, hôm nay đúng là rất sợ hãi.

Thái Bình Vương quả thực sợ hãi, cả người đều run rẩy, đầu hắn chôn ở cổ Đỗ Thư Dao liên tục cọ cọ, cổ họng rên rỉ, cánh tay ôm nàng cứng đến mức như muốn đẩy nàng chui vào trong cột.

Đỗ Thư Dao bất chấp không nhìn đến sắc mặt Hoàng đế, vội vã đưa tay ôm lấy đầu Chuỗi Chuỗi, bóp bóp gáy hắn, nghiêng đầu dùng mũi thân mật cọ cọ mặt hắn, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao, không sao, bọn họ là người xấu, lát nữa ta đánh bọn họ..."

Dương Lâu vẻ mặt rạn nứt và Hỉ Nhạc đều bị chọc cười. Đã nhiều năm ông ta chưa từng xấu hổ như vậy. Đỗ Thư Dao bình thường ở cùng với Thái Bình Vương như thế nào, thực ra Hoàng đế đã từng nghe nói rồi. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Đây chính là kiểu phu thê tình thâm mà bọn họ nói sao? Đây quả thực giống như đang dỗ dành trẻ con vậy...

Chờ Đỗ Thư Dao trấn an được Chuỗi Chuỗi, dỗ hắn buông tay rồi mới ngẩng đầu lên nhìn, nhưng đâu còn thấy bóng dáng Hoàng đế nữa?

"Ai?" Đỗ Thư Dao kéo Thái Bình Vương vẫn đang tủi thân không vui đi vòng vòng trong phòng hai vòng, nhẹ giọng gọi: "Bệ hạ, phụ hoàng?"

Mà lúc này, Dương Lâu đang ngồi trên xe ngựa về cung.

Xe ngựa được chế tạo đặc biệt, đừng nói là mũi tên, cho dù là đao kiếm cũng không chém được. Chỉ cần không bị bắn trúng cơ quan bí mật, hoặc là người bên trong mở ra, thì đây cũng được coi như xe chống đạn phiên bản cổ đại.

Hoàng đế ngồi ở bên trong nhắm mắt trầm tư, một lát sau quay sang Hỉ Nhạc đang ngồi xếp bằng trong góc: "Ngươi cảm thấy, Đỗ thị thật lòng với Kinh Luân không?"

Lão thái giám Hỉ Nhạc thực ra còn nhìn thấy nhiều chuyện thô tục hơn cả Hoàng đế, loại người như thế cơ bản chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấu. Hắn ta thấy Hoàng đế nói vui vẻ như vậy, muốn nói lại có chút chần chừ.

"Cái này... thật lòng thì đúng là thật lòng." Hỉ Nhạc nhìn về phía Hoàng đế, vẻ mặt có chút nghi hoặc: "Nhưng thoạt nhìn lại không giống tình yêu nam nữ."

Dáng vẻ dỗ dành dung túng đó thực ra hơi giống với quan hệ giữa hậu phi và các tiểu hoàng tử, công chúa.

Bọn họ đương nhiên không biết thế giới hiện đại, nhiều người cũng nuôi chó nuôi mèo như nuôi con trai con gái vậy.

Vì vậy, Hỉ Nhạc và Dương Lâu đều không hiểu nhìn nhau một hồi, cuối cùng Dương Lâu nói: "Chỉ mong sự chân thành này có thể kéo dài lâu một chút."

Hoàng nhi không bình thường, đương nhiên cũng không thể dùng tình yêu nam nữ bình thường để so sánh cách ở chung của hai người kia. Ngược lại, nếu như Đỗ Thư Dao thực sự thể hiện tình yêu nam nữ, Dương Lâu sẽ càng khó hiểu.

"Cứ quan sát thêm xem." Dương Lâu nói: "Chờ Hoàng nhi khỏi hẳn." Bất kể thế nào, tất cả đều có thể kết luận.

Hỉ Nhạc đáp: "Bệ hạ, lần này Vương phi lập được công lớn như vậy, có thật là không ban thưởng không?"

