Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 348: Gặp Lại
Mọi người vừa nghe thông báo nhiệm vụ liền choáng váng, lập tức muốn đi phá giải phong ấn, hồn nhiên quên luôn sự “mất tích” của em gái Văn Lục. Ngay cả người có mối liên hệ ruột thịt là cha mẹ Văn Lục cũng không còn nhớ tới cô bé. Đây không phải là do mọi người vô tình mà là do Vong Ký Chi Pháp quá bá đạo. Đừng nói là người thường mà ngay cả tu luyện giả có linh hồn cấp cao như Nhất Lang cũng bị chi phối.
Bất quá vẫn có người không bị ảnh hưởng, Văn Lục sửng sốt nhìn phản ứng của mọi người.
Hắn không hiểu mọi người tại sao lại có thể quên một vấn đề nghiêm trọng như vậy. Tinh thần luân chuyển phân tích các tình huống Văn Lục nhíu mày.
Em gái mất tích trong khi mọi người không có một chút ký ức nào về nàng vậy có ba khả năng xảy ra nhất. Khả năng thứ nhất chính là cha mẹ Văn Lục và cả đồng đội của hắn làm việc gì có lỗi với em gái sau đó hợp tác với nhau “che giấu” hắn.
Bất quá khả năng này không cao, nhất là với tinh thần cường đại của Văn Lục, hắn hoàn toàn có thể phát hiện ra nét bối rối, thậm chí còn đọc được suy nghĩ của người đối diện. Hắn phát hiện ra cả về mặt đạo đức lẫn tính logic thì khả năng này không thể xảy ra.
Tình huống thứ hai chính là có người bắt cóc em gái Văn Lục sau đó uy hiếp tất cả mọi người không để cho Văn Lục biết. Nếu đối phương là một kẻ quá cường đại cấp bậc như minh chủ ma môn chẳng hạn thì khả năng hoàn toàn có thể xảy ra. Với tấm long cha mẹ, nếu cảm giác được con mình bị uy hiếp, rất có thể sẽ chấp chận phương án này, hi sinh em gái để bảo vệ Văn Lục. Dù sao hắn cũng là độc đinh của nhà, trong khi đó vấn đề con nối dõi vẫn còn in sâu trong tâm trí con người Đại Việt.
Bất quá nếu có tình huống đó thì cha mẹ Văn Lục cũng không thể biểu hiện bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra được. Hơn nữa với tính cách của hai tên nóng tính Vân Trọng và Kiệt Hào, Văn Lục dám chắc còn lâu hai người bọn họ mới thỏa hiệp, dù đối thủ cường đại cỡ nào đi chăng nữa. Bởi vậy khả năng này cũng có thể bị loại bỏ.
Tình huống thứ ba chính là đối thủ bắt cóc em gái và dung một loại bí pháp nào đó khiến mọi người quên hết đoạn ký ức vừa xảy ra. Tình huống này cực kỳ dễ xảy ra nhất. Dù sao đối với giới tu luyện giả thiên thiên bách quái đủ loại công pháp lẫn trí tuệ thì một loại hương dược hoặc một nghiên cứu ra một quy tắc thiên đạo cũng rất có thể xóa đi trí nhớ của người khác. Không nói đâu xa, chỉ riêng hồn thuật của Văn Lục cũng hoàn toàn xóa có chọn lọc trí nhớ của người dưới tu vi mình.
Nhưng là suy nghĩ hồi lâu, Văn Lục phát hiện vấn đề lại có một chút mâu thuẫn. Nếu đối thủ đủ cường đại trong thời gian Văn Lục chưa tới tẩy đi trí nhớ của mọi người vậy chẳng phải hắn cất tay là bắt gọn một mẻ cả cha mẹ lẫn đồng đội của hắn rồi sao? Vì cớ gì lại còn lén lén lút lút bắt một chỉ một người, sau đó lại xóa đi trí nhớ của những người còn lại. Cho nên khả năng đối phương chỉ là một người tu vi tầm thấp hoặc ít nhất là không thể vượt qua được nhóm người Kiệt Hào. Hắn chí có một loại công pháp, bí pháp hoặc dược liệu nào đó khiến mọi người quên hay tạm thời quên đi ký ức của thời gian gần đây khiến mọi người không cách nào nhớ tới hắn.
