Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 331: Kịch Biến
Lúc trước khi tham dự Địa Cầu Tu Luyện Giả Đại Hội lão sư của Văn Lục thông qua tiền bối Lương Thế Vinh có giao cho hắn một nhiệm vụ, chính là điều tra xem kẻ “nằm vùng” của Không Tử là thế lực tu luyện giả nào trên trái đất. Đương nhiên nhiệm vụ của hắn cốt yếu là tìm ra tung tích để các tiền bối có tu vi cao giải quyết, không phải là bắt hắn tìm ra rồi tiêu diệt.
Bất quá khi tập trung tất cả các đội trưởng có “danh tiếng” của các thế lực lại điều tra mặc dù phát hiện được nhiều tin tức tình báo quan trọng nhưng vẫn không tìm ra điều Văn Lục muốn.
Có một số tin tức liên quan tới tu thuật giả Đại Việt nhưng hầu hết đều là tranh tranh đấu đấu lẫn nhau giữa các thế lực, ngoài ra không có chút nào mang tính “tình báo” hay “gián điệp” cả.
Như vậy các thế lực bị Văn Lục điều tra qua khả năng làm “tay trong” của Không Tử là cực kỳ nhỏ. Hiện tại chỉ có hai đối tượng khả nghi nhất trong vụ này, một là các thế lực nhỏ yếu, không có tham dự vào việc tranh đoạt Hoang Lệnh ở khu vực trung tâm. Bất quá khả năng các thế lực nhỏ yếu này là tay trong cực kỳ thấp. Cứ đặt mình vào địa vị Không Tử liền có thể đoán ra, chẳng ai lại đi bắt một thế lực có quá ít quyền hạn trong giới tu luyện giả ở địa cầu để làm gián điệp ình cả. Cho dù bọn họ có cố gắng cách mấy cũng không đủ lực lượng để đi điều tra những tin tức như mong muốn. Do vậy đối tượng khả nghi nhất khẳng định là các thế lực mạnh.
Trong khi đó mười thế lực mạnh thì tám thế lực đã bị Văn Lục điều tra qua. Duy chỉ có Ma Môn và Tiên Môn của Tu Chân là Văn Lục chưa đụng được tới. Tiên Môn là do vị hạ tiên từ tiên giới chạy trong lúc chạy trốn đã giết sạch không để lại một ai, Văn Lục cũng vô pháp điều tra.
Tình huống Ma Môn cũng không khả quan hơn, trong lúc chiến đấu, Văn Lục cũng không cách nào thu thập trí nhớ từ Ma Lang, do vậy hai thế lực này chính là đối tượng bị hiềm nghi nhất.
Mặc kệ thế nào, chỉ còn ít thời gian nữa là cuộc “chém giết” giữa các thế lực ở Địa Cầu Đại Hội Giới sẽ kết thúc, khi đó Văn Lục không tin là không tìm ra được đối tượng mình muốn tìm từ hai thế lực tu chân giả kia.
Cuộc đấu ở Địa Cầu Đại Hội Giới đã kết thúc, mọi người sẽ được truyền tống ra, sau đó sẽ dựa theo số điểm mà các thế lực lấy được để phân chia thứ hạng. Tiếp đó sẽ dựa theo thứ hạng mà xuống hạ giới để tranh đoạt thiên tài địa bảo cho bản thân cùng thế lực phía mình.
Thế lực đứng thứ nhất sẽ được sở hữu mười thành viên quan có nhiều cống hiến nhất đi xuống hạ giới. Đương nhiên, đệ tử các thế lực khi tham gia sưu tầm bảo vật sẽ có một vị tiền bối đi theo bảo vệ, để đảm bảo an toàn ọi người. Nếu không để các đệ tử có tu vi thấp như vậy xuống nơi mà linh thú thấp nhất cũng đạt thánh cấp thì khác nào đi vào chỗ chết.
Qua nhiều năm tranh đấu, nhân loại thực tế cũng đã đánh ra một mảnh đất cho riêng mình ở dưới hạ giới, do vậy an toàn của mọi người cũng sẽ được đảm bảo hơn.
Trầm ngâm một hồi, Văn Lục bước ra khỏi trận pháp che phủ của Hương, mỉm cười nói:
- Trả bọn họ về đi thôi.
