Hồn Thuật

Tác giả: Vosonglinh nguồn

Chương 72: Phiền phức

Nguồn: Tàng Thư Viện

Năm này sau, Văn Lục đang đứng trên một đỉnh núi trông xuống phía dưới. Một vùng biển rộng lớn nhốn nháo thành một đoàn, tiếng la hét thảm thiết khắp nơi. Tộc Booc đang lâm vào cảnh bị đánh tới tối tăm mặt mũi, bất quá Văn Lục cũng chẳng có ý định tham gia vào chuyện này, lạnh lùng nhìn quang cảnh trước mặt, mày không nhíu lấy một cái. Lão tiên tri Gug đứng bên cạnh thì lòng như lửa đốt, nhưng là cũng chấp nhận đứng yên lặng nhìn xuống dưới một doanh trại nhỏ.

Mấy ngày trước, trận chiến đầu tiên mà Vik đích thân chỉ huy đúng là thắng lớn. Sau khi đánh tan xác đám tướng quân của tộc Klake, Vik chỉ huy mấy chục vạn quân sĩ ầm ầm lao tới phía trận địa của đối phương. Sĩ khí tăng tới cực điểm khi tướng quân bên mình thắng trận, trong khi đối phương đang suy sụp, thất vọng. Kết quả không phải bàn cãi, có sự tham gia của các tướng quân mạnh mẽ như Vik, quân đoàn Klake rất nhanh bị tan rã, máu nhộm xanh lè cả một vùng biển rộng lớn tới ngàn km. Xúc tua và đầu rắn nổi lềnh bềnh trông thật kinh khủng. Quân Booc tổn hại mười vạn, trong khi quân Klake toàn đoàn bị diệt gần năm mươi vạn quân. Thế mới biết sĩ khí ảnh hưởng thế nào tới trận đấu.

Tuy nhiên như lão Gug nói, đây chỉ là một trận chiến “nhỏ” nên không có ảnh hưởng bao nhiêu tới tình huống rằng co giữa hai tộc. Rất nhanh chiến thắng này bị lắng xuống như bao trận chiến khác.

Sau trận chiến, Vik dĩ nhiên là được giao cho làm chỉ huy cả năm mươi vạn quân, một số lượng phải nói là khổng lồ. Cả tộc Booc cũng chỉ có mười lăm mười sáu quân đoàn như vậy mà thôi. Văn Lục thấy vậy cũng mừng cho hắn. Trong đầu Văn Lục cũng dự tính trợ giúp tên này một chút, dù gì thì hai người cũng có quen biết nhau một quãng thời gian, hay ít nhất thì Vik cũng rõ ràng sức mạnh kinh khủng của Văn Lục nên làm gì cũng dễ dàng hơn là ở dưới trướng của người khác.

Vik khi biết Văn Lục làm “quân sư” ình thì ngoác cái miệng rộng lớn ra cười, không khép lại được. Có vũ khí bí mật mạnh mẽ là Văn Lục, lo gì không chiến thắng.

Ngay trong đêm đầu tiên, Văn Lục đề nghị Vik dẫn quân đoàn sang đánh úp doanh trại mép phải ngoài nhằm phá tan tuyến phòng thủ kiên cố bên kia dãy Migee. Thừa lúc quân địch đang chán nản về cuộc chiến ban chiều. Văn Lục đọc rất nhiều truyện, tiếu thuyết… hắn khẳng định rằng chưa bao giờ đọc được cái gọi là binh pháp tôn tử, hay binh gia yếu lược, ba mươi sáu kế gì gì đó… hoàn toàn chưa đụng tới bao giờ. Nhưng là đọc nhiều và nhất là có sự chỉ bảo của hai tướng quân Lý Thường Kiệt và Lý Kế Nguyên trong nhiệm vụ hồn ngọc chín thì Văn Lục cũng rút ra được kết luận mang tính sơ sài rằng “cầm quân muốn thắng thì phải lợi dụng mọi thứ có thể, để đánh vào chỗ quân địch không ngờ tới”.