Lại nhìn cha mẹ một lần, tinh thần Văn Lục lần nữa rung lên. Hắn phát hiện ra nếu trí nhớ của ngày hôm nay của cha mẹ hắn giả sử có bị xóa, thì cha mẹ hắn cũng vẫn còn trí nhớ về em gái hắn của những ngày trước nữa chứ? Như vậy e rằng tất cả thông tin liên quan tới tên bắt cóc đều bị lãng quên. Tổng hợp lại, Văn Lục kết luận em gái hắn vẫn còn trên tay tên bắt cóc. Nếu hắn buông nàng ra, e rằng lập tức cha mẹ Văn Lục và đồng đội hắn sẽ nhớ tới nàng ngay lập tức.
Việc này cũng giống như một người mặc áo tàng hình. Nếu hắn mang một người nữa thì có thể hai người cùng tàng hình, nhưng nếu buông ra thì chỉ hắn tàng hình mà thôi, người kia hoàn toàn sẽ bại lộ. Do vậy rất có thể đối phương vẫn còn chưa đi xa…
Văn Lục nghĩ liền làm, linh thức bùng nổ ra tứ phía. Dưới sự hợp tác của Bạch Y Công Chúa, linh thức của hắn hoàn toàn có thể quét ngang cả khu vực đông nam á, thậm chí bao chùm cả Châu Á, lấn dần sang một chút lãnh địa châu Âu và ngày càng mở rộng khiến nhiều lão bất tử đang bế quan tu luyện cũng bị kinh động, lập tức vào trạng thái chiến đấu.
Linh thức phóng ra nhanh mà thu về cũng nhanh, Văn Lục phát hiện một nhóm người đang lướt nhanh trên lãnh thổ quốc gia Lào, hướng về phía cực bắc trái đất mà phi hành.
Hừ lạnh một tiếng, cả người Văn Lục như đạo lưu tinh bắn vút lên bầu trời để lại nhóm người Kiệt Hào ngơ ngác nhìn theo.
Hương sát thủ xem đạo ảnh biến mất cuối chân trời thì cau mày một hồi. Tiếp đó nhanh chóng điều khiển mọi người chữa thương cùng khôi phục lại hiện trạng của ngôi làng nhỏ.
Trên lãnh thổ quốc gia Lào, vài chục người đang nhằm theo một hướng mà phi hành. Chốc chốc lại có cô nàng giơ một chiếc la bàn hình thù kỳ quái như một con ba ba lên quan sát. La bàn xoay tít một hồi, cái đầu con “ba ba’ đang thẳng hướng bắc chợt xoay về hướng tây khiến cô nàng vội hô.
- Lại đổi hướng! Không hiểu đội trưởng nghĩ cái gì mà chạy loạn lên vậy. Nãy giờ đổi tới gần mười lần rồi.
Một đại hán râu quai nón vác cây đại bổng hừ lạnh:
- Việc của đội trưởng há có thể để ngươi bình luận lung tung. Mau dẫn đường…
nguồn
Cô gái tru cái miệng bất mẫn, tuy nhiên vẫn xoay người bay theo hướng “la bàn” chỉ. Đám người phía sau cũng hấp tấp bay theo.
Bỗng nhiên một bóng ảnh thình lình chặn trước mặt khiến cả đám đang bay cũng phải chới với một hồi mới phanh lại được. Đại hán râu quai nón tức giận trừng mắt quát:
- Tặc tử phương nào dám cản đường Vong Tình chúng ta? Bộ chán sống rồi hả?
Hắn còn chưa nói xong, ở phía trước cô gái đang cầm la bàn chợt kinh hô:
- Ý! Không phải là tên Văn Lục chúng ta đang lùng tìm đây sao? Đúng là tìm không có tốn công mà. Chúng ta phát …phát…tài rồi…
Có lẽ do kích động, nàng nói có chút lắp bắp. Chẳng qua nàng không phát hiện ra được rằng đồng đội nàng phía sau đã chạy tứ tán từ lâu, để lại nàng với tên cơ bắp ngu ngốc đang trừng mắt nhìn Văn Lục.
Người ta cả tổng đàn Ma Môn hùng mạnh như vậy nói diệt liền diệt cả viên gạch vỡ cũng không để lại. Ngươi “chip chip” hôi tu vi thấp kém, lại không có đội trưởng ở đây vậy mà đòi “phát tài” thật không biết chữ “chết” hình thù như thế nào mà.
Văn Lục vốn thấy đám người đang bay loạn ở đây thì cũng chỉ nổi nghi ngờ trong lòng. Dù sao tu luyện giả chạy tới chạy lui cũng không phải là hiếm, hắn chỉ tính tới “hỏi thăm” một chút, nếu là đối tượng bắt cóc em gái hắn thì càng tốt, nếu không thì cũng chỉ một lời xin lỗi. Không nghĩ tới chưa kịp chào hỏi, cô nàng đã xoen xoét hô phát tài, Văn Lục tựu không còn khách khí.
