Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản không kịp nghĩ nhiều, đã buộc miệng thốt ra: "Sở Phong, né ra! Hướng bên phải!"
Sở Phong sửng sốt, nhưng phản ứng rất nhanh, vội nghiêng về phía bên phải, quả nhiên tránh được một quyền của Tống Tử Hàng.
"Đánh anh ta ở sườn trái!" Diệp Oản Oản nói tiếp.
Tống Tử Hàng phòng thủ không kịp, bị Sở Phong đập một quyền ở xương sườn bên trái, đau đớn khom người ôm ngực.
Tống Tử Hàng mới vừa ngồi dậy chuẩn bị đánh bụng của Sở Phong, kết quả Diệp Oản Oản lại nhắc nhở tiếp: "Cẩn thận bụng."
Mấy phút sau, Sở Phong vốn còn đang bị động bây giờ đã nắm giữ thế thượng phong, bất kể Tống Tử Hàng làm gì, cậu ấy đều né được và đánh trả lại suýt sao.
Tống Tử Hàng thở hổn hển, nghiêng đầu trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản, quả thật hận không thể giết cô: "Sở Phong, rốt cuộc ai không xứng làm đàn ông, một người đàn ông như mày đánh nhau phải dựa vào phụ nữ!"
Diệp Oản Oản tỏ vẻ vô tội: "Ôi, người ta là một cô gái, tùy tiện nói loạn mấy câu mà thôi, vậy mà có thể đánh anh thành ra như vậy, học trưởng Tống, anh cũng thật yếu nha."
"Cô..." Tống Tử Hàng giận điên người.
Quả thật là gặp quỷ, Diệp Oản Oản này thật sự vô cùng quái dị, nếu là một hai lần thì thôi, nhưng mỗi lần cô ta đều có thể nhìn ra cách mình ra chiêu.
Chẳng lẽ Diệp Oản Oản cũng là người luyện võ?
Một người đàn bà như cô ta, sao có thể được?
Huống chi ba anh ta bỏ ra số tiền lớn để mời vị sư phụ danh tiếng dạy cho anh ta, cho dù anh ta học được một chút da lông cũng đã đủ dùng.
Lúc này, học sinh trên đường đã dần dần nhiều, Tống Tử Hàng sợ nếu tiếp tục dây dưa sẽ mất thể diện trước mặt mọi người, cuối cùng chỉ có thể căm giận trợn mắt nhìn ba người, sau đó quay đầu đi: "Giang Yên Nhiên, cô sẽ hối hận!"
Tống Tử Hàng tức giận rời đi, Sở Phong tiện tay lau máu ở khóe miệng, hưng phấn đến trước mặt Diệp Oản Oản: "Chị Oản Oản, chị thật lợi hại! Chị biết được đọc tâm thuật hay sao, sao có thể biết bước kế tiếp gã ta muốn làm gì?"
Giang Yên Nhiên cũng kinh ngạc nhìn Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng: "Người đứng xem sáng suốt mà! Kỹ thuật của Tống Tử Hàng rác rưởi như thế, hai người nhìn kỹ một chút cũng có thể nhìn ra được!"
"À, thì ra là vậy..."
Hai người đều không nghĩ nhiều.
"Cậu chảy máu rồi..." Giang Yên Nhiên áy náy nhìn Sở Phong.
Lúc này khóe miệng và mắt của Sở Phong đều bị thương cả.
"Xin lỗi, hại cậu bị liên lụy rồi."
Sở Phong gãi đầu, hai tai có hơi phiếm hồng: "Không phải, là tớ vô dụng, không bảo vệ cậu tốt! Bắt đầu từ hôm nay tớ sẽ cố gắng tập luyện!"
Giang Yên Nhiên không biết nên nói cái gì: "Tớ cùng cậu đến phòng y tế."
Sở Phong theo bản năng muốn nói không cần làm phiền, kết quả được Diệp Oản Oản nhắc nhở, vì vậy lời muốn nói ra bị nuốt lại, chuyển đề tài: "Vậy... Vậy thì làm phiền cậu."
Giang Yên Nhiên nhìn Diệp Oản Oản: "Oản Oản, cậu đi ăn cơm trước, tớ cùng Sở Phong đến phòng y tế."
Diệp Oản Oản xua tay: "Mau đi đi."
Giang Yên Nhiên và Sở Phong đi rồi, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, thu liễm thần sắc, rơi vào trầm tư.
Mới vừa rồi... Là tình huống gì?
Cô thường xuyên xem tivi, những người đạt tới cảnh giới cao thủ gì đó có thể nhìn thấu được chiêu thức của đối phương.
Đối với người bình thường, những động tác ấy thoạt nhìn rất nhanh, nhưng ở trong mắt họ chẳng khác gì động tác được tua chậm lại.
Đối với họ mà nói, những việc đó giống với một cộng một bằng hai, chẳng khác gì bản năng cả.
Nhưng điều khiến cô nghĩ không ra là, loại bản năng này sao lại xuất hiện trên người cô chứ?