Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 85: Bị vây khốn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Giờ đang là tháng năm của năm 2007, giữa đêm mùa hè, thời tiết thật oi ả. Trên không trung, Vân Trọng lắc đầu quầy quậy:
- Chán chết… nhiệm vụ gì mà tẻ nhạt? Có phải đem tới vài con linh thú hoàng có phải tốt hơn?
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức mười hai ánh mắt chiếu tới như chiếu yêu làm Vân Trọng vội vã ngậm miệng lại. Văn Lục không thèm chấp tên cuồng chiến đấu này, móc ra một tấm bản đồ, đủng đỉnh nhìn nhìn ngắm ngắm.
Sau một lúc hắn mới gấp lại rồi quay lại nói với cả nhóm:
- Theo bản đồ thì hiện tại chúng ta đang đứng trên Long Thượng trực thuộc khu Chợ Mới tỉnh An Giang. Ở đây gần nhà dân nên chúng ta cố gắng làm khéo léo chút.
Mọi người nhìn ra xa tầm mắt phía cuối cánh đồng là một dải ánh đèn sáng trưng, quay đầu lại, phía sau cũng tương tự như vậy. Xem ra người dân vùng châu thổ sông Cửu Long thường hay sống tập trung ở hai bên bờ sông hay bờ kênh lớn.
Lại nhìn xuống phía dưới lòng đất, sâu bên dưới lớp đất bề mặt trồng cây nông nghiệp chừng hơn một trăm mét là một hình cầu tỏa hào quang phát ra ánh sáng nhẹ nhẹ đường kính khoảng ngàn mét. Quả là trận pháp phong ấn khổng lồ. Mọi linh thức điều tra tới quả bóng khổng lồ đó đều như trâu đất xuống biển, không có một điểm xuyên thấu, hoàn toàn không thể điều tra ra bên trong có gì.
- Xem ra “viên châu” này lại không nằm sâu như mấy con sông ngầm kia. Cho nên trận pháp mới cách mặt đất chỉ có hơn một trăm mét như vậy.
Văn Lục sau một hồi kiểm tra buột miệng nói. Mọi người đồng thời cùng gật gù. Linh mạch là một khái niệm thần bí, long mạch cũng tương tự. Long mạch Cửu Long này giống như chín con rồng đang tụ về một chỗ. mà chỗ bọn chúng tụ về đó không nghi ngờ gì chính là cái viên cầu khổng lồ dưới đất này. Có thể nói chín long tranh châu cũng không ngoa đi. Do vậy “viên châu” có nằm cao hơn một chút so với độ sâu của chín cong sông cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Hiện tại nhóm người Văn Lục cũng không biết bên trong vòng hào quang hình cầu đó có thứ gì mới cấu thành nên một “long châu”. Một khu vực đất tròn tròn không ngờ lại quan trọng như vậy tới một long mạch. Văn Lục dù tức tối trong lòng cũng không khỏi bội phục người bày ra phong ấn này. Không biết kẻ nào mà lẻn vào Đại Việt bố trí một cái phong ấn khổng lồ vậy. Nhất là túm đúng điểm yếu chính là “viên châu” đó, bố trí vòng quanh “Long Châu” một cái phong ấn, hoàn toàn phá hỏng cả một long mạch. Văn Lục lại càng nghi vấn rằng tu thuật Đại Việt mạnh mẽ vậy tại sao không phá bỏ cái phong ấn này đi mà để lại cho tới bây giờ. Chẳng lẽ có lão quái vật nào “bói toán” ra nhiệm vụ phá giải phong ấn này phải để lại cho tinh anh tu thuật Đại Việt thông qua khảo nghiệm hồn ngọc phá giải. Nếu thật như thế thì lão bất tử đó cũng có thuật tiên tri kinh khủng đi. Từ lúc phong ấn tới giờ đã gần thế kỷ rồi chứ ít gì.
Loại bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, Văn Lục quay ra sau vẫy tay. Giờ trông hắn bộ dạng càng ngày càng giống đội trưởng. Vân Trọng nãy giờ bị ‘chiếu yêu’ chiếu tới chiếu lui ngoan ngoãn đứng im re. Thấy Văn Lục vẫy tay lập tức chạy tới bên cạnh.
xem tại
- Đại ca sai bảo gì?
Văn Lục khóc dở mếu dở. Không nghe tên này nói còn đỡ, nghe rồi hắn lại cảm giác mình càng ngày càng giống xã hội đen. Văn Lục chỉ tay xuống dưới.
