Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Thật lợi hại ha ha ha ha, cười chết tôi rồi, mọi người mau quay lại cảnh tượng này, tôi chưa từng thấy khuôn mặt thật của đồ xấu xí này đâu!"

"Mọi người mau tới xem! Nhìn thử công chúa Bạch Tuyết có bao nhiêu xinh đẹp ha ha..."

Có mấy nữ sinh không biết lấy từ đâu ra mấy cái ống nước, điên cuồng phun nước vào mặt của Diệp Oản Oản.

Tiếng thét chói tai và tiếng cười to như thể muốn chọc thủng cả nóc nhà, tựa như một trận cuồng phong quét ngang.

Cách đó không xa, Giang Yên Nhiên bị những người khác điên cuồng chen lấn, làm cách nào cũng không chen lên được, chỉ có thể nôn nóng chực khóc tới nơi.

Rất nhiều học sinh hành xử như những loài động vật cấp thấp, lấy việc cười nhạo người khác để mua vui cho bản thân.

Chỉ vì khuôn mặt của Diệp Oản Oản xấu xí nên phải trở thành đối tượng để họ đè bĩu, chê cười.

Trang phục của Diệp Oản Oản được làm bằng da nên chống nước, những lớp lông thú bên ngoài lại vô cùng hút nước. Vào lúc này, Diệp Oản Oản cảm giác như có một cục sắt đè nặng trên người mình vậy, mái tóc giả và lớp trang điểm trên mặt dính vào nhau, nhìn vào cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Thấy cô càng chật vật, những người phía dưới càng điên cuồng hơn, hội trường một lần nữa lại dày đặc người.

Hội diễn văn nghệ đã kết thúc, nhưng lúc họ điên cuồng chơi đùa chỉ mới bắt đầu...

Diệp Oản Oản đứng giữa sân khấu, bốn phía đều có nước bắn vào người, bất kể cô đi đâu, họ đều dội nước theo hướng đó.

"Đồ xấu xí! Đừng hòng chạy! Tránh cái gì!"

"Không phải nói mình xinh đẹp như thần tiên sao? Để mọi người chiêm ngưỡng đi!"

"Gái xấu Thanh Hòa sắp lộ ra khuôn mặt thật! Mọi người đi ngang không nên bỏ qua!"

Trình Tuyết mặc một bộ lễ phục hoa lệ được trang điểm tinh xảo bình tĩnh đứng ở một bên, thưởng thức bộ dạng chật vật của Diệp Oản Oản, dường như Diệp Oản Oản chỉ là một người làm trò hề ở trên sân khấu vậy.

Một người đê tiện bẩn thỉu xấu xí như thế cũng dám tranh đàn ông với cô ta!

Hai con ngươi của Diệp Oản Oản híp lại, cô hơi siết chặt bàn tay, cuối cùng cũng bị đám nhóc con này chọc cho tức giận.

Cô không né nữa, cũng thả bàn tay đang che vòi nước bắn vào mặt mình.

Giây kế tiếp, ngón tay cô đặt lên cổ áo của mình, bắt đầu cởi trang phục diễn ra.

"Wow! Mọi người mau đến xem! Đồ xấu xí này muốn cởi quần áo trước mặt mọi người! Thật không biết xấu hổ!"

Ngay cả nữ sinh đang cầm vòi nước cũng kích động dừng lại động tác, vội cầm điện thoại lên ghi hình.

Việc này còn đặc sắc hơn hội diễn văn nghệ.

Trong tiếng thét chói tai và tiếng huýt gió của một vài người, Diệp Oản Oản vẫn không ngừng tay, từng nút từng nút cởi cả bộ trang phục đang mặc ra.

"Rào" một tiếng, bộ trang phục nặng nề bị rơi xuống đất, trên người cô chỉ còn lại một bộ váy suông màu trắng.

Tiếp đó, cô dùng lớp áo lót của trang phục diễn, không nói lời nào lau phấn trang điểm còn sót lại trên mặt.

Cuối cùng, ngón tay cô loay hoay ở gáy, đem bộ tóc giả nặng nề vứt xuống đất.

Giây tiếp theo, mái tóc dài như thác của thiếu nữ xõa xuống, mà khuôn mặt vốn bị tóc giả ướt át che mất cũng lộ hoàn toàn trước mặt mọi người. Hơn nữa, thông qua màn ảnh lớn ở phía sau còn rõ rệt hơn, không ai ở đây không thấy được.

Hội trường vốn còn đang ồn ào trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ.

Những người đang huýt sáo, hò hét chói tai và đang thu hình nhìn chằm chằm thiếu nữ trên sân khấu, không hẹn mà gặp cùng nhau ngây người...

Thiếu nữ trên sân khấu có một làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực, đôi mắt sáng như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, đẹp đến nổi bọn họ không thể nào diễn tả được.

Trong không khí tĩnh mịch, thiếu nữ ném tóc giả xuống đất, ngước mắt lên. Con ngươi xán lạn như sao băng quét qua tất cả mọi người ở đây một lượt, chậm rãi nói từng chữ: "Chơi đủ chưa?"

Mỹ nhân như vậy...

Cho dù lạnh lùng nhưng cũng đẹp đến cực hạn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play