Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 333: Diệt
Na Na đứng phía sau Văn Lục thấy hắn như sắp nổi điên thì run rẩy níu tay hắn nói:
- Văn Lục đại ca! Đại ca đừng như vậy khiến Na Na sợ…
Hai mắt Văn Lục vẫn đỏ rực hằn đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào Kiệt Hào khiến tên này chột dạ luống cuống không biết phải làm sao. Hắn mặc dù cũng đang lửa giận ngập trời nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết tổng đàn Ma Môn nhân tài vô số, người tàn độc cũng vô kể, tổ đội tu thuật trẻ tuổi chạy tới chắc gì đã kiếm được chỗ tốt.
Nhưng là không dẫn Văn Lục tới, hắn ngộ nhỡ thực sự nhập ma thì gặp ai cũng chém giết, lúc đó hậu quả thực khôn lường.
Bất quá còn chưa đợi Kiệt Hào kịp tính toán, Văn Lục đã phất tay sang bên cách không túm lấy một thành viên thuộc Ma Môn còn đang hấp hối nằm ngoài rìa vụ tổng công kích của các thế lực. Hồn thuật được thi triển, không đầy mấy nhịp hô hấp, hai chân Văn Lục tụ lực đẩy thân hình bắn vút đi. Thành Viên tổ đội số mười hai cũng ngay lập tức bay theo. Lệ Phong trưởng lão sợ Văn Lục có điều gì bất chắc cũng vội vàng nhắc nhở hai trưởng lão ở lại trông nom các đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt, còn thân ảnh mình cũng thoáng chốc biến mất trên Phi Sơn Môn.
Thông qua điều tra trí nhớ của vị trưởng lão của một môn phái ma môn, Văn Lục phần nào biết được tình hình cụ thể của Ma Môn những năm gần đây.
Lúc trước, không chỉ nội bộ Tiên Môn mà cả nội bộ của Ma Môn cũng liên tiếp lục đục. Các thế lực thuộc ma môn luôn tranh giành đấu đá nhau để leo lên chức minh chủ, lãnh đạo quần hùng ma môn. Đáng tiếc tu chân giả luôn là những nhân vật có dã tâm không nhỏ, cho dù thực lực thua kém cũng nhất quyết tìm đủ mọi cách để người khác không thể ngồi lên vị trí được coi là tối cao đó.
Bất quá nếu cả địa cầu toàn là tu chân giả thì vấn đề này không có gì là không ổn thỏa. Nhưng là trên hành tinh màu xanh này, không chỉ có tồn tại riêng tu chân giả mà còn rất nhiều các thế lực tu luyện khác cũng hùng mạnh không chút nào thua kém bọn họ. Đấu đá nội bộ chỉ làm cho bọn họ ngày càng sa sút, không cách nào so đấu với các thế lực bên ngoài. Do vậy những năm gần đây, cả Ma Môn lẫn Tiên Môn đều có xu hướng tụ lại. Những môn phái hùng mạnh của Ma Môn bắt đầu liên hiệp, không đề cử một người làm minh chủ mà đề cử ra cái gọi là “Trưởng Lão Đoàn” hoạt động như một chế độ quốc hội nhà nước, để cấu thành nên bộ máy Ma Môn đầu tiên trong lịch sử tu chân hay còn gọi là “tu ma giả”. Trưởng Lão Đoàn này là do mỗi một môn phái sẽ cử ra một vị trưởng lão đức cao vọng trọng của môn phái mình đến để trấn thủ, đồng thời cũng là đưa ra tiếng nói, bảo vệ quyền lợi ôn phái của mình.
Trưởng Lão Đoàn sinh ra đương nhiên là phải có tổng đàn để bàn bạc cùng quyết sách các vấn đề. Và vùng đất được các môn phái hùng mạnh của Ma Môn chọn chính là một vùng đất hoang vu nằm giữa cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng – Trung Quốc.
Khu vực này được toàn bộ thế giới biết đến với một danh tiếng không tốt lành chút nào. Người ta chỉ biết vùng đất này từ trước tới giờ chỉ uôn thú tồn tại mà không chứa nổi một nhân loại. Bất cứ ai vào vùng đất này đều lãnh đủ những hậu quả thật đáng sợ.
Duy chỉ có tầng lớp các tu luyện giả là biết mấy đã từ lâu, khu vực này trở thành tổng đàn của Ma Môn. Như vậy há lại có thể để một người bình thường tiến vào?
Bay với tốc độ toàn lực, không lâu sau, Văn Lục đã lơ lửng đứng trên khu vực hoang vu giữa cao nguyên Thanh Hải này.
