Edit: Bạch Linh.
"Ai vậy?" Một nam sinh mặc quần cộc ngái ngủ ra mở cửa.
Thấy người gõ cửa là Tư Hạ, nam sinh hơi sửng sốt: "Ây, Tư Hạ..."
Tuy rằng nam sinh các phòng qua lại là chuyện thường, nhưng người trước mặt mình là nam thần trong mắt của các nữ sinh, là tình địch lớn nhất của các nam sinh trong trường, hơn nữa còn cùng hoa hậu giảng đường Trình Tuyết ở qua lại, vừa nhìn có thể thấy gia thế của Tư Hạ không hề đơn giản, hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới với họ. Tư Hạ trước nay đều độc lai độc vãng, ngày thường tiếp xúc với bọn họ không nhiều, thăm phòng thì càng không có.
Thế nên, thấy nửa đêm cậu ta đến đây, nam sinh khó tránh khỏi ngoài ý muốn: "Ừm... Cậu có việc gì sao?"
"Tôi tìm Lăng Đông." Tư Hạ trả lời.
"À à, cậu tìm anh Đông hả, anh Đông anh đang ở đây, vừa về, anh ấy" Nam sinh gãi đầu, khó xử nói: "Cậu tới không đúng lúc rồi, trạng thái hiện giờ của anh Đông không được tốt..."
"Trạng thái không tốt?"
"Cậu cứ vào trong trước đi, dù sao cậu xem rồi sẽ hiểu!" Nam sinh thở dài, mở cửa.
Tư Hạ bước vào trong, một mùi rượu nồng nặc liền xộc lên mặt.
Sau khi Tư Hạ vào phòng, nam sinh lập tức đóng cửa, sợ mùi rượu bay ra sẽ bị quản lý kí túc xá phát hiện.
Lăng Đông y như đống bùn nát ngồi trên mặt đất, xem ra đã hoàn toàn say bất tỉnh nhân sự, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm tên Diệp Oản Oản.
"Oản Oản... Oản Oản... Vì sao lại đối với tôi như vậy... Vì sao tôi không phát hiện ra sớm hơn..."
Với trạng thái này, người thông minh có thể hiểu ngay là anh ta vừa thất tình.
"Chuyện gì vậy?" Tư Hạ nhìn thoáng qua ba nam sinh khác trong phòng.
Ba nam sinh kia ngơ ngác nhìn nhau, nam sinh mở cửa thần thần bí bí mà sán lại gần bên tai Tư Hạ: "Đêm nay anh Đông đi gặp bạn trai của Diệp Oản Oản! Hóa ra Diệp Oản Oản có bạn trai! Cậu tin không?"
"Thật không?" Ánh mắt Tư Hạ hơi lóe.
"Không ngờ được đúng không! Vốn dĩ chúng tôi đều cho rằng Diệp Oản Oản chỉ qua loa lấy lệ để gạt anh Đông. Cô ta còn nói cái gì mà bạn trai cô ta đẹp trai vô cùng, mặt dày chém gió anh ta đẹp ra sao! Quỷ mới tin cô ta! Nhưng mà ai ngờ sau khi anh Đông đi gặp, thật đúng là gặp được người ấy!"
"Đâu chỉ là gặp được đâu, anh Đông còn nói dáng người của người đàn ông kia quá hoàn mỹ, so với cậu còn..." Những lời kế tiếp, nam sinh ho nhẹ một tiếng, không có nói ra.
"Ha, so với tôi còn đẹp trai hơn, phải không?" Tư Hạ nhẹ giọng mở miệng.
Nam sinh lúng túng sờ mũi: "Dù sao là chính anh Đông nói như vậy đấy, chúng tôi đều nghĩ anh ấy uống say nên sảng rồi, bằng không làm gì có khả năng nói ra mấy lời này!"
"Trên thế giới này làm gì có một người đẹp trai như vậy mà lại mù mắt nhìn trúng Diệp Oản Oản cơ chứ, đúng không?"
Mấy người kia anh một lời tôi một lời, Lăng Đông say khướt bên cạnh đột nhiên khua bình rượu rống một câu: "Mẹ kiếp... Đẹp... Đẹp trai tới mức có thể bẻ cong ông đây... Ông còn tranh cái quái gì nữa..."
Ba nam sinh: "..."
Đẹp trai tới mức có thể bẻ cong anh là cái quái gì!
Anh Đông, anh bình tĩnh lại đi!
Tư Hạ nhìn Lăng Đông, sau một lúc lâu, đi tới trước mặt Lăng Đông, ngồi xổm xuống, mở một tấm ảnh đưa cho anh ta xem: "Người mà cậu gặp đêm nay, bạn trai của Diệp Oản Oản, là anh ta sao?"
Lăng Đông mơ mơ màng màng nhìn bức ảnh trong máy Tư Hạ, giây tiếp theo, bộ dạng say khướt tựa như có mấy phần thanh tỉnh, giật mình bò qua: "Sao... Sao cậu lại có ảnh của bạn trai Diệp Oản Oản?"
Tư Hạ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sâu xa khiến người khác khó lòng hiểu được.
