Mặc Thiên Thần nhìn ánh mắt tà khí của Phong Sơ Cuồng, hơi cúi đầu phẩm trà, chính là dưới đáy mắt dâng lên một cỗ nhàn nhạt tươi cười.

Mộc Hoàng muốn ra oai phủ đầu bọn họ không gặp bọn họ, kì thực bọn họ cũng không muốn sớm gặp Mộc Hoàng, gặp bọn họ hai ba lần không phải liền cần trở về sao, vậy chẳng phải là đến không.

Không gặp cũng tốt, không gặp mới có thể lưu lại mấy ngày.

Bất quá Phong Sơ Cuồng biểu hiện thật sự rất đúng, thật sự là đem khí tràng Nhân Tộc hưng sư vấn tội phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, lợi hại, lợi hại.

Ngày đầu tiên đặt chân ở biệt viện hoàng gia Mộc Tộc, tất cả thăm dò hoặc là đối thoại giao phong đều bất quá là chút tới liền dừng, không có gì trọng yếu, bất quá an bày hơn ngàn người ở lại, đến khi trăng lên đầu cành.

Ánh trăng tươi đẹp, bạc khói lượn lờ.

Biệt viện hoàng gia Mộc Tộc một mảnh đèn đuốc sáng trưng.

“Đại nhân, tỷ muội bọn ta đến hầu hạ ngài nghỉ ngơi.” Phong Sơ Cuồng ở phòng đầu tiên biệt viện, hai tỷ muội hoa xinh đẹp bưng hoa quả cùng đồ dùng rửa sạch lượn lờ mà đến.

Mi không vẽ mà thanh tú, dung không trang điểm mà mỹ lệ, người Mộc Tộc được trời ưu ái, liền không có một người xấu.

Phong Sơ Cuồng vốn nằm nghiêng ở đầu giường đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy vậy mi gian khẽ nhúc nhích, đây là ý gì, mỹ nhân kế?

Lập tức cũng bất động, liền như vậy tà tà nằm, mắt lạnh quan sát.

Hai tỷ muội hoa kia thấy vậy cười một cách tự nhiên đi tới, ngồi vào bên cạnh Phong Sơ Cuồng, vạt áo bay bay nhẹ nhàng ôn nhu mềm mại như không xương hướng trên người Phong Sơ Cuồng áp sát.

“Đại nhân, tỷ muội chúng ta cởi áo cho ngươi.” Bàn tay trắng nõn mềm mại không xương.

Hai tỷ muội hoa vô cùng chủ động vươn tay hướng vạt áo Phong Sơ Cuồng sờ soạng, Phong Sơ Cuồng tuổi trẻ anh tuấn, tuy là Nhân Tộc nhưng khiến các nàng rất thích, hôm nay nếu hầu hạ tốt, có thể làm hắn không động vào công chúa điện hạ, vậy đó là công lớn của các nàng.

Phong Sơ Cuồng nhìn hai tay nhích lại gần mình, trong lòng niệm động, đây là muốn chặt dưới, hay chặt trên, hoặc là trực tiếp nghiền nát?

Thân thể Phong Sơ Cuồng hắn các nàng có thể chạm vào sao?

Trong lòng ý niệm mới động, ngoài cửa một cỗ lệ khí đột nhiên truyền tới, Mặc Thiên Thần? Mặc Thiên Thần cũng có lệ khí?

Không đợi Phong Sơ Cuồng kinh ngạc, cửa phòng đóng kín mạnh mẽ bị Mặc Thiên Thần một cước đá văng ra.

Tay nâng ấm trà, Mặc Thiên Thần mắt lạnh đảo qua tình huống ba người trong phòng, dung sắc không thấy hỉ nộ đi tới bên Phong Sơ Cuồng.

Đi tới bên cạnh Phong Sơ Cuồng, Mặc Thiên Thần giơ tay, trực tiếp nhắc một mỹ nữ bên trái tựa vào Phong Sơ Cuồng, ném ra sau, sau đó ngồi xuống, cầm khay trà trong tay đặt ở trên bàn.

“Ngươi…” Mỹ nữ bị Mặc Thiên Thần trực tiếp văng ra, nhu nhu nhược nhược trực tiếp té chỏng cả vó, lúc này nhìn Mặc Thiên Thần đầy phẫn nộ mà không dám nói gì.

“Hộ quốc tướng quân, chúng ta là phụng mệnh tiến đến hầu hạ hữu tướng quân, tướng quân ngươi…” Mỹ nữ bên phải Phong Sơ Cuồng thấy vậy khẽ nhíu mày nói.

Phụng mệnh hầu hạ Phong Sơ Cuồng? Mặc Thiên Thần vẻ mặt nhàn nhạt nhìn lướt qua  nữ nhân kia, sau đó quay đầu nhìn Phong Sơ Cuồng một mực không ra tiếng cũng bất động.

Các nàng phụng mệnh đến hầu hạ ngươi, ngươi cũng không biết khước từ một chút?

Mặc Thiên Thần trừng mắt Phong Sơ Cuồng, sau đó chậm rãi nhắc ấm trà châm hai chén trà, một ly nắm ở trong tay một ly đưa cho Phong Sơ Cuồng, một mặt lãnh đạm nói: “Hỏi ngươi chuyện này.”

“Nói.” Đêm hôm khuya khoắt tới hỏi hắn chuyện gì? Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần khó được ở trước mặt hắn lãnh đạm tiếp nhận chén trà.

“Nhìn thân thể người khác không phải sẽ cưới nàng sao?” Thanh âm Mặc Thiên Thần rất nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play