Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Tập đoàn Tư thị, Đế Đô.

Sau khi Hứa Dịch nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt hơi biến, vội vàng gõ cửa phòng giám đốc: "Cửu gia, trường học vừa mới gọi đến, Tư Hạ thiếu gia phát bệnh."

Tư Dạ Hàn nghe vậy thì ngẩng đầu lên, sắc mặt không hề thay đổi: "Chuẩn bị xe."

"Vâng." Hứa Dịch đã dự tính được việc này.

Tư Hạ thiếu gia vô cùng phản nghịch, ai cũng không quản được, ngay cả lời của cha mẹ cũng không nghe, cho nên lão phu nhân cố ý dặn dò ông chủ phải trông nom nhiều hơn, nếu Tư Hạ xảy gia chuyện gì, ông chủ nhẹ phải gánh trách nhiệm, nặng sẽ bị nghi ngờ.

Trong trường chỉ có hiệu trưởng và một số lãnh đạo biết thân phận của Tư Hạ.

Nghe Tư Dạ Hàn muốn đến trường, hiệu trưởng đã sớm chờ sẵn ở cổng, tự mình dẫn anh tới phòng y tế.

"Đang êm đang đẹp tại sao lại phát bệnh?" Hứa Dịch hỏi.

Hiệu trưởng lau mồ hôi, sợ bị trách vì không chiếu cố chu toàn, vội trả lời ngay: "Chuyện này... Chuyện này... Là vì trong lúc diễn tập văn nghệ chịu một chút sợ hãi..."

"Bị sợ hãi?" Hứa Dịch không hiểu, tập diễn văn nghệ có cái gì mà phải sợ?

Hiệu trưởng khó xử trả lời: "Nữ sinh đóng vai nữ chính của vở kịch kia có khuôn mặt hơi dọa người..."

Hứa Dịch: "Ây..."

Nữ sinh kia chắc không phải Diệp tiểu thư đâu nhỉ?

"Nó sao rồi?" Tư Dạ Hàn hỏi.

"Đã không còn gì đáng ngại, chỉ là đang còn sốt, đang truyền nước biển."

Phòng y tế.

Sau khi tất cả mọi người đều đi, phòng y tế chỉ còn Diệp Oản Oản và Tư Hạ mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.

Tư Hạ vẫn chưa buông tay, không có cách nào khác, Diệp Oản Oản chỉ có thể nói trước: "Thế nào? Muốn cùng tôi trở lại rừng cây một lần nữa sao?"

Vốn nghĩ cậu ta đang bệnh nên không muốn kích thích, nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.

Diệp Oản Oản vừa dứt lời, bàn tay đang nắm chặt áo cô vội rụt trở về.

Đối với hiệu quả này, Diệp Oản Oản rất hài lòng, thu tay về, nói: "Hôm qua tôi đã nói rất rõ, cậu đừng uổng phí sức lực nữa."

Hứa Dịch và Tư Dạ Hàn vừa tới cửa phòng y tế liền nghe được một giọng nói quen thuộc. Giọng nói này... hình như là của Diệp Oản Oản!

Không xong! Sao Diệp Oản Oản lại ở đây!

Hứa Dịch biến sắc, theo sát đó, trong phòng truyền tới giọng nói kích động của Tư Hạ: "Diệp Oản Oản! Cậu thật sự thích Tư Dạ Hàn?"

Nghe được vấn đề này, trên trán Hứa Dịch hiện lên một tầng mồ hôi lạnh.

Sao lại đến đúng lúc như vậy cơ chứ!

Là anh ta quá sơ sót, biết rõ Tư Hạ và Diệp Oản Oản học chung một trường, phải nên sớm xác nhận tình hình ở trường học.

Trong phòng, Diệp Oản Oản thở dài nói: "Tôi đã nói tám trăm lần rồi, rốt cuộc cậu muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa mới chịu hiểu đây? Tình yêu của tôi đối với A Cửu còn kiên cố hơn bàn thạch, cho dù sông cạn đá mòn, trời đất sụp đổ chúng tôi vẫn yêu nhau!"

Hứa Dịch ở ngoài cửa: "..."

Diệp Oản Oản càng ngày càng lợi hại rồi!

Nhưng Tư Hạ thiếu gia cũng không phải đèn đã cạn dầu, nếu cậu ta muốn khiêu khích...

Hứa Dịch hoàn toàn không dám buông lỏng, quả nhiên tiếp theo liền nghe Tư Hạ cười lạnh: "Diệp Oản Oản, cậu nói như vậy, bản thân cậu có tin được không? Cậu thích Tư Dạ Hàn? Cậu thích cái gì của chú ta? Tiền, quyền thế, hay là khuôn mặt đó? Cậu nghĩ tôi không biết căn bản cậu không tự nguyện sao? Cậu trang điểm ra thế này còn không phải vì né tránh Tư Dạ Hàn à?"

Đệch!

Diệp Oản Oản khẽ nguyền rủa mọi tiếng. Con gấu con này quả nhiên không dễ đối phó như vậy!

Lại trực tiếp bóc trần gốc gác của cô!

Trên trán Diệp Oản Oản nổi gân xanh, tất cả nhẫn nại đã bị cạn kiệt, không thể nhịn được nữa mà rống lên: "Né cái đầu cậu! Có phải bây giờ tôi đè Tư Dạ Hàn trước mặt cậu, cậu con mẹ nó mới chịu tin không!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play