Các đệ tử tu thuật giả Đại Việt mặc dù ngạc nhiên nhưng vẫn cách không đẩy những đội trưởng đang hôn mê của các thế lực về, khiến cho đám đệ tử bên kia đang nhíu chặt đôi mày chợt giãn ra, đồng loạt nhảy lên tiếp đón.
Lại qua một hồi “điều tra” tỉ mỉ xem trên thân thể của những đội trưởng này có “hiện tượng lạ” gì không, đệ tử các thế lực mới thở phào một hơi. Bọn họ mặc dù tu vi kém nhưng cũng không thiếu những pháp bảo, vũ khí có khả năng dò xét ra những điều bất thường trên thân thể, do vậy khi không tìm ra được điều gì có hại trên thân thể những đội trưởng, tất cả đều nhìn về phía đệ tử tu thuật giả Đại Việt với ánh mắt cảm kích và kính nể.
Dù sao đặt thân mình vào tình huống của tu thuật giả Đại Việt, bọn họ chắc gì đã tha cho đối phương một mạng. Cho dù không đuổi tận giết tuyệt, bọn họ cũng nhất quyết không cho đối phương khá giả để sau này trở thành điểm uy hiếp tới bản thân. Nhất là giết hết nhân tài của đối phương, thế lực đó sẽ gặp đả kích tới mức độ nào, chỉ nghĩ thôi cũng thấy “tà tâm” càng thêm khoái cảm.
Hai khối Hoàng Lệnh cũng bị Văn Lục “tiện tay” lấy đi, hiện tại tất cả các thế lực đều biết cũng đành bó tay. Lại thêm chiến đấu mấy ngày liền, đầu óc liên tiếp căng thẳng trong khi đó đối phương lại có cả đội quân linh thú cùng yêu tinh hùng hậu hỗ trợ khiến cho các thế lực ở vòng ngoài hữu tâm vô lực, không có biện pháp đoạt lại.
Qua một quãng thời gian, trái ngược với bên phía đệ tử các thế lực đang tự giác tìm vị trí ngồi khôi phục lực lượng thì ở phía bên đệ tử tu thuật trẻ Đại Việt đang diễn ra một hồi chia ly “sầu thảm”.
Vốn dĩ Ngọc Yêu muốn theo nhóm người Văn Lục ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới để quan sát thế giới rộng lớn bên ngoài. Bất quá ngoại trừ biện pháp ký kết khế ước với một thành viên nhân loại thì không có cách nào mang nàng ra khỏi không gian này được. Nhưng là lúc trước Văn Lục đã thực hiện chiến dịch “đại thu sủng vật” khiến ai nấy trong đội đều đã ký kết khế ước với linh thú của mình. Do vậy chẳng có ai còn khả năng ký kết khế ước ngang hàng với Ngọc Yêu cả. Trong khi đó cô nàng yêu tinh này nhất quyết không chịu tìm một trong số đệ tử nhân loại của các thế lực phía ngoài để ký kết, bởi thế mới có tình huống hiện tại.
Ngọc Yêu mặc dù hứa mau chóng tu luyện tới cấp cao thánh cấp để phá toái không gian, chạy tới cùng đám người Văn Lục, bất quá nghĩ tới cảnh chia tay nàng lại ôm mặt khóc nức nở khiến nhóm “mít ướt” của tu thuật giả Đại Việt không kìm lòng được mà tham gia. Ngay cả cô bé cái bang với tinh thần của một đứa trẻ nhỏ cũng cảm giác được sự ly biệt khiến đôi mắt to ngập nước của nàng cũng ngân ngấn lệ, hai tay càng ôm chặt lấy cổ Văn Lục hơn.
Văn Lục cùng nhóm nam đệ tử tu thuật giả mắt tròn mắt dẹt hết nhìn nhau lại nhìn đám nữ đệ tử đang ôm Ngọc Yêu khóc. Làm mọi người ngạc nhiên là Kiệt Hào ban đầu còn tốt, ai ngờ sau một hồi, hắn cũng bù lu bù loa lên khóc thảm thiết. Tiếp đó hung hăng chạy tới, hai tay dang ra, muốn ôm các nàng cùng khóc.
