Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 82: Nhiệm vụ thứ mười hai
Nguồn: Tàng Thư Viện
Mặt nước lăn tăn những gơn sóng, gió nhẹ nhàng thổi bay bay tà áo trắng của cô thiếu nữ đang ngẩn ngơ đứng nhìn xa xôi. Trên một quả núi lớn phía đông bắc hồ Ba Bể là một dinh cơ đồ sộ, tràn ngập các căn nhà cổ với vòm mái cong cong nằm đan xen lẫn nhau. Nếu có người tu thuật nào lạc tới đây ắt hẳn sẽ hô to lên: “linh khí thật nồng đậm”.
Đây chính là cổng vào của Lệ Sơn giới, căn cơ của môn phái tu thuật cực kỳ nổi danh của Đại Việt…Lệ Sơn Phái.
Hồ Ba Bể được nhiều người biết tới là một hồ, một vườn quốc gia tự nhiên của Việt Nam. Nhưng ít ai biết rằng phía đông bắc hồ có tồn tại sừng sững một quả núi lớn nhô hẳn ra khỏi mặt hồ. Điều kỳ lạ hơn nữa là những người dân hay khách du lịch khi đi tới địa phận của quả núi này thì tự động được chuyển qua phạm vi quả núi. Lẽ đương nhiên là trong cảm giác mọi người vẫn cho rằng vừa đi qua một vùng hồ chứ hoàn toàn không nghĩ ra mình vừa đi ngang qua phía trước quả núi có cánh cổng mà người xưa thường gọi là “cổng lên trời”.
Quả núi này nếu nhìn từ xa không ngờ lại giống một giọt lệ như đúc. Chỉ khác một điều là giọt lệ này lớn hơn rất nhiều so với thông thường mà thôi. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà Lệ Sơn phái ra đời. Chắc hẳn trưởng môn Lệ Sơn phái đời đầu tiên đi ngang qua đây, nhận thấy quả núi hình thù kỳ lạ. Đặt chân lên quả núi không ngờ là tự nhiên bày bố khéo thay, hình thành tụ linh trận giản đơn khiến linh khí nơi đây nồng đậm, cây cối và động vật cực kỳ hoạt bát đa dạng.
Ra công bố trí lại tụ linh trận, và bày thêm “trấn sơn đại trận” khiến người bình thường hoàn toàn không thể nhìn hay cảm giác được quả núi này, khai môn lão tổ Lệ Sơn phái cực kỳ hài lòng.
Lại qua mấy trăm năm, các trưởng lão lại liên hợp, cùng dụng lực lượng "Mầm Thế Giới" của bản thân dựng lên một không gian phụ thuộc. Theo như cách gọi trong các truyện tiên hiệp ngày nay thì nó gọi là một “giới”. Cũng giống như thế giới phụ thuộc của Tản Viên môn, giới của Lệ Sơn phái cũng tương tự, hấp thu linh khí của không gian ngũ hành mà tồn tại. Chính vì có giới giêng nên Lệ Sơn phái di chuyển hết vào trong đó. Chỉ để lại những lầu các ngày trước và dĩ nhiên là thêm một cánh cổng.
Đối với người dân bình thường mà nói, nếu đi qua cánh cổng đó, họ sẽ được gặp nhiều những “thần tiên” bay lượn, những … tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần, những phép màu trong truyền thuyết. Nghiễm nhiên nơi đó trở thành “trời”, và cánh cổng họ đi qua chính là “cổng trời” không sai đi đâu được.
Hiện tại, trên một đình đài bát giác chìa ra ngoài hồ, có mấy người thanh niên trẻ đang kẻ ngồi người đứng mỗi người một vẻ. Nhưng có một điểm chung chính là tâm trạng mọi người đều đang không ổn định… có thấp thỏm, có lo lắng, có chờ đợi…
Gần mé nước, một cô nương mặc chiếc áo tứ thân, điều làm người ta chú ý là chiếc áo “bảy màu” vốn có của áo tứ thân cổ giờ được thay thế hoàn toàn bằng màu trắng mỏng… làm tôn thêm vẻ đẹp tinh khiết của người con gái đang sở hữu nó.
Để mặc mái tóc dài đen nhánh bay theo làn gió, thiếu nữ đưa tay vuốt nhẹ con vật có bộ dạnh một con cún đang ẵm trong lòng, đôi mắt vẫn hoài nhìn xa xăm mặt nước.
