Hồn Thuật
Chương 47 Phân chi của họ Nguyễn thuật
Nguồn: tangthuvien
- Dừng… dừng… mau dừng lại cho ta.
Đang bay đi bỗng nhiên tiểu Thử đứng bật dậy trên vai Na Na la ó ầm ĩ. Văn Lục vừa bực vừa buồn cười quay lại gõ cho nó một gõ rồi mới hỏi:
- Sao bảo hướng đông nam, bây giờ lại kêu dừng ở đây.
Tiểu Thử ủy khuất gãi gãi đầu:
- Ta thấy hình như lão trâu già đó chạy về đây rồi mới kêu bọn ngươi lại. Đã không cảm ơn lại còn cốc người ta… Ôi số ta thật khổ… chít chít…
Văn Lục sửng sốt, Na Na đứng bên cười hì hì rồi thò tay vào trong túi lôi ra một miếng thịt bò khô đưa lên trên vai. Bộ dạng đau khổ của con chuột biến mất hoàn toàn, nó hí hửng giơ đôi chân nhỏ xíu lên quắp lấy miếng thịt và không thèm quan tâm tới ai, ngồi trên vai Na Na nhai ngồm ngoàm.
Văn Lục bất đắc dĩ nhún vai, linh thức tỏa ra bốn phía. Phía dưới chân cả nhóm là một con sông, hai bên bờ là những dải lúa bát ngát đong đưa theo gió. Vân Nhi nhìn quanh chợt thốt lên:
- Trăng soi đồng lúa đẹp quá! Nếu… nếu có ai cùng ngắm trăng giữa cánh đồng thơ mộng này chắc… lãng mạn lắm.
Nói xong khuôn mặt ửng hồng, lén lén nhìn Văn Lục. Thấy mặt hắn cứ “đơ” ra, cô bé tức giận nguýt một cái, không thèm nhìn hắn nữa. Na Na nghe thế cũng ngẩn ra, hít một hơi thật là sâu, cảm giác linh khí ở đây nhiều gấp đôi ở Hà Nội. Nhịn không được cũng phải tán thưởng:
- Chị Vân Nhi nói đúng thật a! Ở đây quả thật là thơ mộng.
- Muỗi cắn bỏ xừ!
Kiệt Hào “phun” ra một câu xanh rờn, tiếp đó vỗ vỗ cái lưng. Hai cô bé tức thì trợn chừng mắt, nhìn muốn hóa đá tên “thô lỗ” này luôn. Kiệt Hào cũng chợt nhận ra mình “lỡ mồm” nên vội ngậm lại, tiếp đó cười hì hì.
Vân Trọng đứng bên bèn vỗ vỗ vai Kiệt Hào:
- Ta nói này Kiệt Hào, ngươi trước khi nói phải suy nghĩ nghe chưa… Ở đây hình như cũng không có nhiều muỗi như trong nhiệm vụ tìm lão thử đâu. Quả thật ngắm trăng ở đây đúng là thơ mộng, phải không hai cô nương.
“Ta khinh! Thấy sắc là khinh bạn hả?”. Mọi người thấy bộ mặt “vô sỉ” của Vân Trọng tức thì muốn đập cho hắn mấy đập.
Lúc này Văn Lục lôi tấm bản đồ trong "Mầm Thế Giới" ra quan sát. Sau khi đạt tầng sáu, "Mầm Thế Giới" có thế chứa đổ vật. Chính vì thế nên hai cô bé mua hàng “núi” đồ bèn bắt hắn giữ hết, làm Văn Lục đang lo mấy đồ “tế nhị” đến lúc cần lôi ra thế nào đây.
- Thế nào rồi ca ca?
Na Na thấy Văn Lục trầm ngâm một lúc lâu thì sốt sắng bay sát lại gần hỏi. Văn Lục cười cười quay sang nói:
- Theo bản đồ thì đây thuộc địa phận Đông Hưng, Thái Bình. Con sông này có lẽ là sông Tiên Hương thì phải. Bản đồ không rõ ràng lắm. Về phải kiếm bản đồ khác chuẩn hơn mới được.
Đang nói thấy vẻ mặt bất mãn của Vân Nhi Văn Lục ngẩn ra:
- Vân Nhi… muội không sao chứ? Bị ốm à?
- Có ca ca mới bị ốm… hứ!
