Đã một tuần trôi qua kể từ khi Phi Linh bị đuổi việc, vết bỏng trên tay Vân Nãi đã đỡ đi rất nhiều.
Mọi người ở Lục gia ai cũng cưng cô như cưng trứng, Tô Diệu còn gửi về một thùng lớn hải sản tươi sống, không quên “thuyết trình” một bài văn siêu dài với Lục Dương suốt ba tiếng đồng hồ vì cái tội sai vặt Vân Nãi khiến cô bị bỏng oan.
Cuộc sống của Vân Nãi từ khi cô được sinh ra đã rất êm đềm.
Mặc dù gia đình không mấy khá giả nhưng no đủ cho hai mẹ con.
Vì thế lần đầu tiên bước ra đời bị người khác hãm hại, cô không kìm được nước mắt.
Giờ cô đã hiểu thế giới ngoài kia còn nhiều thứ nguy hiểm hơn nữa, đã đến lúc cô cần phải trưởng thành hơn rồi.
Mỗi ngày Vân Nãi đều thức dậy vào lúc 5 giờ sáng, rời giường sớm đến nỗi Lục Dương tưởng cô bị mất ngủ.
Kế hoạch của cô mỗi sáng là chạy bộ vòng quanh biệt thư 10 vòng, đều đặn suốt cả tuần.
Tất cả mọi người đều ngờ ngợ hay là cô uống nhầm thuốc.
Có lần Vân Nãi định rời giường sớm nữa thì bị Lục Dương níu lại dò hỏi.
Kể ra thì hơi ngại nhưng cô vẫn nói hết cho hắn biết:
“Ừm…em tập thể dục cho khỏe, lấy sức lỡ mà sau này có ai bắt nạt em…”
“Trời ạ tưởng gì.
Tôi thuê thầy dạy võ đến cho em luôn.”
“Thật sao?”
Vân Nãi mừng rỡ chớp chớp đôi mắt xanh dương nhìn hắn, muốn khẳng định lại lần nữa.
“Thật!”
Lục Dương cứ thế gật đầu, nhưng hắn ta không biết rằng đây sẽ là quyết định sai lầm nhất trong đời.
Trong vòng hai tháng, Vân Nãi đã thành thạo môn võ karate dễ như trở bàn tay.
Thầy giáo dường như đã nguyện ý với học trò của mình nên đã xin phép Lục Dương nghỉ dạy.
********
Hôm nay Lục Dương đi làm về muộn hơn mọi ngày.
Đã hơn 12 giờ rồi mà chưa thấy mặt mũi đâu.
Bình thường hắn rất hay sang phòng cô ngủ, nay được bữa về muộn nên Vân Nãi cực kỳ suиɠ sướиɠ, cô chơi cờ tướng với Hạ Lý vài ván rồi nhảy tót lên giường ngủ ngon lành.
Chẳng mấy chốc, Vân Nãi dần thở đều, cả căn phòng chìm trong sự yên lặng.
“Cạch”
Cánh cửa gỗ hé mở từ từ, Lục Dương người còn hơi ướt, hình như mới tắm xong rón rén bước vào.
Hắn chăm chú nhìn cô đang ôm gấu bông ngủ say, bất giác mỉm cười.
Hắn tiến đến gần giường hơn, nhẹ nhàng trèo lên áp sát cơ thể cô dưới lồng ngực.
“Thật thơm.”
Lục Dương thốt lên khe khẽ.
Hô hấp bắt đầu nặng nề, hắn kề sát mặt cô, hơi thở nam tính phả vào tai ấm nóng.
Hắn đưa tay lên nhéo cặp má phúng phính đùa bỡn như đứa trẻ lên ba.
“Có trộm!”
“Rầm”
Bị cảm giác ngứa ngáy xâm chiếm lấy tai, Vân Nãi sực tỉnh giơ chân đá Lục Dương ngã xuống nền.
Với cái sức học võ hai tháng thì cú đá của cô khiến họa mi Lục Dương ngừng hót nửa năm.
Hắn gục xuống bất động trên sàn nhà.
Thấy kẻ lạ mặt kia không còn nhúc nhích, Vân Nãi mới dám bật đèn lên.
Hình như có gì đó sai sai.
Cô nheo mắt nhìn người nằm gục trên sàn kia kỹ hơn, mái tóc màu đen, bờ vai rộng lớn, mặc cái áo choàng tắm quen thuộc…? Ối ối stop!
“Á anh Gấu! Tỉnh lại đi!”
Vân Nãi hoảng hốt cúi xuống lay lay người hắn.
Nghe tiếng động lớn, Hạ Lý cùng Dịch quản gia hớt hải chạy đến thì thấy Lục Dương mặt biến sắc nằm bất động trên sàn nhà, bên cạnh là Vân Nãi như vừa mắc tội tày trời không ngừng lay động cánh tay hắn.
Phải một lúc sau cơn đau tê tái dịu đi một chút, Lục Dương mới lồm cồm bò dậy, khuôn mặt xẹt lên một tia phẫn nộ, mưa giông sấm chớp kép đến ùn ùn trên đầu khiến Vân Nãi lạnh toát cả sống lưng.
“TIỂU! NÃI!”
Số lần cô bị Lục Dương quát lớn không phải ít, nhưng lần này lại vô cùng đáng sợ.
Vân Nãi sợ hãi lùi về phía sau, quay sang Hạ Lý với Dịch quản gia để cầu cứu nhưng hai người kia đã cao chạy xa bay từ lúc nào.
“Hah giờ tôi nên xử lý em thế nào đây Tiểu Nãi? Hại mất đời trai của tôi rồi.
Biết thế tôi đã không cho em đi học võ!”
Lục Dương càng tức giận trừng mắt quát lớn.
Hắn ta là người dễ nóng nảy, lắm lúc hóa điên mà quá quắt.
Hắn vươn tay chộp lấy cổ tay cô, kéo lại ném lên giường, tiện tay nắm lấy cổ váy ngủ kéo xé rách một đường dài, thân thể trắng ngần hiện ra trước mắt hắn.
Ngón tay thon dài bắt đầu mơn trớn khắp da thịt, bóp mạnh cằm rồi cạy môi cô ra, để cho lưỡi tự do quét sạch cả khoang miệng.
Và đó là lần thứ hai trong đời cô bị Lục Dương cưỡng hôn.
Vân Nãi hoảng sợ đến phát khóc.
Nhìn Lục Dương hung hăng như thế cô đã rơi nước mắt lã chã.
Cô nức nở nhìn vào mắt hắn, đồng tử xanh dương ngập nước, và rồi nguyên tiếng khóc siêu to muốn banh cái biệt thự Lục gia thảm thiết trong đêm.
Thấy cô khóc mà Lục Dương mới ngộ giác ra.
Hắn ta cuống cuồng ôm cô vào lòng, vỗ vỗ vào lưng xoa xoa như cha bỉm sữa, lấy lại chất giọng dịu dàng dỗ dành:
“Ách đừng khóc.
Tôi xin lỗi em, xin lỗi em.
Ngoan ngoan.”
Dù có thành thạo võ đến đâu thì tâm hồn vẫn là đứa trẻ con không hơn không kém.
Gặp thêm Lục Dương dễ thỏa hiệp như thế này thì cô chẳng cần lớn.
Hắn hôn nhẹ lên trán cô hết mực dỗ ngọt, bất đắc dĩ cười.
Có lẽ cô như thế này sẽ tốt hơn, nhỉ?.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT