Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh truyện copy từ
Chương 366: Một Đường Bắc Tiến(1)
“Vù Vù…”
Xung quanh Na Na, linh khí vần vũ tụ hội. Mà lúc này Vân Nhi cũng kết thúc công việc của mình, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, khuôn mặt nàng không giấu nổi những nét nhợt nhạt hiển nhiên phá giải mắt trận trung tâm này cũng không phải dễ dàng như mọi người nhìn thấy.
- Ồ! Thật xinh đẹp!
Vừa chạm chân xuống đất, Vân Nhi đã kinh dỉ reo lên. Mọi người mải chú ý tới nàng và Na Na nên không có để ý. Chỉ thấy bốn phía đỉnh núi Thiên Cẩm Sơn không biết từ lúc nào đã mọc lên vô số hoa. Toàn bộ, từ ụ đất cho đến vách đá đều mọc ra rất nhiều loài hoa khiến mọi người cứ ngỡ lạc vào tiên cảnh nào.
Trăm ngàn loài hoa khoe sắc, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, phức tạp mà nhẹ nhàng đi vào lòng người. Không nghĩ tới nhiều loại hương thơm như vậy lại không chút nào làm người khác khó chịu vì pha tạp, mà như có một ăn ý, một công thức hoàn mỹ cho các loại hương thơm hòa quyện lẫn nhau, tô điểm thêm cho ngàn vạn loại hoa càng thêm hoàn hảo.
Trong lúc mọi người còn đang cảm thấy cực kỳ kinh ngạc thì Văn Lục lại mỉm cười nhìn về phía Na Na. Ngày trước khi Na Na lên võ đài thi đấu, hắn đã mạc danh kỳ diệu biết về thân thế của Na Na cho nên cũng không lấy làm bất ngờ với tình huống trước mắt. Cho tới giờ Văn Lục vẫn không biết làm cách nào mình biết được những thông tin bí mật của mọi người trong đội khi không dụng tâm dùng hồn thuật để tìm hiểu. Hắn chỉ có thể quy kết cho Hồn Ngọc, và hắn là đội trưởng, hắn có đặc quyền này.
Hiện tại, toàn thân hình Na Na như mộng như ảo, ngồi xếp bằng ở giữa một nụ hoa khổng lồ. Bông hoa như thể người mẹ hiền, vươn những cánh hoa dịu dàng ôm ấp Na Na vào trong khiến Na Na lúc này càng thêm thánh thiện.
Vân Nhi bước lại gần mọi người, đứng bên cạnh Văn Lục và mở to đôi mắt tròn tròn ngập nước hứng thú nhìn kỳ cảnh trước mắt.
- Oa! Mọi người xem, nở ra rồi!
Theo tiếng reo của Vân Nhi, nụ hoa khổng lồ đang ôm ấp Na Na chợt nở bung, kèm theo những luồng quang mang rực rỡ lan toả ra tứ phương. Nhưng mà làm đám người Văn Lục há hốc mồm là bông hoa đang nở rộ kia đột nhiên chớp chớp mấy lượt rồi biến mất. Trong lúc Vân Nhi còn đang mờ mịt nhìn quanh xem Na Na biến ảo tới chỗ nào thì Văn Lục và cô nàng sát thủ vừa được cứu tỉnh kinh ngạc nhìn nhau. Văn Lục có lẽ còn chút mù mờ nhưng cô nàng sát thủ thì mười phần khẳng định:
- Mầm Thế Giới tiến giai… Tiểu Thế Giới hình thành…
Trống ngực Văn Lục không khỏi đập bang bang. Một cô nàng sát thủ cấp tám viên mãn đột phá lên cấp chín cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà Na Na mới có cấp tám sơ cấp liền nhất cử vượt mấy cấp, hơn nữa còn trực tiếp phá tan rào cản khó khăn của Mầm Thế Giới tiến lên Tiểu Thế Giới. Điều này không khỏi làm tâm trạng của Văn Lục hiện tại giống như món ăn trộn nhiều gia vị, mặt ngọt chua… lẫn lộn vào nhau. Hắn vui mừng là vì tổ đội mình hiện tại có tới hai cường đại thành viên, làm nhiệm vụ sẽ càng thêm dễ dàng. Nhất là một người thiên về công kích, một người thiên về hỗ trợ. Nếu phối hợp ăn ý hiển nhiên là thiên y vô phùng, trừ khi gặp phải tên biến thái như tia linh hồn chủ nhân Hoả Phượng Hoàng, nếu không cũng có sức đánh một trận.