Nhìn đám người tứ tán bỏ chạy, Văn Lục lạnh lùng thốt:
- Đã chậm.
Hồn thuật được thi triển, cả đám tu luyện giả liền rụng như sung mùa chín, lộp bộp rớt xuống đất. Mà cô nàng đang cầm chiếc la bàn quái dị cũng bị Văn Lục vươn tay phải chộp lên đỉnh đầu. Sau một hồi, Văn Lục lần nữa lâm vào trầm tư.
Theo thông tin điều tra, Văn Lục liền biết đám tu luyện giả săn phần thưởng cũng như đội trưởng tên Vong của bọn họ. Văn Lục cũng biết được công pháp bá đạo Vong Ký Chi Pháp thông qua ký ức mà Vong lưu trữ trong đầu đám thành viên trong đội.
Điều Văn Lục kỳ quái là ngay cả Nhất Lang cũng bị ảnh hưởng, vì cớ gì hắn không bị đây này? Sau cùng Văn Lục cũng chỉ đoán là do linh hồn của hắn bổn nguyên phát ra là Mầm Thế Giới của hắn. Mặc dù chưa được tính là một thế giới hoàn thiện nhưng ít nhất nó vẫn là một không gian riêng biệt của Văn Lục, và có tính độc lập với không gian ngũ hành. Cho nên Vong Ký Chi Pháp là quy tắc thiên đạo của không gian ngũ hành lại ảnh hưởng rất ít tới hắn. Lại thêm Văn Lục tu luyện hồn thuật cho nên linh hồn cực kỳ cường đại bởi vậy mới không bị ảnh hưởng.
Nhất Lang mặc dù có linh hồn cao hơn Văn Lục một cấp, bất quá mọi thứ của hắn đều thuộc không gian ngũ hành cho nên hắn vẫn bị ảnh hưởng bởi quy tắc thiên đạo.
Nghĩ tới đây Văn Lục thở phào. May mắn mình không bị ảnh hưởng, nếu không mất em gái thế nào cũng không biết.
Thông qua điều tra, Văn Lục cũng biết một biện pháp tìm tới vị trí của tên Vong. Thò tay túm lấy cái la bàn hình con ba ba trên tay cô gái, Văn Lục thầm nghĩ mau chóng cho tên Vong này một trận bõ tức. Dám đánh chủ ý lên người nhà lẫn đồng đội hắn, Văn Lục từ trước tới giờ đều không có chút mềm tay.
“Rắc…”
Không nghĩ tới, tay Văn Lục vừa chạm vào, La bàn liền nứt ra làm nhiều mảnh, rồi đột ngột nổ tan.
Văn Lục sững sờ một hồi, nhìn từng mảnh vụn rớt xuống. Không nghĩ tới tên Vong này cũng đủ cẩn thận, bày bố chế độ tự hủy lên la bàn. Thảo nào cả đám người đông, tu vi cao hơn nhiều cô gái nọ như vậy vẫn phải năm nắp bay theo nàng. Hóa ra chỉ có nàng mới cầm được la bàn, người khác đụng vào lập tức khởi động chế độ tự hủy. Văn Lục đúng khóc không ra nước mắt. Biết vậy cứ dùng hồn thuật thôi miên nàng để nàng dẫn đường không. Thật là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, anh minh cả đời cũng có lúc ngu ngốc nha.
Đang không biết xử lý thế nào chợt một bóng ảnh mầu nâu xám đột ngột hiện ra trước mặt dọa cho Văn Lục một trận nhảy dựng. Chỉ kém chút là hắn rút đao đại chiến. Tuy nhiên nhìn kỹ lại, Văn Lục không khỏi quá nỗi vui mừng:
- Sư phụ! Người tới lúc nào?
Cụ già ăn mặc như “bang chủ cái bang” hiền lành xoa đầu Văn Lục nói:
- Còn không phải lo lắng cho tên nhóc con ngươi.
Văn Lục ngạc nhiên:
- Lo lắng cho con?
Cụ già “chuyển tông” hừ lạnh:
- Còn không phải? Lão trai già bảo ngươi lúc này gặp rắc rối. Hơn nữa quên vẫn hoàn quên. Hắn cho ngươi ba cái ngọc bài, ngươi cấm có bao giờ nghĩ tới. Cho nên hắn bảo ta tới giúp ngươi, tiện thể tiết kiệm một tấm ngọc bài a. Thật khổ cái thân già của ta đang ở chiến trường cũng phải gấp gáp chạy trở về…
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996