Mà bọn nó từng cái đi ra, Mặc Thiên Thần lập tức đem bọn họ hút vào trong linh thảo không gian, độ phối hợp, quả thực chính là thiên y vô phùng (không chê vào đâu được).

Huyền Thiên Hạo dù đứng ở trước mặt, cũng không nhìn ra chút manh mối nào.

Linh thảo trong vườn Thiên Mạc từ linh thảo cực phẩm chín trăm năm, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, cho tới linh thảo tam phẩm ba trăm năm bất quá mấy hơi thở thời gian toàn bộ đã được Mặc Thiên Thần thu vào trong không gian.

“Oa, chỗ tốt a…”

“Ta sẽ ở nơi này …”

“Thật thoải mái…”

Nhóm linh thảo tiến vào không gian sôi trào, nơi này chính là thiên đường của bọn nó a, ở bên trong lâu một chút, khẳng định có thể trở thành cực phẩm.

Trong một mảnh huyên náo, trong vườn Thiên Mạc không còn sót một mảnh linh thảo.

Trong lòng Mặc Thiên Thần cười tươi như hoa, trên mặt lại lãnh khốc như trước, hít sâu một hơi xong, mở mắt ra thu tay thản nhiên nói: “Đi thôi, độc của Nhân Hoàng giải trừ sớm một chút sẽ tốt hơn.”

Những lời này Huyền Thiên Hạo há có thể không nghe sao, nhất thời vui mừng nhướng mày, mang theo Mặc Thiên Thần hướng tẩm cung Nhân Hoàng bước nhanh mà đi.

Lại không biết phía sau bọn họ linh thảo trân quý hơn một ngàn năm, bị Mặc Thiên Thần mang đi không chưa một rễ.

Nếu Huyền Thiên Hạo biết, dự đoán lúc này không phải muốn khóc, mà là chết tâm đều có, kia chính là trân quý ngàn năm a, dùng tiền cùng mạng cũng mua không được a.

Gió mát khí trời, đầy trời tịch dương đẹp đẽ khôn kể.

Tẩm cung Nhân Hoàng.

Huyền Thiên Hạo, Huyền Thiên Tường, hai hộ vệ Ảnh Hồng cùng vài cận vệ bên cạnh Nhân Hoàng, lúc này cả mặt nghiêm túc đứng sừng sững trước giường Nhân Hoàng, vạn phần khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của Mặc Thiên Thần.

So sánh với một đám người khẩn trương, Mặc Thiên Thần bình tĩnh nhẹ nhàng: “Ta lấy hạt giống cỏ mễ trùng đắp lên thích cốt độc làm thuốc, Nhân Hoàng ăn vào sẽ có phản ứng kịch liệt, các ngươi chú ý.”

A, Mặc Thiên Thần vừa nói ra, đám người Huyền Thiên Hạo không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Cỏ mễ trùng là linh thảo ăn trùng mà sống, nhưng chưa từng nghe qua cỏ mễ trùng có hạt giống, nó đều là cành lá gây giống chính mình.

Lấy hạt giống kết hợp thích cốt độc, là để cho thích cốt độc mang theo linh thảo ăn trùng, tiến vào từng xương cốt trong thân thể Nhân Hoàng sao?

“Ừm.” Hai mặt nhìn nhau Huyền Thiên Hạo còn chưa có lên tiếng, vài cận vệ Nhân Hoàng lập tức trầm giọng đáp.

Ba người này phụng bồi Nhân Hoàng đều là ngườ từng trải, so với Huyền Thiên Hạo kiến thức cao hơn nhiều, vừa nghe liền cảm thấy chiêu này của Mặc Thiên Thần có bài bản.

Mặc Thiên Thần nghe vậy cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra hạt giống vừa mới được mình nhổ ra làm giải dược, tuyệt không văn nhã trực tiếp mở miệng Nhân Hoàng nhét vào, đồng thời một chưởng chụp hàm dưới Nhân Hoàng, để giải dược trực tiếp nuốt xuống được.

Một chưởng hạ xuống, giải dược vào miệng, bên trong tẩm cung nhất thời mọi người hô hấp đều nặng vài phần, là tốt là xấu quyết định trong lúc này.

“Phốc.” Ngay trong lúc đám người Huyền Thiên Hạo khẩn trương, thân thể Nhân Hoàng bỗng nhiên kịch liệt lay động, há mồm một ngụm máu đen phun mạnh ra.

“Phụ hoàng.”

“Phụ hoàng đại nhân.”

Huyền Thiên Hạo và Huyền Thiên Tường kinh hãi, nhất tề xông về phía trước.

“Đè lại.” Mặc Thiên Thần mặt vẫn lạnh khốc, lớn tiếng quát.

Đừng nhìn Mặc Thiên Thần mới mười ba tuổi, nhưng một tiếng quát chói tai này lại uy nghiêm vô cùng, khiến cho Huyền Thiên Hạo và Huyền Thiên Tường nghĩ cũng không kịp nghĩ, đồng thời thân thủ liền hướng thân thể Nhân Hoàng kịch liệt rung động ấn lại, cùng lúc này, ba đại hộ vệ Nhân Hoàng cũng nhất tề ra tay, đè chân Nhân Hoàng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play