Dương Lâu cầm lấy ngọc bội bên hông mình, ném xuống, nói: "Nha đầu kia cực kỳ liều lĩnh, sau này còn có thể làm loạn, cứ cho nàng giữ cái này trước. Chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ, có thể tha cho nàng một lần."

"Bệ hạ nhân hậu, nhất định là vô cùng yêu thích tính cách của Vương phi." Hỉ Nhạc nói: "Lại nói tiếp, mấy năm nay, tiểu bối có bản tính chân thật và khiến người khác yêu thích như vậy không có nhiều lắm."

Dương Lâu thấy Hỉ Nhạc cười, còn nói bản tính, ông ta liền biết hắn ta có chuyện gì, nụ cười ông ta mang theo ý tứ sâu xa: "Thế nào, nàng sai khiến ngươi nhiều lần như vậy, lại không hiếu kính ngươi sao?"

Hỉ Nhạc ai u một tiếng, hai tay chà xát vào nhau, chỉ có hắn ta to gan lớn mật mới dám tiếp lời Hoàng đế trong chuyện này: "Vâng, lão nô tốt xấu gì cũng là người ở bên cạnh bệ hạ, sao lại không có lợi ích từ chỗ Vương phi được chứ."

Hai người nói giỡn một lát, Dương Lâu cuối cùng thở dài, thu lại ý cười: "Nếu lần này Kinh Luân có thể thực sự khỏe lại, mẫu phi dưới kia của hắn biết được cũng có thể yên tâm nhắm mắt rồi."

Hỉ Nhạc cũng thở dài: "Bệ hạ, cần truy xét xuống không ạ?"

Hoàng đế nhắm mắt lại, sắc mặt tối lại: "Đương nhiên, toàn lực điều tra. Ngươi theo trẫm nhiều năm như vậy, không biết trong mắt trẫm không dung được một hạt cát sao?"

Hỉ Nhạc cúi đầu đáp lời. Thực ra loại chuyện này, trong lòng ai mà không rõ. Ai có hiềm khích với Thái Bình Vương, ai lại trăm phương ngàn kế dùng loại phương thức im lặng này để ám hại một người mười mấy năm?

Làm chuyện này ngay dưới mắt Hoàng đế, nếu điều tra ra... Hỉ Nhạc nghĩ mà thấy sống lưng lạnh toát. Ngục riêng trong cung e rằng sẽ lại bị huyết tẩy rồi.

Mà lần này lộ ra sơ hở đều là do Thái Bình Vương phi can đảm cẩn trọng. Hoàng đế không thể hiện ra, nhưng Hỉ Nhạc cũng biết, Thái Bình Vương phi trong mắt Hoàng thượng từ nay về sau còn quan trọng hơn so với các hoàng tử, công chúa trong hậu cung.

"Bệ hạ." Hỉ Nhạc nghĩ đến điều gì đó, cắt đứt suy nghĩ của Hoàng đế: "Cấm túc có thể bỏ, những cái khác thì đừng, còn phải xem Thái Bình Vương phi có chịu tha thứ hay không."

Trên mặt Hỉ Nhạc lóe lên sự hả hê rồi biến mất. Đây cũng là muốn khiến Nhị tiểu thư Vu gia đến Thái Bình Vương phủ xin lỗi. Thế nhưng Thái Bình Vương phi nhìn có vẻ dịu dàng yếu ớt như vậy, nhưng hắn ta cũng không chiếm được lợi chỗ nàng, Nhị tiểu thư Vu gia chỉ có thể ăn thiệt.

Hỉ Nhạc đương nhiên không có thù oán gì, chỉ là mấy năm nay nàng ta ỷ thế Vu Đại Tướng quân, hoành hành ngang ngược ở kinh thành, được dạy dỗ một chút ngược lại sẽ khiến nàng ta an phận hơn.

Xe ngựa đi đến Hoàng cung, Đỗ Thư Dao ở trong Vương phủ không tìm được Hoàng đế, lúc này mới phát hiện Hoàng đế âm thầm rời khỏi. Nàng tâm tình phức tạp, vừa trấn an Thái Bình Vương, vừa trấn an chính mình.