Vừa tiếp cận bầu trời của khu vực, Văn Lục đang muốn lao xuống thì bị một tầng kết giới vô hình cản trở. Đây hiển nhiên là trận pháp phòng hộ tổng đàn của Ma Môn. Với sức mạnh hiện tại của Văn Lục, muôn dùng man lực mà cường công cũng tốn không ít khí sức.
Dựa vào kỹ năng Khai Ảo mà Văn Lục nhận được khi phá phong ấn ở khu vực đền Vua Đinh, Văn Lục hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua kết giới, quan sát toàn bộ tổng thể tổng đàn Ma Môn.
Đây là một khe vực khổng lồ, sâu ngun ngút. Dưới sâu hai bên vách điêu khắc thành tượng các vị thần tà ác của Ma Môn từ Sát Thần, Huyết Thần, Bệnh Dịch Thần…cho đến Nguyền Rủa Thần…trông thật sống động. Chính giữa lòng vực, trong phạm vi của kỹ năng khai ảo, Văn Lục phát hiện ra một phiến đá rộng lớn nhô hẳn ra khỏi khe núi cánh phải, gần như chạm vào vách vực bên kia. Phiến đá này được một cường giả nào đó dùng kiếm chém bằng phía trên khiến nó trông như một quảng trường rộng lớn tới vài km. Trên phiến đá nhô ra này có một loạt các phòng đá lớn đại diện ột thế lực, xung quanh đều bố trí đầy rẫy những kết giới cùng trận pháp.
Chính giữa phiến đá là một tế đàn khổng lồ, nơi mà Ma Môn dùng để thực hiện các nghi thức tế lễ lớn, cũng là nơi các môn phái thuộc Ma Môn bàn bạc và đưa ra các quyết sách. Đương nhiên, khu vực này được bố trí trận pháp che phủ cực kỳ cao thâm, Văn Lục cũng chỉ nhìn thấy loáng thoáng chút ít mà đoán ra. Nếu giả sử muốn nghe lỏm các vị trưởng lão ma môn này bàn bạc vấn đề gì trong đó hẳn là việc Văn Lục không cách nào thực hiện được ở tu vi hiện tại.
Kết giới vừa bị va chạm, người bên dưới tổng đàn lập tức phát hiện ra. Một tiếng quát rống giận vang lên trên không:
- Cường tặc phương nào giám xâm phạm ma môn ta?
Tiếp đó một tốp nhân loại trên ngực có thêu hai chữ Ma Môn bằng tiếng Trung Quốc cổ bay vút lên. Giữa tốp mười người, có một thành viên ở dưới hai chữ Ma Môn còn có thêu hình một ngôi sao, đại diện cho “nhất tinh”, giữ chức đội trưởng tuần cảnh, chỉ huy một nhóm người chuyên môn canh gác tổng đàn Ma Môn.
Văn Lục vừa bị đâm vào kết giới sa sẩm mặt mày, vừa nghe tiếng quát liền không “ừ” không “hử”, đại đao phía sau lưng đã cấp tốc bung ra. Đao mang đầy uy thế chém vụt tới phía nhóm người trước mặt.
Đội trưởng đội tuần tra của Ma Môn tái mặt quát lớn:
- Muốn chết! Dám làm càn trước tổng đàn ma môn thật không biết chữ chết viết như thế nào… ách…
Còn chưa đợi hắn nói xong, đao mang đã như cách không bắn tới, cắt ngang cả mười người khiến cả đám không cách nào tin tưởng nhìn thấy nửa dưới thân mình đang rớt xuống đất, vẻ mặt người nào cũng tràn ngập kinh hoảng.
- Ngươi ngươi…
Tên đội trưởng chỉ kịp nói được hai câu, lập tức nửa thân còn lại cũng rớt thẳng xuống mặt kết giới vô hình, kêu làm cái “bịch”. Bề mặt kết giới bị hơn mười người nhuộm liền giống như tấm thảm máu muốn bao chùm lấy tổng đàn ma môn.
Vừa lúc này, gần trăm luồng khí tức cực kỳ hùng mạnh phía dưới mặt đất liền bùng nổ. Thông qua linh thức, Văn Lục cũng cảm thấy mình giống như một người thường đang chọc vào một tổ ong lớn. Kẻ yếu nhất cũng mà Văn Lục cảm nhận được cũng đã đạt tu vi cấp mười tu luyện giả.
Rất nhanh hơn năm mươi thân ảnh đã xuất hiện trên bầu trời vùng đất hoang vu. Văn Lục dự đoán đây là những người có tu vi yếu trong số các trưởng lão. Nhưng kẻ còn lại hẳn là tu vi có khả năng đạt tới cấp mười một, mười hai tu luyện giả cho nên sau khi cảm nhận được cấp bậc của Văn Lục còn chưa đạt tới cấp chín liền khinh thường không thèm bay lên mà vẫn ngồi trong phòng của mình.