- Quá vô sỉ rồi…
Hồng Hà tức giận dậm dậm chân, đang đau lòng nghĩ sao mình không sớm tính ra chiêu này. Bên cạnh Vân Trọng nghe vậy gật đầu cái “rụp”, tiếp đó ngoài tầm dự đoán của mọi người, hắn cũng cố nặn ra mấy giọt nước mắt, oa oa lên khóc rồi hấp tấp chạy tới phía đang phát ra không khí lâm ly mùi mẫn của cuộc chia ly.
Một người nam nhân khóc chạy tới thì không có gì lạ, các nàng còn có thể cho là hắn giàu tình cảm, khóc cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng là cộng thêm tên đầu đất Vân Trọng chạy tới thì vấn đề không còn đơn giản rồi.
Kết quả là Kiệt Hào chạy trước, vừa tới nơi còn chưa kịp đắc ý ôm ai đã bị các nàng túa ra, quây lấy hắn.
“Bụp bùm, chát chát…”
Qua một hồi chân đấm tay đá, Kiệt Hào bỗng nhiên mập hơn thường ngày rất nhiều.
Ở ngoài, Vân Trọng chứng kiến cảnh này lập tức quay ngoắt lại, hiên ngang hùng dũng trở về chỗ cũ như thể ta là một đấng nam nhi, làm gì có chuyện khóc lóc đâu… ây… nước mắt này là do bụi bay vào thôi, các ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ?
***
Hết ngày, cả không gian Địa Cầu Đại Hội Giới bỗng nhiên dao động kịch liệt, linh khí khắp nơi cuồng loạn khiến cho đám linh thú cùng yêu tinh tu vi thấp đều nhanh chóng tìm nơi trốn.
- Mọi người! Mau nhìn xem…
Không biết người nào kinh hô trước, tất cả các đệ tử các thế lực đều ngẩng đầu nhìn lên trên không trung. Chỉ thấy rất nhiều luồng ánh sáng tựa như sao băng đang ầm ầm rớt xuống.
Đang rơi, có nhiều luồng khác lại tách ra bay về các phía của Địa Cầu Đại Hội Giới, bất quá các luồng “sao băng” nhiều nhất vẫn là nhằm phía trung tâm mà rơi xuống.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi cấp tốc chạy đi, ngay cả linh thú lẫn yêu tinh cũng nhốn nháo tản ra tứ phía.
Bất quá làm mọi người khủng hoảng là vô luận chạy về hướng nào cũng có một luồng ánh sáng nhằm thẳng hướng mình mà rớt xuống. Tại vị trí đệ tử tu thuật giả Đại Việt đang đứng, ở phía sau Văn Lục, cô nàng sát thủ đang muốn điều khiển mọi người kết Trống Đồng Trận để chống đỡ. Dù sao tốc độ của những luồng ánh sáng này cũng quá nhanh, chạy trốn chưa phải là biện pháp tốt trong tình huống này.
Văn Lục cùng Thủ Hộ Giả Lê đều điềm tĩnh nheo mắt quan sát những luồng ánh sáng này. Qua một hồi, Thủ Hộ Giả Lê bật cười nói:
- Không cần khẩn trương rồi. Cái này có lẽ là truyền tống trận tự tìm mục tiêu.
Mọi người nghe vậy ngẩn ra, tiếp đó cảm khái. Các vị tiền bối sáng tạo ra loại truyền tống trận này cũng quá xuất sắc đi.
Không đầy ba nhịp hô hấp, năm mươi tám luồng ánh sáng như năm mươi tám đạo sao băng đổ xuống các thành viên tu thuật giả Đại Việt. Tất cả lập tức biến mất trước sự ngơ các của Ngọc Yêu cùng những linh thú và Yêu Tinh hóa hình.
Qua một hồi nhộn nhạo, cả nhóm đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt cảm giác chân mình đã đứng vững trên phiến đá lơ lửng ở Địa Cầu. Vui mừng hớn hở với tư cách của người chiến thắng, nhóm đệ tử tu thuật giả Đại Việt đang muốn hoan hô thì bỗng nhiên một tiếng quát bi phẫn vang lên từ phía bên trái:
- Khốn khiếp! Các ngươi phải trả mạng cho cháu ta! Mau chết cả đi…
Tiếng quát vang lên cực kỳ đột ngột, còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, một luồng sức mạnh cực đại như một tia lazer khổng lồ bắn tới.