Nhưng mà đi kèm với niềm vui là tinh thần Văn Lục cũng không khỏi có một chút sa sút, dù sao hắn cũng là đội trưởng mà tu vi lâu nay vẫn dậm chân tại chỗ e rằng không lâu nữa Hồn Ngọc không có động tĩnh thì tự hắn cũng sẽ “rút lui” khỏi chức đội trưởng. Bản tính con người luôn là vậy, giả sử ngay từ ban đầu, bản thân chỉ là một tên lính quèn, hay chỉ là một thành viên bình thường trong một đội ngũ thì thua thiệt một chút cũng chả có vấn đề gì xảy ra. Tuy nhiên nếu đặt hắn lên một vị trí cao rồi đột ngột rút hắn xuống hoặc có kẻ khác vượt lên thì dù là phật tổ đang ngồi vững chắc trên vị trí tối cao cũng có ba phần “động đậy”.
Tuy nhiên Văn Lục cũng không phải là kẻ chân ướt chân ráo bước vào đời như những đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi khác của Đại Việt. Trước khi bước lên con đường của những cường giả, của những điều phi thường… hắn đã kịp nhồi nhét vào trong đầu một đống những triết lý, nhân sinh được đúc kết từ cuộc sống nhân gian và cả từ những tiểu thuyết mạng mà hắn đọc. Cho nên hắn biết nếu lúc này hắn tự ái, ghen ghét, vậy không chỉ tổ đội sụp đổ, mà ngay cả bản thân hắn cũng “tụt dốc không phanh”. Có quá nhiều tấm gương về sự việc này, không cần phải tự thân đi chứng minh làm gì.
Hít sâu một hơi, tâm tình Văn Lục trở lại bình thường. Văn Lục nhận ra bấy lâu nay mình vẫn chăm chỉ tu luyện nhưng lại quên mất một thứ trọng đại đó là “lĩnh ngộ”. Không sai! Với thiên tư của Văn Lục, hắn có lẽ nên nhận ra điều này sớm. Có những con đường chỉ cần đi qua dải phân cách liền vượt qua, nhưng có những con đường cần phải bắc cầu, qua phà, hay “bay” qua… tuỳ thuộc vào “lĩnh ngộ” của từng người việc tu luyện cung tương tự như vậy. Trong khi đó Văn Lục ở giai đoạn này gặp quá nhiều tình huống khiến cho hắn phân tâm cho nên chưa lúc nào hắn để ý tới việc lĩnh ngộ để phá tan ranh giới giữa Mầm Thế Giới và Tiểu Thế Giới.
Ánh mắt Văn Lục đảo qua một lượt không khỏi lộ ra vài nét thanh minh. Tin tưởng không lâu sau hắn nhất định sẽ tìm ra đường đột phá ình.
“Xoè…”
Một tiếng động khẽ vang lên, bông hoa khổng lồ lại thình lình xuất hiện ở vị trí cũ. Ở giữa bông hoa, một cô nàng nhỏ nhắn thanh khiến như điêu khắc từ khối ngọc trắng nhẹ nhàng bước ra. Bông hoa khổng lồ với quang hoa vô cùng lộng lẫy chớp nháy vài lượt rồi biến mất. Cùng với sự biến mất của bông hoa khổng lồ là ngàn vạn hoa khắp đỉnh Thiên Cẩm Sơn cũng phiêu tán thành vô số quang hoa sặc sỡ đủ sắc màu rồi tan biến trong trời đất…
Vân Nhi và cô nàng sát thủ hưng phấn bước tới, ba nữ tử ríu rít thành một đoàn oanh oanh yến yến khiến không chỉ Văn Lục mà cả các vị tiền bối đang đứng quanh quan sát cũng nở nụ cười thoả mãn. Văn Lục lại gần gật gật đầu nhìn cô nàng sát thủ và Na Na nói:
- Làm tốt lắm…
Không nghĩ tới hai cô gái nhận được lời khen của Văn Lục lại đâm ra ngại ngùng, đồng loạt cúi mặt ngượng ngập vân vê tà áo. Mà Vân Nhi ở bên cạnh thì giương đôi mắt ngập nước lên ai oán nhìn khiến Văn Lục không khỏi nhẹ ho khan:
- Khụ…Nàng cũng làm tốt lắm. Nghỉ ngơi chút, dành sức cho nhiệm vụ sắp tới.