Các thái y nghiên cứu một hồi, có mấy người đã đi về, còn mấy người ở lại luôn trong Vương phủ. Đỗ Thư Dao cũng không nhận ra người nào với người nào, bởi vì người lớn tuổi đều có râu, còn người trẻ tuổi thì chỉ có một. Một đám người mặc y phục và đội mũ giống nhau, cứ như đang chơi trò tìm sự khác biệt vậy.

Mấy người ở lại sẽ ở lại dãy phòng kề trong viện của Thái Bình Vương, không biết đang nghiên cứu phương thuốc mới gì. Nói chung dược liệu kéo đến hai xe đẩy, nhìn qua quy mô rất lớn.

Còn Liên Hoa bận rộn cả buổi chiều không thấy bóng dáng. Buổi chiều Đỗ Thư Dao không có chuyện gì làm, nàng ngồi dưới tàng cây xem tập tranh trông Thái Bình Vương, căn bản không biết cách một bức tường là cảnh tượng máu tanh như thế nào.

Thanh trừng nô tỳ trong phủ, tổng cộng có ba tỳ nữ tham gia mưu hại Thái Bình Vương, tất cả đều bị hành hình trước mặt mọi người để răn đe. Đương nhiên trước khi hành hình đã bị đổ một bát thuốc vào làm hỏng cổ họng, lại dùng vải chặn lại, kêu cũng không ra tiếng, giống như cá nằm trên thớt, ngoài việc cố gắng giãy giụa thì không làm được gì khác.

Đây không phải lần đầu tiên Liên Hoa làm loại chuyện này. Nàng ta mặt không thay đổi nhìn một đám tỳ nữ sợ đến biến sắc, nhìn hiện trường máu thịt lẫn lộn, thấy hơi buồn nôn.

Nàng ta vốn dĩ nên đi con đường mê hoặc chủ nhân, sau khi vào Vương phủ lại bị buộc trở thành đại nha hoàn thủ đoạn tàn nhẫn của một mụ già. Mấu chốt là nàng ta muốn giao quyền và sổ sách đến trước mặt Vương phi, có bụi bặm cũng không lật lại, trong lòng Liên Hoa chua xót. Tối nay nàng ta phải đến ngõ tối một chuyến, tìm tiểu tình nhân thân mật một chút, giảm bớt sự chấn động khi phải thấy cảnh máu me này.

Đỗ Thư Dao hồn nhiên chưa phát hiện ra cảnh tượng máu tanh cách một bức tưởng, hơn nữa dường như mùi thuốc mà  thái y bên kia đang nấu theo gió thổi qua đây, không hề ngửi thấy mùi máu tanh, tất cả đều là mùi đắng của thuốc đông y.

Trái lại, Thái Bình Vương ngửi thấy lại có chút bồn chồn, có chút xao động, nhưng lại bị Đỗ Thư Dao dùng chân đẩy đến trên nhuyễn tháp. Hắn không nỡ động, có mùi thuốc đông y xen lẫn mùi máu tươi thổi qua, hắn liền khịt khịt mũi ngửi. Đỗ Thư Dao còn tưởng rằng sáng sớm hắn bị mấy thái y dọa sợ vẫn chưa giảm bớt, nàng liền vuốt vuốt sau lưng hắn, trấn an: "Đừng sợ, bọn họ sẽ không trói ngươi lại nữa, uống thuốc cũng không sợ, không đắng."

Thực ra Đỗ Thư Dao không quá để ý đến vấn đề có chữa trị hay không, mấu chốt là theo nàng thì Thái Bình Vương đã chết rồi, hiện tại đây là Chuỗi Chuỗi  của nàng, có chữa trị hay không cũng đều là Chuỗi Chuỗi. Chẳng lẽ hắn có thể trở thành người bình thường sao?

Thế nhưng không chữa trị, Đỗ Thư Dao lại sợ thân thể này còn có độc tố gì lưu lại. Nàng vẫn hy vọng, Chuỗi Chuỗi của nàng đã xuyên thành người rồi thì sẽ có tuổi thọ của người, sống với nàng thật lâu.

Cho nên nàng sẽ thuyết phục Chuỗi Chuỗi  phối hợp điều trị. Hắn không thích uống thuốc thì nàng tự cho hắn uống.