Câu nói tưởng trừng như trò đùa đó không ngờ là đúc kết rất nhiều tinh túy của lịch sử ngàn năm. Đó là sự lưu động trong mọi hoàn cảnh, đó là tận dụng mọi yếu tố để đạt kết quả tốt nhất, đó là tập chung vào những điểm mà quân địch không ngờ tới… Có người sinh ra đã là tướng bẩm sinh, cho dù chưa học qua binh pháp bao giờ nhưng nếu tận dụng đủ ba yếu tố trên thì phần thắng sẽ nhiều hơn rất lớn so với quân địch. Cũng có người thông thuộc hàng vạn cuốn binh thư nhưng khi cầm quân thì đôi khi quá mang tính dập khuôn dẫn tới “vạn kiếp bất phục”.

Tất nhiên để chiến thắng trong mọi hoàn cảnh, người tướng quân còn phải để ý quá nhiều tới các tình huống khác như quân lương, tình báo…Nhưng mà nhưng yếu tố như huấn luyện quân sĩ, chuẩn bị lương thảo … thì trong hoàn cảnh này, Văn Lục chẳng phải động chân động tay làm gì. Về tình báo thì với linh thức một ngàn hai trăm km của hắn, cho dù không bao quát đủ cả vùng rộng lớn dãy núi Migee thì dùng Vụ Ẩn hắn cũng tự tin dò soát cả doanh trại của địch đến từng chân tơ kẽ tóc.

Nhưng Văn Lục không làm vậy, hắn còn ngại mấy trưởng lão cao câp của tộc Klake. Mặc dù trên mặt trăng hắn đã bố trí cho ba lão đỏ chót trưởng lão tộc Klake đi hầu diêm vương, nhưng ai mà biết được trong bộ tộc đó còn bao nhiêu tên nữa chứ? Cho nên Văn Lục cứ núp dưới bóng quân của tộc Booc cho an toàn. Nếu có tên nào lộ diện thì để tộc Booc ‘quần công’ chết hắn, Văn Lục đỡ mệt người.

Linh thức chớp mắt tỏa ra, rất nhanh Văn Lục phát hiện ra phía mép phải, nơi quân Klake được phái ra tham chiến chiều nay, kể cả những quân sĩ bại trận lẫn quân của đoàn khác đều mang tinh thần uể oải. Ước tính số quân đóng ở đây vào khoảng hơn một trăm vạn. Bất quá Văn Lục có tự tin rằng quân đoàn của Vik nếu đánh lén thì có tới trên bảy mươi phần trăm tiến vào trở ra dễ dàng, hơn nữa đả kích không nhỏ tới sĩ khí quân địch.

Văn Lục đang muốn lợi dụng cuộc đánh lén này để thực hiện kế hoạch “quấy nhiễu” quân sĩ Klake. Thực thực hư hư, đánh lén và rình rập… làm cho quân Klake ngày đêm bất an, sĩ khí giảm sút nghiêm trọng dẫn tới những hành động sai lầm. Ý Văn Lục là muốn phá vỡ cục diện rằng co này càng nhanh càng tốt, dụ hết mấy tên pháp sư từ “giời ơi đất hỡi” nơi nào tới trợ giúp Klake ra.

Văn Lục không sợ bọn chúng tham gia, chỉ sợ bọn chúng … không tham gia. Muốn tìm hiểu được thông tin thế lực nào âm mưu với tu thuật Đại Việt thì chỉ thông qua những tên “trợ giúp” này mà thôi.

Nhưng Văn Lục trăm tính, vạn tính cũng không ngờ được một điều… một điều mà Văn Lục không biết nên cho đó là anh hùng trượng nghĩa hay là ngu ngốc nữa.

Tới mờ tối, Văn Lục tìm Vik bàn về kế hoạch đánh úp doanh trại phía mé phải. Tên “tròn oay” này khi nghe xong thì khua khoắng loạn xạ cả ba chục cái xúc tua mà hưng phấn. Dựa vào linh thức quét ngang doanh trại địch, một kế hoạch khá chi tiết cho từng đại đội, từng tiểu đoàn được vạch ra. Phải đánh như thế nào, kìm kẹp khu nào, tiêu hủy lương thảo hay phá hủy cứ điểm nào… Văn Lục dựa vào địa hình và sự bố trí của quân địch mà đưa ra. Vik vừa nghe vừa kích động. Hắn không tưởng tượng được ngày đầu tiên cầm quân lại có khả năng lập được công lao to lớn nhưu vậy.

Nhưng khi Vik và Văn Lục bước ra doanh trại truyền lệnh toàn quân chuẩn bị hành động thì cả năm mươi vạn quân nhốn nháo. Vừa nghe tới việc đêm nay đánh lén thì cả ngàn tướng sĩ cầm đầu các đại đội,tiểu đoàn, sư đoàn đều sa sầm nét mặt. Thậm trí có tên còn “phấn khích” trái lệnh không thèm tham gia.

Văn Lục nghe thấy cả quân đoàn nhốn nháo thành “cái chợ” thì há hốc mồm, không tưởng tượng được cả một tập thể đông như thế, cãi lệnh trên như điên thế này thì làm sao mà tập hợp, mà đánh trận được? Trong đầu Văn Lục là một dấu hỏi to đùng? Không biết lão tiên tri và lão tộc trưởng làm cách nào để “động viên” đám ô hợp này đi chiến đâu được.

Vik thấy quân đoàn của mình như cái chợ vỡ như vậy thì giận tím mặt, quát tháo, đánh đập ầm ĩ. Có khi còn đem một vài tên tướng quá khích giết luôn trước mắt cả năm mươi vạn tộc nhân…

Mãi lúc lâu sau Văn Lục mới phát hiện ra một vấn đề… không phải tộc Booc vô tổ chức không nghe lệnh cấp trên, cũng không phải những binh sĩ này không đoàn kết mà vì một lý do rất buồn cười.

Sau khi Vik nổi khùng túm một tên tướng quân còn trẻ đang hăng máu “tổng sỉ vả” lên trên, hỏi nguyên do thì hắn nói:

- Tộc Booc ta là những người anh hùng, những chiến sĩ chân chính… Không đời nào lại đi làm cái việc hèn hạ, muối mặt là đánh lén như vậy. Việc đánh lén này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của binh sĩ, làm giảm uy nghiêm, làm thối tha phẩm chất của binh lính tộc ta…

Văn Lục nghe xong hắn nói thì mém té ngửa, chân lại muốn cho hắn một cước vào giữa bộ mặt thớt của hắn. Quả thật làm cho người ta tức chết mà, chẳng lẽ cứ hai quân dàn hàng ra giữa biển rộng, sau đó từng người từng người lên chém giết nhau mới được gọi là anh hùng?

Nhìn lại thì thấy vẻ mặt của Vik cũng đỏ bừng, xấu hổ cười cười nhìn Văn Lục. Hóa ra tên này cũng biết điều này, nhưng khi hắn nghe thấy kế hoạch của Văn Lục, hắn cũng kích động quên luôn cả những điều được cho là “cấm kỵ” bất thành văn ấy, giờ hắn mới giật mình nhớ ra.

Văn Lục liếc mắt nhìn Vik một cái thở dài quay vào trong trướng. Ý hắn muốn nói với Vik: “Việc này muốn thế nào thì ngươi tự giải quyết đi”.

Văn Lục quả thật tức đầy một bụng, không ngờ tộc Booc này lại “nghĩa khí” còn kinh hơn cả Tịnh Khương đại sư ở Yên Tử môn. Buồn cười, đang chiến tranh lại còn nói nghĩa khí này nghĩa khí nọ, không bằng ngươi đưa đầu ra để địch chém cho rảnh nợ. Sở dĩ Văn Lục không quyết liệt sửa ngay tính “đạo đức giả” này là vì tâm tính này ăn sâu vào trong con người Booc rồi không thể một sớm một chiều được. Nhất là hành tinh này có tuổi thọ thực là thấp hơn trái đất, cho nên sinh vật trí tuệ ở đây mức độ tiến hóa cũng chưa hẳn cao bằng trái đất. Mặc dù sức mạnh và thân thể thì lớn hơn so với người dân trái đất nhưng mà nghệ thuật chiến tranh thì vẫn còn ‘nghèo nàn’ cằn cỗi lắm lắm.

Kết cục, “chiến lược” đánh lén hoàn hảo của Văn Lục cũng không được thực hiện. Lão Gug khi nghe tin báo của Vik thì vội vàng chạy tới gặp Văn Lục. Văn Lục tưởng lão tới là để tẩy não hắn… hướng hắn đi theo con đường “anh hùng, nghĩa khí”. Nhưng không ngờ vừa vào trong trướng lão đã thở dài cười khổ nhìn Văn Lục.

- Tiên sinh có thất vọng lắm?

Văn Lục phẩy phẩy tay, nói:

- May mà quân của lão đông, không thì giờ tộc của lão đã bị diệt.

Lão Gug xấu hổ cười cười:

- Tiên sinh cũng đã nhìn ra… ta cũng nói thật, tính cách này đã tồn tại từ khi chúng ta nắm giữ ngôi vị của hành tinh này. Cho tới sau này tộc bị chiếm mất vị trí, bị truy sát ngàn dặm vẫn không thể phai đi cái tính “sĩ diện” ấy. Vậy nên ta cũng phải đợi cho quân ta đông gấp đôi quân địch mới dám xuất quân… ài…Ở đời thường, điều này là tốt a, nhưng trong chiến tranh, nó lại thành nhược điểm trí mạng cho quân địch lợi dụng. Thật sự là hết cách a… ta sợ nếu cứ quyên quyết cứng rắn phá đi cái tâm tính này e sĩ khí quân ta đại giảm, binh lính mất hết niềm tin, lòng kiêu hãnh sẽ làm cho toàn quân tan dã… ai da…

Lão Gug hai ba lần thở dài, chán nản ngồi phịch xuống tấm bồ đoàn, đám xúc tua quây tròn bên dưới. Văn Lục cười ranh mãnh nói:

- Muốn phá bỏ cái “phiền phức” này cũng không phải là không có cách a. Chỉ có điều lão phải xuất ít huyết mới được.

Lão Gug nghe thấy Văn Lục nói vậy thì ba con mắt sáng lên:

- Tiên sinh có cao kiến gì xin cứ nói… dù có hi sinh cả quân đoàn mà làm cho quân sĩ từ bỏ cái phiền toái này thì lão cũng chấp nhận. Chứ không dạo này lão toàn bó “xúc tua” không làm ăn được trò trống gì… lâm vào cảnh rằng co… thật buồn bực trong lòng lắm lắm.

Văn Lục lắc đầu:

- Một quân đoàn? Không tổn thất tới mức ấy…

Tối hôm sau, Văn Lục dẫn hơn trăm hầu cận thân tín của nhà tiên tri lẻn tới doanh trại quân địch bên kia dãy Migee. Trăm cận vệ thân tính này đều là những người trung thành, bất cứ mệnh lệnh nào của lão Gug đều được bọn họ tiếp nhận tuyệt đối, không hé một lời nghi vấn.

Đội người lẻn vào doanh trại phía phải, nơi linh thức Văn Lục không phát hiện ra được khí tức tu luyện giả nào mạnh mẽ cả. Có lẽ tu luyện giả tộc Klake giờ chỉ còn các triệu hồi sư và pháp sư thủy hệ đều tập trung ở doanh trại trung tâm hết rồi. Văn Lục cũng không có dùng linh thức mà do thám chỗ đó.

Ở doanh trại ngoài cùng mé phải này của tộc Klake, Văn Lục chỉ phát hiện ra có một triệu hồi sư cấp năm, và một đám cấp thấp khác ở trướng bồng lớn giữa doanh.

Lợi dụng Vụ Ẩn bao quanh đám người cận vệ, Văn Lục và đội người vô thanh vô tức lẩn vào tận bên trong trướng bồng lớn đó. Văn Lục dễ dàng đoạt lấy hai cái thủ cấp của tên tướng cấp cao kia. Ra khỏi trướng, cả trăm cận vệ liền la hét ầm ĩ:

- Đánh lén đây! Bọn Klake ngu ngốc… chúng ta tới đánh lén đây.

Cả đống quân sĩ Klake vội vàng chui ra khỏi doanh trại, hai cái đầu nhìn nhau thầm nghĩ:

“Cái tên ngu ngốc nào hò hét lung tung vậy nhỉ? Tộc Booc có bao giờ đánh lén đâu? Mà đánh lén lại còn hò hét nỗi gì… muốn gọi người tới bao vây chắc?”

Cả đám đều bực mình lao về phía trướng bồng lớn, nhưng mà chúng chỉ phát hiện ra cái đầu của đám tướng quân chỉ huy được xiên trên những cây giáo cắm đáy biển mà thôi. Tức thì cả vạn quân đều lồng lộn lên chửi bới.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play