“Ách” Văn Lục gãi gãi đầu, không biết mình chọc tức cô bé hồi nào chứ. “Con gái quả thật khó hiểu?” Văn Lục kết luận một câu rồi nói tiếp:
- Ta còn cảm thấy hơn mấy chục khí tức tu thuật mạnh ở gần đây, có lẽ phải cấp sáu cấp bảy thuật pháp rồi. Lạ nhỉ?
Kiệt Hào nhịn nói một lúc là không được, nghe Văn Lục nói thế thì giơ tay:
- Cái này ta biết… Ở làng nguyên xá có đại trận trấn gia của một phân chi gia tộc tu chân họ Nguyễn.
- Oh! Vậy chi chính của gia tộc họ Nguyễn ở đâu?
Văn Lục cảm thấy tỏ mò, hệ thống gia tộc và môn phái tu thuật thời hiện đại Văn Lục biết không nhiều lắm. Có chăng chỉ là tên tuổi mấy môn phái lớn và mấy gia tộc lớn mà thôi.
- Nghe nói ở trong miên trung, Huế gì đó… Ta cũng chưa ra ngoài nên không được rõ lắm.
Kiệt Hào câu trước thì rõ ràng, câu sau thì giọng thấp dần. Xem ra hắn cũng không biết nhiều hơn Văn Lục là mấy. Văn Lục nhún vai:
- Không có biện pháp, mấy chúng ta toàn người ít ra ngoài nên không biết là phải.
Nói đoạn dừng lại một lúc, Văn Lục vỗ vỗ đầu nói tiếp:
- Tổ ta hình như thiếu một thành viên, có lẽ phải kiếm người nào đó thông hiểu nhiều về hệ thống tu thuật của Việt Nam nhỉ?
- Ý kiến hay…
Mọi người tán thưởng, nhiệm vụ cho tối đa bảy người tham gia, nếu không tận dụng thì quả là ngu ngốc rồi. Chỉ có điều tuyển thành viên trong tổ là điều không dễ dàng, ít nhất thì cũng phải hòa hợp. Nhất là làm thành viên trong cái tổ đội “biến thái” này thì cũng không thể là người có thực lực yếu rồi.
Văn Lục nhìn nhìn về hướng nam rồi nói:
- Theo bản đồ thì phía này có một nơi là làng Nguyên Xá. Ta có cảm giác nhiệm vụ chỉ dẫn chúng ta tới đó.
Mọi người gật đầu rồi bay theo Văn Lục hướng về phía làng Nguyên Xá mà bay tới.
Làng Nguyên Xá còn gọi là làng Nguyễn, thuộc Đông Hưng Thái Bình. Đây là một làng có nhiều truyền kỳ của tỉnh Thái Bình. Nhưng mọi người cũng không biết đây còn là một phân chi tu thuật của gia tộc họ Nguyễn. Ở trong làng có một đại trận ẩn đi trang viên của những tu thuật.
Các dòng họ thì được phân ra làm hai dạng, một dạng là người dân bình thường gọi là tộc nhân. Ví dụ người họ Nguyễn mà sống bình thường ở nhân gian như những người dân khác thì gọi là tộc Nguyễn nhân, tương tự có tộc Lê nhân, tộc Ngô nhân… Dạng thứ hai chính là người tu thuật, và dạng này được gọi là tộc tu thuật nhân, ví dụ như tộc Trịnh thuật, Tộc Nguyễn thuật…
Và điều đương nhiên là trang viện cho tộc Nguyễn thuật ở làng Nguyên Xá này thì chỉ có trưởng chi của tộc Nguyễn nhân mới biết được sự tồn tại của nó.
Ở vùng quê, mọi người thường hay đi ngủ sớm hơn ở thành thị. Bây giờ vào khoảng hơn chín giờ tối, nhưng nhìn từ xa cũng chỉ thấy còn lác đác vài ánh đèn điện mà thôi.
Vừa bay tới cánh đồng gần địa phận của làng Nguyễn, thì bỗng nhiên hơn một trăm bóng đen bay vụt từ dưới đồng lên bao vây kín tổ đội của Văn Lục. Văn Lục và mọi người kinh hãi, đối thủ như thế nào mai phục mà cả đội không ai biết mảy may. Mọi người trong nhóm cấp tốc quây lại hình tròn bao quanh hai cô gái và phòng thủ bốn phía.
Ở trên không hơn ba năm chục mét, Văn Lục nhìn kỹ thì những bóng đen đó là hơn một trăm người, chính xác là một trăm hai mươi người.