Tư Dạ Hàn...
Thật sự là Tư Dạ Hàn...
Không ngờ người phụ nữ trong Cẩm Viên kia là Diệp Oản Oản - bạn cùng lớp của cậu ta!
......
Sáng hôm sau.
Diệp Oản Oản đến lớp như thường lệ.
Tuy đã là ngày thứ ba, nhưng chuyện giữa cô và Lăng Đông vẫn rất được chú ý, Lăng Đông chưa tới, mọi người trong lớp tụ tập bàn tán, xem khi Lăng Đông đến lớp sẽ làm ra hành động vi diệu nào nữa.
Tận đến khi chuông vào lớp reo lên, Lăng Đông mới khoan thai tới muộn.
Quầng thâm mắt của nam sinh vô cùng lớn, sắc mặt rất tiều tụy, hồn xiêu phách lạc bước vào lớp học, lúc vào suýt chút nữa đã đụng phải cánh cửa.
Lúc đi ngang qua Diệp Oản Oản, bước chân của Lăng Đông hơi dừng lại, anh ta mấp máy môi, nhưng không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì nên lập tức bỏ qua ý định này, cúi đầu bước nhanh xuống cuối lớp.
Nhìn thấy bộ dạng tránh như tránh tà của Lăng Đông, Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.
Ắt hẳn đóa hoa đào này bị bóp cực nát rồi.
Nhưng cũng khó trách, cô dùng tới át chủ bài mà, đừng nói là một bông hoa đào nho nhỏ, cho dù chục bông gộp lại cũng bị bóp nát thôi!
Thấy Lăng Đông như vậy, các học sinh khác liên tục suy đoán.
"Đệch, hôm nay Lăng Đông không xum xoe với Diệp Oản Oản nữa à?"
"Ha ha, xem ra đồ xấu xí này bị đá rồi! Thật nhanh mà! Chỉ mới ba ngày thôi đấy!"
"Cuối cùng anh Đông cũng tỉnh táo rồi! Thật đáng mừng!"
......
Ngoại trừ mấy tin nhảm này, một sự kiện khác được mọi người chú ý là hôm nay Tư Hạ không đi học.
Không ít nữ sinh lớp khác thấy Tư Hạ không có đi học nên thất vọng, nữ sinh trong lớp cũng lo lắng không kém, chỉ hận không thể đi tới ký túc xá nam để xem Tư Hạ có bị gì hay không.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã tới buổi chiều, Tư Hạ vẫn không có tới.
Các nữ sinh càng ngày càng lo lắng, tất cả đều trông mong nhìn ra cửa sổ.
"Sao hôm nay Tư Hạ vẫn chưa tới? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Có khi nào cậu ấy bị bệnh không?"
Trình Tuyết không nhanh không chậm đáp: "Không thể, tối qua lúc tớ gặp Tư Hạ, cậu ấy vẫn bình thường mà."
Tuy mọi người đều biết Tư Hạ đối xử đặc biệt với Trình Tuyết, nhưng nghe thấy ý mập mờ của cô ta, ai nấy đều âm thầm ghen tị.
Bạn cùng bàn của Trình Tuyết trừng Diệp Oản Oản, ngay sau đó thuận theo Trình Tuyết cao giọng: "Mỗi ngày đi học đều phải ngồi bên cạnh đồ xấu xí này, tan học cũng không có cách nào thoát khỏi cô ta, đổi lại là các cậu, có ai đồng ý đi học không?"
Lời nói của nữ sinh lập tức được mọi người gật đầu tán đồng, Diệp Oản Oản bị chôn vùi trong ánh mắt phẫn hận của các nữ sinh.
"Đừng nói sau này Tư Hạ sẽ không đến lớp nữa chứ! Thật quá đáng! Chẳng lẽ trường học mặc kệ sao? Để đồ xấu xí kia tiếp tục hại lớp chúng ta à?"
"Hội diễn văn nghệ vô cùng quan trọng, sao có thể để Diệp Oản Oản tuỳ ý làm bậy! Hôm đó có rất nhiều lãnh đạo đến trường, nói nhỏ thì làm mất mặt lớp F chúng ta, nói lớn thì mất hết mặt mũi của Thanh Hòa đấy!"
"Chi bằng chúng ta đồng lòng chống đối đi! Tôi cũng không tin nếu như tất cả chúng ta đồng lòng lên tiếng thì trường vẫn mặc kệ!"
"Đúng! Chống đối! Mọi người cùng nhau chống đối! Bây giờ chúng ta viết một đơn kiến nghị, tất cả mọi người cùng kí tên gửi lên nhà trường!"
Mọi người vốn có hơi kiêng dè Lăng Đông, nhưng trông thấy thái độ hôm nay của anh ta, thế nên cũng không còn sợ gì nữa.
Một đám học sinh ngay trước mặt Diệp Oản Oản bắt đầu nhốn nháo đòi "khởi nghĩa", chưa được bao lâu thì cái gọi là "đơn chống đối" đã được viết xong, sau đó mọi người lần lượt kí tên vào.