Tập tranh trong tay Đỗ Thư Dao lật một trang, lại có một làn gió cuốn theo mùi thuốc bay tới, Thái Bình Vương không thể nằm yên được nữa. Vốn dĩ khuôn mặt hắn để tay của Đỗ Thư Dao gác lên cho nàng tiện xem sách, thế nhưng khuôn mặt hắn lại bắt đầu di chuyển lung tung để ngửi.

Chân Đỗ Thư Dao đỡ lưng hắn khua khua, tay cầm sách nâng lên, nàng cúi đầu hôn lên trán hắn, vỗ vỗ khuôn mặt hắn: "Đừng lộn xộn, ta đang xem sách..."

Sau đó nàng đẩy đầu Thái Bình Vương xuống, tiếp tục dùng khuôn mặt tuấn tú của hắn làm giá chống tay.

Toàn bộ buổi chiều trôi qua trong sự thoải mái mà chán chường. Đến buổi tối, hai người ăn cơm tối xong liền lên giường nằm. Đỗ Thư Dao vuốt vuốt cái bụng nhỏ đã ăn no của mình, sau đó lại sờ sờ cái bụng bằng phẳng của Thái Bình Vương, có chút buồn rầu nói: "Ta bắt đầu có thịt rồi, xong rồi, cứ tiếp tục thế này thì sẽ giống như trước kia mất..."

Thực ra nàng vẫn rất thon thả, thế nhưng cuộc sống nuôi mỡ ngày ngày như thế này, nếu tiếp tục duy trì sẽ thực sự đáng lo ngại. Hai ngày trước, vì lo nghĩ căng thẳng mà gầy hơn một chút, nhưng sao cảm giác mới ăn đã lại về như cũ rồi.

Đỗ Thư Dao hâm mộ vỗ vỗ cái bụng rắn chắc của Thái Bình Vương, cảm thán: "Hoạt động nhiều là tốt."

Thái Bình Vương không biết nói, nhưng bất kể là trước đây làm chó hay hiện tại làm người, mỗi lần Đỗ Thư Dao nói chuyện, hắn đều rất nghiêm túc lắng nghe, giống như hoàn toàn nghe hiểu vậy.

Buổi tối khi hai người ngủ, Liên Hoa sắp xếp hai thị vệ canh giữ ở gian phòng Đỗ Thư Dao, còn nàng ta thì đi ra ngõ tối, tìm tiểu tình nhân của nàng ta vui vẻ.

Một đêm bình yên, sáng ngày hôm sau, Đỗ Thư Dao được Thúy Thúy đánh thức, điểm tâm còn chưa ăn xong thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng báo lại, nói là Nhị tiểu thư Vu gia Vu An Thanh tới để nhận lỗi.

Đỗ Thư Dao đang cùng Thúy Thúy nói chuyện tại sao Chúc Lương Bình chịu tội, tội danh không chỉ là mưu hại Vương gia, mà còn bị đào ra một số tội giết người khác. Trong đó có cả tiểu nha hoàn trong phủ của hắn ta, Công bộ Thị lang bị liên lụy trực tiếp bị cách chức tống ra khỏi Kinh thành, đi đến địa phương khác xây dựng đập nước.

Nghe đến tên Vu An Thanh, Đỗ Thư Dao vẫn còn sửng sốt một lúc, trong chốc lát căn bản không nhớ ra được Nhị tiểu thư Vu gia là ai.

Có điều nghe Thúy Thúy nhắc nhở, Đỗ Thư Dao mới nhớ tới, kêu Thúy Thúy mời người vào, đưa ra phòng tiếp khách trước, nàng ăn xong điểm tâm sẽ gặp.

Đỗ Thư Dao trong lòng suy nghĩ ngày hôm nay phải ăn ít, thế nhưng Thái Bình Vương ăn quá ngon miệng, nàng cũng ăn cùng, còn ăn rất nhiều, đến nỗi cái bụng đã nhô ra một độ cong rất nhỏ. Nàng đỡ bụng đánh bả vai Thái Bình Vương: "Đều tại ngươi, ăn chưa xong còn hại ta ăn nhiều như vậy."

Trong miệng Thái Bình Vương còn đầy thức ăn, nhai đến hai má phồng lên. Đây là do Đỗ Thư Dao dạy, là chó ăn bẹt miệng thì đáng yêu, nhưng làm người vẫn cần để ý chút hình tượng.

Hắn bị Đỗ Thư Dao trách mắng vô lý, trợn trắng mắt lên, làm ra dáng vẻ bất lực đáng thương, khiến Đỗ Thư Dao bật cười.

Nàng nắm lỗ tai hắn: "Chỉ biết giả vờ đáng thương!"

Những ai nuôi thú cưng đều biết, chúng là liều thuốc chữa lành vết thương mỗi khi chủ nhân buồn, chúng sẽ vui mừng hơn cả chủ nhân nếu chủ nhân vui, chúng chịu bị chủ nhân bắt nạt mỗi khi chủ nhân nhàm chán.

Trước kia Chuỗi Chuỗi có lông, Đỗ Thư Dao thích dùng tay không chải lông cho nó, kéo lông hắn, đôi khi hắn nóng nảy sẽ cắn nàng, nhưng cũng chỉ cắn nhẹ nhàng, vừa tủi thân vừa không nỡ cắn mạnh. Bơi vì tình yêu luôn đến từ hai phía, bạn yêu thú cưng của bạn, nó đương nhiên yêu bạn gấp mười lần.

Thế nhưng xuyên thành người, không có lông nữa, tóc trên đầu vừa dài mượt vừa cứng, sờ vào không thích, Đỗ Thư Dao không quen mất mấy ngày.

Có điều hiện tại nàng đã tìm được cách bắt nạt mới, nhéo lỗ tai, chọc xương quai xanh, ban đêm lại chà lưng hắn, lần nào cũng chọc cho hắn kêu hừ hừ trong cổ họng. Đỗ Thư Dao lại cảm thấy vui sướng khó tả thành lời, giống như nhàn rỗi sinh nông nổi vậy.

Ăn no, nàng lại đùa giỡn với Thái Bình Vương một lúc, sau khi tiêu hóa xong một phần thức ăn, Đỗ Thư Dao đang chuẩn bị cùng Thái Bình Vương tìm một chỗ để ngồi thì bị Thúy Thúy nhắc nhở.

"Vương phi, Nhị tiểu thư Vu gia còn đang chờ ở phòng khách."

Đỗ Thư Dao lúc này mới nhớ tới, nhưng nàng cũng không để ý chuyện chậm trễ tiếp khách gì đó. Không phải là nàng ta nói đến đây để xin lỗi à.

Đỗ Thư Dao không muốn gặp nàng ta, dù sao chuyện lần trước Hoàng đế đã xử lý giúp nàng, nghe nói nàng ta bị giam ở nhà nhiều ngày, hiện tại lại bị ép đến xin lỗi, một người kiêu ngạo như nàng ta chắc bây giờ đã tức đến hộc máu rồi.

Nàng không định cười giảng hòa xóa đi ân oán với Nhị tiểu thư Vu gia, lại càng không định so đo. Với Đỗ Thư Dao mà nói, nàng ta chỉ là một kẻ không đáng để ý, sau này nàng cũng sẽ không giao du với nàng ta.

Có điều nếu đã tới rồi, đuổi thẳng thì cũng hơi quá đáng. Đỗ Thư Dao vẫn dẫn Thái Bình Vương đến phòng tiếp khách.

Vừa vào cửa, chỉ thấy Nhị tiểu thư Vu gia đang đứng ở giữa đại sảnh. Hôm nay bị ép đến xin lỗi, nàng ta đã không phục, nàng ta biết rõ ngày đó Thái Bình Vương phi giả bộ, là nàng hãm hại mình!

Vu An Thanh quay đầu nhìn thấy Thái Bình Vương phi đi vào, dáng vẻ lại rất nhàn rỗi, nhất thời trong lòng giận dữ. Nàng ta đã đứng đây chờ sắp nửa canh giờ rồi, nói là đang ăn điểm tâm, bảo nàng ta chờ, sao không ăn luôn bữa tối rồi hãy đến?

Đây rõ ràng là cố ý làm khó mình, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi nham hiểm này!