Làm cho tất cả những thế lực đang đứng trên phiến đá khổng lồ đều sửng sốt là luồng sức mạnh kinh khủng kia là nhằm thẳng vào Văn Lục mà bắn tới.
Tư duy của Văn Lục mặc dù cực kỳ nhanh nhưng cũng không cách nào tính được sẽ xảy ra tình huông này, lại thêm kẻ tấn công ở ngay cánh trái của hắn, cách hắn khoảng cách cực kỳ gần, bởi vậy còn chưa kịp làm ra phản ứng nào, luồng lực lượng màu đỏ như máu đã bắn đến.
Đứng ở phía cánh trái Văn Lục, là Lung Quang, hắn không chút suy nghĩ lập tức khẽ nhếch thân mình liền chắn ở phía trước luồng lực lượng:
“Bụp..”
Mặc dù đã vận toàn lực phòng ngự, kết hợp cùng sức mạnh của linh thú, nhưng luồng ánh sáng vẫn đơn giản đi qua, chia hắn ra làm hai nửa, bắn văng ra hai bên. Luồng ánh sáng tiếp tục bay vụt đến…
“Không…”
Một tiếng hét bi thảm vang lên từ trên vai Văn Lục. Thật không hiểu cô nàng cái bang với tinh thần của trẻ em đó lúc này trong mắt lại tràn ngập đau thương. Càng kinh ngạc là với thân hình bé nhỏ như đứa trẻ năm sáu tuổi như vậy lại làm ra phản ứng vô cùng nhanh chóng, rớt xuống chắn trước ngực Văn Lục.
Đây là toàn bộ lực lượng của nàng… toàn bộ… kể cả Mầm Thế Giới lẫn linh hồn. Cả người nàng phát ra quang mang chói lòa như thể một viên sao băng đang đạt tới kỳ đỉnh cao.
“Oanh…”
Vụ nổ khủng khiếp giữa hai luồng lực lượng va chạm đẩy văng Văn Lục bắn ra phía xa:
- Khốn khiếp…
Văn Lục vừa tiếp đất đã gầm lên bi phẫn, hai mắt hằn đầy tơ máu trở nên đỏ rực. Hắn không để ý toàn thân thương tích thấm đẫm máu mà lao vút về phía vụ nổ.
Lơ lửng giữa không trung cách mặt đất hơn một mét, giữa người cô bé cái bang có một lỗ hổng lo tớn dường như đã chia đôi người nàng ra. Để cho Văn Lục đau xót là ánh mắt nhu tình kia nào phải của một đứa trẻ đâu. Hắn rối rít ôm nàng vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: nguồn
- Không cần! Không cần phải vậy…
Cô bé không trả lời được Văn Lục, cánh tay bụ bẫm của trẻ nhỏ chỉ có thể giơ lên, xoa xoa khuôn mặt hắn mang theo vô tận tình cảm.
Cùng lúc này, trước mắt Văn Lục chạy qua vô số hình ảnh, chính là ký ức của nàng. Từ lúc nàng nhận biết cuộc đời, là đứa con hư, cho tới thay đổi tính cách khi người mẹ điên bệnh nặng. Rồi thành viên mới là Nguyệt ra nhập cái gia đình nhỏ bé này…cho tới lúc gặp sư phụ, đấu tranh để giành Cửu Chuyển Hồi Đan về ẹ… Tất cả như một thước phim chậm dãi trải qua trước mắt Văn Lục khiến khóe mắt hắn không biết lúc nào rớt xuống hai hàng lệ.
Cánh tay cô bé đang xoa xoa mặt Văn Lục chợt chạm phải, khuôn mặt bầu bĩnh nở nụ cười thỏa mãn. Tiếp đó toàn bộ thân hình phiêu tán như làn ánh sáng tan ra bay đi, thoáng chốc đã không còn lại chút gì trên tay Văn Lục.
Phía ngoài, tiếng Lệ Phong trưởng lão gầm lên:
- Khốn khiếp! Huyết môn các ngươi chết chắc rồi…
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996