Hơn một trăm người mặc trang phục võ cổ truyền này đứng thành hình thế kỳ lạ, giống như một đại trận vậy. Điều Văn Lục kinh hãi là hoàn toàn không nhìn ra tu vi của những người này. Thậm chí khí tức thế nào với trình độ hồn thuật tầng bảy của Văn Lục mà cũng không tài nào nhân ra được. Mọi người tổ hai chưa kịp hỏi han gì thì một hơn một trăm người này đã phát động tấn công.
Văn Lục vội vàng vung đại đao lên, đao ảnh ánh lên màu hoàng kim dài hơn ba mươi mét phủ kín một góc trời. Bên phía đối diện sau lưng Văn Lục, Vân Trọng cũng nâng cây búa lớn lên liên tiếp đập xuống. Hỏa ảnh và kim ảnh của Kiệt Hào và Lung Quang cũng ầm ầm tràn ra tấn công những người nọ.
“Choang choang…”
Như những tiếc sắt thép va chạm vào nhau, Văn Lục lạnh sống lưng khi phát hiện ra đao ảnh của mình không thể nào làm tổn thương đối thủ mà chỉ đẩy những người này ra xa, trên người họ chỉ lưu lại những vết rách mờ nhạt mà thôi.
Vân Nhi luôn tay thi triển thủy thuật phụ trợ tăng hai phần năm sức mạnh và tốc độ ọi người. Nhưng mà tất cả đều sửng sốt, hơn một trăm người này như liều mạng, không kể sống chết lao tới nhóm người Văn Lục. Nhóm này bị đẩy ra nhóm khác lại lao tới, cứ như có thâm cừu đại hận gì với người tổ hai vậy, không chết không dừng. truyện copy từ
Văn Lục cũng choáng váng khi đánh một hồi lâu rồi mà không làm bị thương được ai cả. Những người này thân mình cứng kinh khủng. Nếu là sắt thép, Văn Lục cũng tự tin bổ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, vậy mà đại đao của hắn chỉ để lại trên người bọn họ những vết rách nho nhỏ mà thôi. Thậm chí hôn mê thuật của Văn Lục bắn tới cũng không có hiệu quả gì.
“Không lẽ bọn chúng là nhóm sinh vật của hành tinh khác”
Hơn một trăm người cũng bị thuật pháp của tổ đội hai liên tiếp đẩy ra. Có một điều an ủi là những người này hình như chỉ am hiểu cận thân, nên bị nhóm người Văn Lục dùng thuật pháp đẩy ra nên hơn trăm người này cũng chưa làm gì được tổ đội của Văn Lục.
Nhóm người Văn Lục kinh hãi, nhưng còn có người khác còn kinh hãi hơn. Đánh nhau hồi lâu, Văn Lục càng đánh càng phiền. Hắn có vòng tuần hoàn ngũ hành không lo bị hụt sức. Nhưng mà đồng đội thì không được vậy. Càng đánh lâu mọi người trong tổ có dấu hiệu đuối sức dần. Nếu để mấy người nọ am hiểu cận chiến mà tới gần, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết hậu quả. Mấy thanh trường thương trường đao trên tay những người này, Văn Lục thử va chạm qua thì thấy nó cũng cứng rắn không kém thân hình của những người này.
- Văn Lục ca ca! Nghĩ cách thoát ra trước đã!
Vân Nhi lúc này cũng thi triển thủy thuật thành những tường nước ngăn những người nọ. Nhưng mà khuôn mặt đã trắng bệch rồi, có lẽ cầm cự không được lâu lắm. Na Na thấy mọi người không bị thương nên cũng thi triển mộc thuật tấn công.
Chỉ thấy lúa dưới đồng bỗng nhiên lớn lên gấp bội, những lá lúa trở nên dẻo dai cứng chắc thò lên quấn lấy chân hơn một trăm người nọ, khiến những người đó không thể di chuyển tiếp đành phải cúi xuống chặt đứt lá lúa to và dài đó. Thời cơ trong chốc lát, mọi người muốn đột phá ra khỏi vòng vây, nhưng mà Na Na mới đạt tầng năm nên không thể giữ chân được bọn họ lâu. Cả đội chưa kịp đánh ra thì lại bị quây vào giữa.
Mọi người bối rối như kiến bò trên chảo nóng, không biết xử lý tình huống nảy như thế nào.
Bất trợt Văn Lục phát hiện ra ở cách đó không xa, trong làng Nguyễn có hơn mười luồng linh lực dao động cực nhanh. Nhíu nhíu đôi mày, bỗng nhiên tinh quang lóe lên trong mắt. Văn Lục quát to.