Vu An Thanh lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên chịu thiệt thòi lớn như vậy. Huống hồ bởi vì nữ nhân này, ngay cả Hoàng hậu cũng bắt đầu không muốn gặp nàng ta nữa. Mấy ngày trước, những thứ nàng ta tặng đều bị trả về, đây rõ ràng là đang tức giận.

Trong lòng nàng ta đã mắng chửi Đỗ Thư Dao lên trời rồi, thế nhưng Vu An Thanh tốt xấu gì cũng phải giả bộ. Phụ thân nàng ta nói, nếu như không lấy được sự tha thứ của Vương phi, nàng ta vẫn phải tiếp tục cấm túc.

Cho nên nàng ta cố nén lửa giận, giọng vẫn cung kính: "Ra mắt Vương phi..."

Vu An Thanh nhìn thấy Thái Bình Vương phía sau lưng Đỗ Thư Dao, ngừng lại một lát mới nói: "Ra mắt Vương gia."

Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Thái Bình Vương, hoàn toàn khác xa với lời đồn hắn bị bệnh điên điên khùng khùng. Tuy rằng màu mắt khác thường, thế nhưng Thái Bình Vương này còn anh tuấn hơn cả ca ca của nàng ta.

Đỗ Thư Dao không phát hiện ra, cũng không có tâm tư đi phát hiện bất cứ suy nghĩ hẹp hòi nào của Vu An Thanh, nàng chỉ tùy ý nói "Đứng lên đi", sau đó đi thẳng đến ghế đầu tiên ngồi xuống.

Vu An Thanh giương mắt nhìn lại, lông mày nhảy mấy cái. Vị trí đó ở trong nhà nàng ta trước giờ đều là phụ thân ngồi, cho dù phụ thân không có ở đó thì cũng không có di nương nào dám ngồi.

Nhưng Thái Bình Vương phi này, Thái Bình Vương còn đang ở bên cạnh, nàng lại dám trắng trợn không kiêng nể gì ngồi lên ghế chủ vị?

Cho dù hắn có điên, nhưng trong Vương phủ chẳng lẽ không có quy củ gì?

Sự ngạc nhiên nghi ngờ của nàng ta khiến cho Đỗ Thư Dao nhíu mày: "Ta không muốn vòng vo với ngươi, chuyện kia cứ để nó qua đi, ta tha thứ cho ngươi."

Đỗ Thư Dao nói thẳng: "Nếu sau này gặp lại ta thì tốt nhất ngươi hãy đi đường vòng, ta với ngươi không nên gặp nhau lần nào nữa, ngươi cứ trở về đi."

Đây là không thèm nể mặt dù chỉ giả bộ sao? Vu An Thanh kinh ngạc hé miệng, nàng ta vốn cho rằng Đỗ Thư Dao để nàng ta chờ lâu như vậy nhất định là muốn làm khó mình, thế nhưng ai ngờ nàng lại thẳng tay ra một đòn đá thẳng mình ra khỏi Vương phủ như thế.

Lại còn sau này gặp thì đi đường vòng, đừng có đồng thời xuất hiện?

Vu An Thanh nàng ta còn chưa từng đi vòng vì ai đâu!

"Lời này của Vương phi có ý gì?" Vu An Thanh nói: "Gia phụ muốn ta tới đây xin lỗi Vương phi, nhưng việc ngày đó trong lòng Vương phi và ta đều biết rõ. Chẳng lẽ Vương phi không cảm thấy xấu hổ vì đã làm xáo trộn hôn ước của ta sao?"

Vu An Thanh vốn là một người nóng nảy, bị Đỗ Thư Dao chọc giận liền không để ý gì, bắt đầu cãi lại. Sau khi nói đến sảng khoái, nàng ta thậm chí còn cố ý muốn nhìn xem Đỗ Thư Dao bị chọc cho tức giận, phải gỡ mặt nạ để cãi nhau với nàng ta, như vậy còn sảng khoái hơn kiểu âm hiểm của nàng.

Đỗ Thư Dao cũng nhíu mày im lặng, một lát sau mới lên tiếng, cũng không cao giọng, nhưng nàng cũng không khách sáo nữa.

"Ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà nói những lời như vậy?" Đỗ Thư Dao nói: "Ngươi vốn dĩ muốn hủy bỏ hôn ước với Chúc Lương Bình, chẳng qua là lấy ta ra làm lá chắn mà thôi. Nếu ngươi thật lòng thích hắn ta, hiện tại hắn ta gặp chuyện không may, tại sao lại không đi tiễn hắn ta? Nếu không nở nữa thì ngươi có thể minh hôn với hắn ta, còn nếu thấy buồn thì ngươi có thể sống chết cùng hắn ta kìa."

Vu An Thanh quả thực đã chọc giận Đỗ Thư Dao, nhưng nàng ta hoàn toàn không ngờ sức chiến đấu của Đỗ Thư Dao lại mạnh như vậy, mở mồm liền nói một tràng, nói xong khiến nàng ta á khẩu không trả lời được.

Nàng ta nhịn một lát, đến mức mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng nói: "Mặc dù là ta muốn từ hôn, nhưng lúc đó ta nói sai cái gì? Vương phi quả thực từng có hôn ước với Chúc Lương Bình, sau khi thành hôn còn vì hắn ta mà uất ức đến suýt chết, đây là chuyện cả kinh thành đều biết!"

"Thế thì sao?" Đỗ Thư Dao nói: "Hơn nữa ngươi biết vì sao ta uất ức sao? Ngày đó ngươi nói không sai."

Vu An Thanh còn cho rằng Đỗ Thư Dao thừa nhận, vẻ mặt đang muốn đắc ý.

Đỗ Thư Dao còn nói: "Nhưng ngươi vì tâm tư riêng của bản thân mà nói những lời này trước mặt mọi người như thế, có biết cái gì gọi là miệng đời đáng sợ không?"

"Miệng đời thế nào, dù sao..."

"Ngươi không quan tâm không có nghĩa là người khác cũng thế?" Đỗ Thư Dao nói: "Ngươi cũng biết một khi bất kỳ tin đồn nào được đưa ra, mặt bất lợi đều nghiêng về phía nữ nhân, lời nói của ngươi khiến người ta hiểu lầm rằng ta và Chúc Lương Bình vẫn dây dưa không rõ. Nếu lúc đó ta không giả vờ bất tỉnh, tin đồn lan tràn, ngươi sẽ xử sự thế nào?"

"Đương nhiên, ngươi từ hôn thành công, ngươi nói chuyện đó không liên quan gì đến ngươi, dù sao những lời khó nghe cũng không phải do ngươi nói ra." Đỗ Thư Dao nói: "Nhưng nếu phu quân ta không phải là một tên điên, mà là một người bình thường nhẹ dạ tin vào lời đồn, ta sẽ rơi vào tình trạng như thế nào, ngươi có bao giờ nghĩ tới không? Có thể cả đời ta sẽ bị ngươi phá hủy, tình cảm phu thê cũng tan thành mây khói."

Vu An Thanh há miệng muốn cãi lại, Đỗ Thư Dao lại nói: "Ví dụ như, ta không phải là Thái Bình Vương phi mà chỉ là một cô nương bình thường, những lời nói đó của ngươi, ta đương nhiên không thể hóa giải được, kết quả cuối cùng cũng sẽ bị lời đồn bức tử."

Đỗ Thư Dao đứng lên, đi về phía Vu An Thanh: "Ngươi thực sự cho rằng, ngươi tùy ý làm bậy là bản tính của ngươi, người ta không trách ngươi gián tiếp hại người, nhưng tay ngươi có thể không dính máu sao?"

Vu An Thanh bị Đỗ Thư Dao thét lên lùi về sau một bước, nuốt nước miếng, ngay cả mình muốn nói gì nàng ta cũng không nhớ nữa.

Đỗ Thư Dao còn nói: "Niệm tình mẹ đẻ ngươi mất sớm, chưa được dạy dỗ cẩn thận, lần này thôi đi. Thúy Thúy, tiễn Vu tiểu thư ra khỏi Vương phủ."

Vu An Thanh liền nói: "Nhưng ta..."

Đỗ Thư Dao hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Ta với ngươi không thân không quen, không có nghĩa vụ phải thay mẫu thân ngươi dạy dỗ ngươi."

"Cút." Đỗ Thư Dao đưa tay chỉ ra cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play