Trong nhóm nhân loại tràn ngập ma khí bay lên, có một thành viên cao gầy, toàn thân bao phủ bởi một lớp khói đen đặc khiến linh thức mạnh mẽ như Văn Lục cũng không cách nào nhìn rõ thực diện của hắn. Vừa bay lên , từ trong đám khói đen của kẻ này vang ra tiếng cười quái dị giống như sắt thép va chạm khiến người nghe chói tai:
- Cạc cạc! Không sai! Thật đủ cuồng vọng. Kẻ này thân thể quả nhiên đủ mạnh mẽ. Lão phu muốn dùng hắn luyện chế linh đơn, các vị không có ý kiến gì chứ?
Những kẻ còn lại hai mắt đều sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Văn Lục giống như nhìn thấy một loại thảo dược cực kỳ quý hiếm. Đáng tiếc là mình phát hiện ra muộn, không có tư cách tranh đoạt với kẻ vừa lên tiếng. Chỉ duy có một người âm trầm đứng sau cùng đột nhiên nói:
- Hắn mang ma ký của Diệt Thiên Môn…
Tất cả những người còn lại đều ồ lên, tâm trạng lập tức treo lửng giữa hai trạng thái, nửa vui nửa giận. Vui vì Diệt Thiên Môn thuộc dạng môn phái đứng thứ nhất trong các thế lực Ma Môn. Kẻ cầm đầu đội ngũ đệ tử ma môn là Ma Lang cũng là từ môn phái này ra. Nay Ma Lang bị diệt chẳng phải đệ tử môn phái mình liền có cơ hội ngóc đầu ư?
Giận là vì… ách… dù sao tinh anh được mệnh danh là thiên tài ngàn năm khó gặp của Diệt Thiên Môn bỗng nhiên bị người ta xử lý, nếu cứ mở miệng cười toe tóe nói không chừng hôm sau môn phái liền gặp độc thủ. Cho nên đeo lên cái “mặt nạ” giận dữ cũng là điều tất nhiên.
truyện copy từ
Đối diện nhóm người, Văn Lục vẫn không chút nào sợ hãi, vẻ mặt điềm nhiên như không phải đang nhìn một nhóm đại cao thủ Ma Môn mà là nhìn một nhóm người đã chết khiến những kẻ đang “giả vờ” giận cũng phải “nóng mắt” với Văn Lục.
Bọn họ còn chưa kịp làm ra phản ứng, từ phía sau Văn Lục, một luồng uy áp cực kỳ khổng lồ ép tới. Không đầy một nhịp hô hấp, một thân ảnh thình lình xuất hiện trước mặt Văn Lục…chính là Lệ Phong trưởng lão.
Mặc dù cường đại và nóng nảy như Lệ Phong trưởng lão khi nhìn thấy đội hình của đối phương cũng nhịn không được một trận tê dại da đầu. Dưới áp lực của mình, nhóm người kia cũng chỉ có vài người khẽ nhíu mày, hiển nhiên uy áp như vậy vẫn chưa đủ đe dọa bọn họ.
Lệ Phong trưởng lão không nói lời nào, cấp tốc túm lấy tay Văn Lục muốn lôi hắn bỏ chạy. Dù sao đơn thủ nan địch tứ phương, chạy là thượng sách.
- Cạc cạc! Các ngươi coi Ma Môn là chỗ nào? Muốn tới là tới, muốn đi là đi sao?
Kẻ ẩn nấp trong ma khí mà Văn Lục cũng nhìn không thấu lúc này đã động thân khiến sắc mặt Lệ Phong trưởng lão ngày càng không tốt. Những người còn lại đều cười lạnh đứng tại chỗ, hiển nhiên là không muốn tham dự trận chiến, hoặc là muốn tọa sơn quan hổ đấu, hoặc là bọn họ đều biết được chỉ riêng kẻ vừa động thân đã giải quyết được vấn đề cho nên không có ra tay.
Làm cho Lệ Phong trưởng lão không ngờ tới là Văn Lục không những không lĩnh hội ý tốt của mình, giật tay ra, đã thế còn dắt đại đao ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nhóm trưởng lão cao thủ của Ma Môn, hai tay bắt đầu vũ động…
Lệ Phong trưởng lão vừa nhìn thấy cảnh này lập tức kinh hãi, mặt mày biến sắc trở nên trắng nhợt. Trưởng lão chỉ chỉ tay vào Văn Lục lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi…
Nói đoạn dường như làm ra quyết định liều mạng nào đó thở dài một hơi, bay vút về phía sau, chặn ngang một chưởng của hắc vụ nhân.
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996