- Đào một cái động đi xuống dưới đi…
Vân Trọng trợn tròn mắt: “Tưởng gọi lại đánh nhau ai dè bắt làm “chuột chũi”. Ta không làm…” Vân Trọng ấm ức ra vẻ tủi thân. Văn Lục nhìn ra hắn đang giả bộ liền cốc cho hắn mấy cốc.
- Ngươi "Mầm Thế Giới" hệ thổ, ngươi không đào thì ai đào…
Vân Nhi và Na Na đứng gần cười khúc khích. Hương sát thủ lắc cái hông thở dài. “Cái tổ đội kiểu gì vậy? Toàn là bát nháo.”
Vân Trọng ủy khuất dù lù bay xuống dưới, đứng trên mặt đất hai tay hắn vạt sang hai bên trong không khí như người ta đang bới đất. Lập tức đất ở dưới chân trước mặt tách ra làm hai, một đường to chừng ba mét vuông đi thẳng xuống dưới. Đứng từ trên không mọi người bằng mắt thường thông qua cái hố cũng nhìn thấy rõ ràng ánh hào quang màu trắng sữa phản chiếu lên trên.
Cả nhóm từ từ bay xuống, cách mặt phong ấn còn hơn năm mét, Văn Lục ra hiệu ọi người dừng lại.
- Đợi ta xuống trước, mọi người đứng đây chờ, không được động vọng. Để ta xem cái phong ấn này cứng cỡ nào…
Nói đoạn Văn Lục lại từ từ hạ thấp. Phong ấn mà linh thức cấp tám của hắn cũng không lọt qua chắc hẳn không phải loại tầm thường. Văn Lục cũng phải đề phòng dè chừng. Trận pháp có nhiều dạng, thiên thiên bách quái. Những loại dùng để vây khốn một thứ gì đó thì hay gọi là “phong ấn” trận. Những loại ký sinh, hay ngầm ám hại thì thường gọi là “yểm” trận. Tương tự có ẩn trận, ảo trận, công trận… Quả là lĩnh vực kiến thức đa dạng thâm sâu khó dò, không tốn nhiều thời gian cùng tâm huyết không thể nào nhập môn chứ chưa nói tới “đạo hạnh” cao hay thấp.
Văn Lục tiến sát tới tầng hào quang màu trắng sữa, vận lực lên tay phải, tính áp lên phong ấn để thử độ chắc chắn. Không ngờ bàn tay vừa chạm vào phong ấn, dị biến phát sinh. Phong ấn với tốc độ cực nhanh hé mở ra một khe nứt lớn, Văn Lục còn chưa kịp phản ứng, thì hai mép của khe hở phong ấn đã vươn ra nuốt gọn Văn Lục vào trong. Khe nứt phong ấn liền lại như cũ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn nhè nhẹ phát ra quang mang màu trắng.
Sự việc diễn ra với tốc độ khủng bố, mọi người trong đội đứng trên cũng ngây ngốc nhìn nhau. Vừa rồi còn chú ý tới Văn Lục, không ngờ loáng cái hắn đã biến mất. Ba vị công tử cũng hoảng hốt không biêt làm thế nào. Vân Nhi và Na Na hai mắt lại cong cong lên đỏ hoe gấp gấp như kiến bò chảo lừa vội vàng lao xuống dưới bề mặt phát ra quang mang kia của phong ấn.
Bất thình lình hai cánh tay vươn ra túm lấy hai cô bé vất bay lên trên không. Người ra tay không ai khác chính là Hương sát thủ.
- Ngu ngốc… hắn vào được sẽ ra được, nếu không ra được hai ngươi vào đó có ích lợi gì? Tỉnh táo lại mau…
Ba vị công tử và hai thiếu nữ chợt giật mình. Trong phút chốc lo lắng, không ngờ cả nhóm đều có ý nghĩ liều mình lao xuống đánh tan cái phong ấn kia cứu Văn Lục ra.
Nếu Văn Lục còn nhìn thấy tình huống bên trên lúc này chắc hắn cảm động tới phát khóc. Nhất là hắn có thể chứng kiến một lần nữa sự bình tĩnh suy xét “kinh người” của cô bé đeo mặt nạ đen kia.
Bất quá giờ này Văn Lục không có thời gian mà để ý tới điều đó. Bởi vì hắn đoán mình đã lọt vào trong phong ấn. Văn Lục quay ngang quay ngửa phát hiện ra mình bị kẹt giữa hai khối cầu. Trong cái hình cầu mà cả nhóm nhìn thấy ban đầu có đường kính một ngàn mét ấy không ngờ bên trong nó lại có một cái hình cầu đồng tâm khác. Hình cầu con này nhỏ hơn so với hình cầu to bên ngoài, áng chừng đường kính của nó chỉ vào ba trăm mét.