Một thiếu nữ khác mặc váy màu trắng ngồi chễm trệ trên chiếc bàn gỗ tròn ở giữa lầu bát giác đang hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, tay phải khua khoắng thanh gươm màu xanh lục thật khả ái. Cô bé chốc chốc lại quay sang rủ rỉ với một thiếu nữ khác đứng bên cạnh chiếc bàn. Cô bé dáng người dong dỏng đứng cạnh chiếc bàn thi thoảng nói chuyện với cô bé váy trắng ấy làm người khác bất khả tư nghị rằng từ đầu tới chân cô bé mặc toàn đồ màu đen, thậm chí mặt nạ đeo cũng đen nốt. Đó là một bộ trang phụ dạ hành, bó sát thân thể làm những đường cong mê người, cuốn hút bất cứ người con trai nào nhìn qua khó dời mắt đi chỗ khác. Ngay cả ba tràng trai hào hoa phong nhã đang chụm đầu một chỗ cũng thỉnh thoảng lại phải liếc sang nhìn nàng một cái. Thấy nàng áo đen bó sát này trừng mắt, mấy vị công tử này lại vội vàng quay đi, xem ra mấy chàng thanh niên này cực kỳ úy kỵ cô nương bận bộ đồ đen ấy.
Bỗng nhiên lúc này con cún vẫn thường ngủ say trong vòng tay thiếu nữ tóc dài không ngờ ngẩn đầu “ô …ô” mấy tiếng về hướng nam. Xem biểu hiện thì chú cún này thực sự rất phấn khích. Mà không chỉ con cún hứng khởi, mấy cô mấy cậu đứng trong đình đài bát giác ấy cũng tỏa ra những ánh mắt sáng rực. Vút một tiếng, mọi người đều biến mất, chỉ để lại một cô gái mặc đồ đen đeo mặt nạ trần trừ và một căn lâu trống trải. Thoáng chốc sau, bóng ảnh cô gái mặc đồ đen cũng biến mất…
Trên một đỉnh núi cao phía đông Tản Viên môn, bốn bề xung quanh là cây cối um tùm, chỉ riêng ở giữa đỉnh núi là có một khoảng đất tràn đầy sương mù. Nếu có người dân thường nào lạc vào đám sương mù ấy sau một hồi mày mò người nọ chắc hẳn sẽ nhìn thấy đầu kia của đỉnh núi. Nhưng mà đỉnh núi rộng hơn ba trăm mét ấy chẳng lẽ chỉ vài bước chân là đi qua?
Ở giữa trung tâm quả núi, có hai thanh niên tu thuật đang dựa lưng bên cạnh một cái đồ án nho nhỏ tán dóc. Bỗng nhiên quang hoa lóe lên bao chùm cả đồ án “nho nhỏ” đó, một người thình lình xuất hiện. Hai thanh niên trông coi … ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hồ nghi. Một tên mới đạt cấp bốn sao lại được đi truyền tống đường dài nhỉ? Chẳng lẽ tên này là đệ tử nội môn, trọng điểm bồi dưỡng của môn phái tu thuật mạnh mẽ nào đó?
Hai tên còn đang không biết chào hỏi làm sao, thì người thanh niên trong trận cũng mỉm cười bước ra. Người thanh niên toàn thân mặc đồ đen với thanh đại đao dài cả mét rưỡi ấy chính là Văn Lục. Văn Lục vừa bước ra khỏi truyền tống trận, đi ra khỏi vòng tròn vẽ đồ án thì ngạc nhiên. Văn Lục lại thò đầu vào trong vòng sáng của đồ án, rồi lại rút đầu ra nhìn quanh, trong mắt không khỏi ánh lên vài vẻ kỳ dị.
“Rõ ràng đứng trong thì không gian đồ án tới hơn một ngàn mét. Sao bước vài bước đã ra khỏi nhỉ?”
Văn Lục lắc đầu lẩm bẩm… có lẽ lại là trận pháp nới rộng không gian gì gì đó rồi, vậy chẳng phải chỉ cần có một khoảng đất trống nhỏ là có thể bố trí bất kỳ một truyền tống trận sao? Quả là sáng tạo…
Văn Lục cảm khái bước ra tính muốn chào đón hai vị thanh niên đang mơ mơ hồ hồ nhìn mình bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong não hải:
- Nhiệm vụ thứ mười hai thất bại, người cầm hồn lệnh thứ nhất lập tức tiếp nhận. Nhiệm vụ… phá giải phong ấn linh mạch…
Cảnh tượng lúc này giữa đám sương mù trên đỉnh núi quả là kỳ quái, hết hai tên canh gác truyền tống trận ngẩn ngơ, giờ phút này Văn Lục cũng ‘đơ’ hết cả người.