Ánh mắt Vân Nhi trở nên sáng ngời, tuy nhiên nàng vấn hừ một tiếng:
- Người ta mới không cần phải lo… hứ…
Văn Lục không khỏi vuốt vuốt mũi cười khổ. Biết vậy chạy cho xa có phải tốt? Nghĩ vậy hắn cũng lảng dần ra chỗ khác. Bước tới cạnh vị nữ tiền bối tu mộc thuật đang chữa trị cho Kiệt Hào và Vân Trọng, Văn Lục tinh thần không khỏi rung lên. Thuật pháp của vị tiền bối này quả nhiên thần kỳ, chỉ cần một đoàn quang mang màu xanh nhẹ nhàng vờn quan hai người, lập tức thương thế lành lặn trở lại nhanh chóng. Càng thêm thần kỳ là Văn Lục còn cảm giác được tinh thần suy kiệt của hai tên này cũng mỗi lúc một hồi phục… không lâu sau đã thấy hai tên long sinh hoạt hổ nhảy tưng tưng trên bãi đất, miệng la oai oái:
- Không được! Không được rồi. Lão tử không thể thua con gái được, ta nhất định phải đột phá… đột phá… ây da…
- Cút ra chỗ khác. Nghe buồn nôn. Anh đây mới cần đột phá. Không thể làm mất mặt nam nhi được.
- Muốn gì, muốn gì? Muốn đánh nhau hử? Lão tử không có ngại à nha!
- Hừ! Ai sợ ai? Lấy ngươi làm đá kế chân cho anh đột phá. Hừ hừ…
…
Mọi người thấy hai tên khoa chân múa tay thì khóc dở cười dở. Vừa tỉnh dậy còn đang tính khoe khoang bản thân vừa có chút đột phá lên cấp tám đỉnh cao. Cứ nghĩ mình qua đại nạn không chết lại có điều lĩnh ngộ có chút đột phá. Không nghĩ tới vừa nhìn thấy ba cô bé còn đang ríu rít, lại cảm nhận được lực lượng hùng hậu của Na Na và cô nàng sát thủ hai tên liền đau khổ ngậm miệng lại không dám ho he lấy một tiếng. Lại thấy đối phương đứng cạnh mình không hợp mắt tức thì quay sang hục hoặc phát tiết.
Vân Trọng và Kiệt Hào “bùm bùm, chát chát” bên ngoài cũng chả ai buồn can thiệp. Tuy nhiên hai tên này giao đấu một hồi không nghĩ tới lại lôi được ra chút lợi ích. Vân Trọng từ lối chiến đấu mà ông nội hắn gọi là “nửa nạc nửa mỡ” giờ triệt để biến thành một đường. Hắn đã bắt đầu quay sang chú trọng việc phòng thủ. Chỉ thấy hắn ngoác miệng ra khoe khoang: “Từ nay bổn công tử sẽ là tấm chắn vĩ đại nhất lịch sử. Ha ha…”
Mà Kiệt Hào cũng thôi việc sử dụng kim thân khổng lồ như một cái bao cát chịu đòn. Hắn cũng đã chọn ra ình một con đường công kích. Chí kim công kích, thiên địa không gì không phá, không có gì là không thể chọc thủng…
Linh khí từ Cửu Long Linh Mạch lúc này cũng đã lan toả ra tất cả mọi ngóc ngách của đồng bằng Nam Bộ. Những cây cối thậm chí còn đâm trồi nảy lộc giữa mùa thu. Thú nuôi, thú hoang như khoác lên một lớp sức sống, tràn ngập hoạt bát. Mà con người cũng không ngoại lệ, không nói tới những người khoẻ mạnh, chỉ riêng những người ốm đau cũng cảm giác thân thể như có thêm vài phần hoạt bát cùng sức khoẻ. Tin tưởng không lâu sau vùng đất này sẽ đản sinh ra vô số thiên tài cho đất nước.
Cùng lúc ấy, sáu thành viên còn tỉnh táo của tổ đội quái vật số mười hai cũng nghe được giọng nói quen thuộc của Hồn Ngọc:
“Phong ấn của Cửu Long Linh Mạch được hoá giải, thời hạn mười ngày được miễn trừ…”
Ngừng một chút âm thanh lại vang lên trong đầu mọi người:
“Mục tiêu tiếp theo! Huỷ bỏ Phong Ma Trận cấp mười một tại thành phố lắm quỷ nhiều ma tại cao nguyên Đại Việt.”