“Có lẽ bên trong hình cầu tròn nhỏ này mới chính là Long Châu”.
Văn Lục thầm đoán rồi tiếp tục dò xét. Rất nhanh hắn phát hiện ra một vài vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Thứ nhất là qua vài nhát chém tận lực của hắn, vòng hào quang của phong ấn lớn một ngàn mét kia chỉ có chút xíu gợn lăn tăn. Xem ra đối với phong ấn này, cấp tám tu luyện giả cũng đừng mong ra khỏi.
Vấn đề thứ hai mà hắn phát hiện ra còn “trí mạng” hơn đó là trong cái phong ấn lớn này giống như một vùng chân không, không có chút không khí hay linh khí nào. Nhất là nó lại tự động hấp thu linh khí của tu luyện giả. Điều này nói lên cái gì? Chính là không phá giải phong ấn nhanh thì… đợi chết đi.
Văn Lục đi quanh phát hiện ra rất nhiều xác người. Văn Lục đếm qua cũng tới hai ba trăm. Văn Lục đoán những kẻ này là những người muốn độc chiếm long mạch đây mà.
- Di… bảy cái xác này nằm một chỗ, trông còn rất trẻ nha.
Văn Lục nhíu mày nhìn bảy cái xác co cụm trong một góc phong ấn trận. Nhìn đồ dùng, trang phục, Văn Lục rất nhanh đoán ra đây chắc chắn là tổ đội mười hai trước đây mà.
“Làm sao mà lại lọt vào trong cả đám vậy nhỉ? Bất cẩn quá…”
Văn Lục lầm bẩm đầy nghi hoặc. Hắn không biết rằng, nếu không có cô bé Hương ngăn cản, giờ chắc hắn đã “tụ họp” quây quần với đồng đội của mình rồi.
Lại nhìn vào giữa trung tâm, hình cầu nhỏ đường kính ba trăm mét phát ra quang mang màu đen ấy, Văn Lục cũng không có nghịch dại mà chạm vào. Bài học vừa xong còn sờ sờ trước mắt. Văn Lục cũng đoán cho tới phút này mà người bên ngoài chưa vào chứng tỏ cả nhóm đã sáng suốt ngồi suy nghĩ cách phá giải, chứ không mù quáng vào cứu hắn nên hắn cũng yên tâm.
Còn cái vụ hút linh khí, lực lượng của tu luyện giả, Văn Lục cười khẩy:
- Có ngũ hành tuần hoàn của "Mầm Thế Giới", anh đây còn sợ cái đinh…
“Tính năng” hút lấy lực lượng cho tới khi nào tu luyện giả cạn kiệt mới thôi đối với tu luyện giả khác trăm phần trăm hiệu quả. Nhưng đối với Văn Lục mà nói… cho hút thoải mái, hắn vẫn sống nhăn răng. Giờ phút này Văn Lục thậm chí còn có tâm tình đi sưu tầm “bảo”. “Hơn hai trăm cái xác, chắc cũng phải có đồ tốt”. Văn Lục chắc mẩm hưng phấn bắt đầu dò xét…
Lượn đi lượn lại hai ba lần, cuối cùng Văn Lục thực sự chán nản. Xem ra hắn không có duyên với tầm bảo. Trong các tiểu thuyết tiên hiệp, nhân vật chính cứ mạo hiểm một cái là ra đống pháp bảo, đồ trân quý. Nhưng Văn Lục cho tới nay ngoài thanh đao sư phụ cho hắn vẫn là tên nghèo xơ xác mướp. Tầm bảo? hơn hai trăm tên tu luyện giả có cả tu chân, tu thuật, dracula… loạn xì ngầu… toàn cấp ba cấp bốn nghèo mạt rệp lấy được gì quý báu chứ. Có mấy tinh anh tổ đội mười hai cấp năm cấp sáu còn khá khá chút. Bất quá với nhãn giới bây giờ của Văn Lục, hắn cũng chẳng buồn liếc tới lần thứ hai. Có mấy thứ tốt tốt một chút Văn Lục thấy vỡ vụn hết bên dìa vòng tròn hình cầu rồi. Có lẽ mấy người này trước khi chết đã cố gắng phá phong ấn mà không được.