“Này… ta còn chưa về thăm nhà đâu đấy…”
Văn Lục bực mình hét lên một tiếng. Hóa ra cái lệnh hồn thứ nhất này không dễ “nắm” chút nào… mệt chết người a.
Đang làu bàu chửi bới, linh thức của Văn Lục phát hiện ra sáu linh hồn đang lao vun vút tới như tên lửa, tốc độ kinh khủng cực kỳ, nhanh chóng tiếp cận đỉnh núi có bố trí truyền tống trận. Rất nhanh Văn Lục phát hiện ra đám người Vân Nhi, đang hứng khởi muốn lên ôm ấp hai cô bé thật nồng thắm thì nhớ ra cái gì, Văn Lục muốn co người bỏ chạy.
- Hihi! Chàng muốn chạy đâu…
Quay lại thấy Vân Nhi giơ giơ tiểu A Lôi đe dọa, ý bảo rằng “ngươi có chạy lên trời ta cũng tìm ra ngươi”. Văn Lục cười khổ đứng nhìn cô bé Vân Nhi sà vào lòng mình ôm muốn nghẹt chết tiểu A Lôi ở giữa. Văn Lục mếu máo:
- Xong rồi…
Na Na và mọi người đang muốn lên chào hỏi, khuôn mặt ai nấy đều cười tươi như hoa mùa xuân. Bỗng nhiên trong não hải sáu người mới tới, giọng nói không thể quen thuộc hơn lại vang lên:
- Tổ đội mười hai cấu thành, Văn Lục làm đội trưởng…
Văn Lục nhún vai cười cười:
- Không phải ra dụ giỗ các ngươi đâu nha! Là các người tự lao tới… ha ha… ta lại nhàn hạ rồi.
Ngoài dự đoán của Văn Lục, không ngờ mấy người Vân Nhi sau phút ngẩn người cũng không có vẻ buồn rầu lo lắng gì, thậm chí Văn Lục mơ hồ còn phát giác ra nét hưng phấn trong ánh mắt của mọi người. xem tại
“Xem ra mấy tên này toàn là cuồng chiến đấu. Yên thân một chút cũng không chịu.”
Văn Lục mỗi bên một cô, hắn bị Na Na và Vân Nhi ôm khóc sướt mướt, bộ dạng giống như kiểu “tiễn anh lên đường” vậy. Quả thật mủi lòng muốn chết. Văn Lục cũng phải đón nhận sáu ánh mắt nóng rực đang chiếu vào người từ ba vị công tử. Bất quá hắn một bên thì dỗ dành hai cô bé một bên thì vênh vênh đắc ý. Sau một hồi lâu hai cô bé mới buông tha cho hắn. Văn Lục bất giác chú ý tới người con gái mặc bộ đồ dạ hành bó sát nãy giờ vẫn không lạnh không nóng đứng ở phía sau ba vị công tử. Thấy ánh mắt của Văn Lục quét tới, thiếu nữ này không ngờ tỏ ra chán ghét “hừ” một tiếng rồi quay mặt đi.
Văn Lục vuốt mũi cười khổ:
- Này… ta không đắc tội nàng cái gì a…
Vân Nhi và Na Na hai mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng nghe Văn Lục nói vậy thì cười khúc khích. Trong lòng đều thầm nghĩ “may mắn quá… bớt đi được một kình địch”. Na Na lúc này làm bộ dáng trịnh trọng như chủ tịch nước tiếp tổng thống nước ngoài chỉ vào thiếu nữ áo đen mà nói:
- Xin giới thiệu… đây chính là thành viên thứ bảy của tổ đội ta Hương tiểu thư…
Văn Lục nghe xong đầu muốn to như cái đấu: “Nghe tới tên hương người ta ai cũng nghĩ tới nét dịu dàng, thùy mị của người con gái. Chậc… nhìn cô bé này… sát thủ thì có, chứ dịu dàng gì, xem ra cô nàng này cá tính khá mạnh mẽ đây”.