- Ha ha! Các vị tiền bối! Nếu còn muốn thử thách, Văn Lục ta không ngại phá tan cả trang viện của các vị…
Mọi người trong tổ đội hai ngẩn ra. Không phải Văn Lục bị điên chứ, đang đánh nhau còn hò hét cái gì?
Đúng lúc đó một giọng nói từ trong làng Nguyễn vang ra:
- Khá lắm… khá lắm… đúng là hậu sinh khả úy. Nghe nói Văn Lục ngươi gần đây hoàn thành xuất xắc mấy khảo nghiệm và một nhiệm vụ Hồn Ngọc ta còn không tin. Nhưng hôm nay tận mắt thấy, ta cũng không còn gì để bàn cãi rồi… ha ha…
Tiếng nói vừa dứt, hơn mười bóng đen lóe lên trên không, từ từ tiến về phía tổ đội của Văn Lục. Hơn một trăm võ sĩ đang bay tấn công nhóm người Văn Lục cũng đồng loạt dừng lại.
Mọi người trong đội hai thở phào, đồng loạt quay về phía Văn Lục, ánh mắt đầy thắc mắc. Văn Lục ôm quyền về phía mười người trung niên nọ cất tiếng:
- Vãn bối Văn Lục ra xin ra mắt. Hôm nay Văn Lục cũng được mở rộng tầm mắt rồi.
Hơn mười người trung niên mặc trang phục thống nhất, màu xanh nhạt, hoa văn kỳ lạ. Có lẽ là trang phục của tộc Nguyễn thuật.
Nghe Văn Lục nói, hơn mười người lóe lên ánh mắt tán thưởng, trên mặt đầy kiêu ngạo:
- Thế nào? Rối thuật của chúng ta được chứ?
Văn Lục cũng cười:
- Quả là cứng rắn kinh khủng.
Mọi người trong tổ hai ngoài Văn Lục ra, khi nghe tới hai chữ “rối thuật” tức thì tròn mắt nhìn hơn một trăm người đang vây quanh cảm thán. Hóa ra những người này lại là con rối… Cứ nghĩ nãy giờ mình “băm chặt” với mấy con rối thì nhìn nhau cười khổ.
Rối thuật của phân chi tộc Nguyễn thuật này do một vị tiền bối của Nguyễn gia sáng tạo. Điểm tinh túy trong rối thuật này là người tu luyện sẽ mang lực lượng của mầm thế giới để nuôi dưỡng con rối. Con rối được làm từ thiên thạch cứng rắn, nhất là làm từ hắc thạch của Văn Lang Thiên.
Người thích hợp nhất để tu luyện rối thuật là người có "Mầm Thế Giới" mang thuộc tính kim. Người cấp cao của rối thuật có thể ngồi từ rất xa mà điều khiển con rối. Tùy theo cấp độ lên mà có bao nhiêu con rối. Như những người cấp cao ở phân chi họ nguyễn thuật này là cấp bảy cũng chỉ điều khiển tối đa là mười bốn con mà thôi. Mười con là giới hạn điều khiển tốt nhất của họ bây giờ, cho nên mới có cảnh mười hai người điểu khiển một trăm hai mươi con rối công kích tổ đội hai.
Văn Lục tán thưởng thì có tán thường, nhưng mà thấy đối phương chưa nói gì đã công kích mình thì trong bụng đầy tức giận. Nếu vừa rồi hắn không cảnh báo mà thi triển hôn mê làm mười hai người này không thể điều khiển con rối, tiếp đó ỗi người một đao xem còn kiêu ngạo nổi không.
Chẳng qua là người cùng tu thuật có lẽ họ công kích cũng có nguyên do của họ, nên Văn Lục không trở mặt mà thôi. Mười hai người tộc Nguyễn thuật này cũng đạt "Mầm Thế Giới" tới cấp bảy kim thuật, linh hồn cũng bằng cấp với Văn Lục nên Văn Lục mới có tự tin thuật hôn mê của mình có tác dụng với họ.
Chào hỏi một hồi, mười hai người nọ cũng mời cả nhóm Văn Lục xuống trang viện. Sau khi đi vào trong Văn Lục phát hiện ra một người to lớn có hai cái sừng trên đầu ngồi trên ghế chính điện ở giữa. Những tu thuật của phân chi họ Nguyễn thì lần lượt ngồi hai bên. Vừa vào tới cửa tiểu Thử trên vai Na Na đã vỗ vỗ cái bụng mà nói oang oang:
- Lão trâu già nhà ngươi cứ thích ra vẻ... Thấy bạn từ xa tới mà tiếp đón thế hả?