Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 316: Núi Cao Lại Có Núi Cao Hơn(7)
Gần một ngàn Long Cốt Ma Vong, mỗi con vừa chui ra liền chiếm một diện tích to lớn, đẩy lùi các thế lực về phía xa. Trên mỗi một bộ Long Cốt là một nhân hình toàn thân che kín bằng áo giáp màu cổ đồng, hai mắt lập lòe ánh đỏ.
Mặc dù những hình nhân mang áo giáp này cao to gấp đôi người thường nhưng đứng trên lưng mỗi bộ Long Cốt vẫn có cảm giác giống như chú kiến bò trên trái cam, hoàn toàn là một vẻ không cân xứng. Lại thêm cây thương kỳ dị dài tới mười mét, trông quả thực mười phần hoạt kê, bất quá cũng không có ai dám khinh thị cây thương đó.
Trong giới tu luyện giả, vũ khi có đẳng cấp cao thường thường có khả năng tùy ý biến to nhỏ theo suy nghĩ của chủ nhân. Đối với những vũ khí có đẳng cấp thấp hoặc là vũ khí dị biến không có khả năng phóng to phóng nhỏ, người sở hữu nó vẫn có khả năng ngưng tụ lực lượng biến thành một thanh vũ khí hư ảnh khổng lồ. Đây cũng là nguyên nhân mà đôi khi tu luyện giả cầm trên tay một thanh phi kiếm nhỏ bé như que tăm vẫn có khả năng ngưng tụ lực lượng để biến nó thành một thanh kiếm hư ảnh khổng lồ đủ để chia đôi một thành phố một cách nhẹ nhàng.
Chính bởi vậy tất cả linh thú lẫn đệ tử các thế lực nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị của đám kỵ sĩ Long Cốt Vong Ma cũng không có cai dám khinh thường. Nhất là vừa rồi, một tên kỵ sĩ đã phi ra một thương liền đương trường đập chết một lão “nằm vùng” có tu vi không thua kém gì tu luyện giả cấp mười của Thanh Vân Môn, mọi người lại càng thêm cẩn thận.
Long Cốt Vong Ma vừa tràn ra, lập tức các thế lực cùng đám linh thú lập tức rút lui. Không ai tình nguyện làm con chim đầu đàn đi đối kháng với thế lực khủng bố này. Ma Lang nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì vô cùng đắc ý, ngửa cổ lên trời cười lớn:
- Muốn đi? Hôm nay ai cũng đừng mong thoát khốn. Tất cả đều ngoan ngoãn làm đồ tẩm bổ cho Triệu Ma Đại Trận của ma môn ta đi thôi. Ha ha…
Mọi người nghe xong đều giận sôi máu, mỗi một thế lực thì không cách gì so sánh với trận pháp mà ma môn đã chuẩn bị cả mấy trăm năm nay, nhưng nhiều thế lực tập hợp lại cũng tạo thành một cỗ sức mạnh không tầm thường chút nào. Nhất là ai nấy đều có con át chủ bải chưa lật của mình. Nếu bức ép quá mức, ai thiệt hại hơn ai, điều này còn khó nói.
Tất cả đệ tử thuộc các thế lực đều tự động kết thành trận pháp, vừa chống đỡ công kích của đám Long Côt Vong Ma vừa từ từ lùi lại. Tình huống trước mắt không phải muốn sính cường là được. Ở đây, thế lực nào cũng có người thông minh, bọn họ đều xác định được đội ngũ Long Côt Vong Ma này không thể nào duy trì được lâu. Dù sao triệu tập được bọn họ đã là một việc nghịch thiên, nếu đám này lại bất tử thì đúng là không còn thiên ý.
Việc triệu hồi lực lượng lớn ra để giúp đỡ thường thường tuân theo quy tắc nhất định. Trường hợp thứ nhất cũng là trường hợp phổ biến nhất chính là không thể triệu hồi những lực lượng hoặc đối tượng có sức mạnh vượt xa người triệu hồi, nếu không sẽ bị phản thệ.
Cứ thử tưởng tượng, nếu một kẻ có tu vi cấp hai lại triệu hồi ra một tu luyện giả hoặc linh thú cấp năm, liệu tên cấp năm kia có chịu thuần phục, răm rắp nghe lời tên cấp hai hay không? Điều này là hoàn toàn không thể, nếu không tất cả các tu luyện giả đã chuyển sang tu luyện công pháp triệu hồi hết rồi. Tuy nhiên trường hợp này cũng có ưu điểm của nó. Không nói tới việc không tổn thất lớn đã triệu hồi ra được một đối tượng giúp đỡ, hơn nữa chủ thể triệu hồi hoàn toàn có thể khống chế vật hoặc sinh vật được triệu hồi ra, cho nên mức độ phưu lưu cũng thấp đi rất nhiều.
Trường hợp thứ hai chính là trường hợp Ma Lang vừa làm, dùng vô số thiên tài, địa bảo, linh huyết… để triệu hồi ra một đối tượng có sức mạnh to lớn giúp sức cho người triệu hồi một việc gì đó. Trường hợp này hoàn toàn có thể gói gọn trong hai chữ “giao dịch”. Không sai… chính là giao dịch. Ngươi có thể đưa ra bao nhiêu tài bảo, bao nhiêu dụ hoặc thì đổi lại ngươi sẽ nhận được sự giúp đỡ tương ứng bấy nhiêu. Cũng như Ma Lang đổi gần ngàn tòa núi lớn nhỏ xác người, xác linh thú, cộng với vô số tinh huyết và một đám đệ tử tinh anh của ma môn mới có khả năng triệu hồi ra một đội quân kỵ sĩ khủng bố như vậy, tu vi của mỗi tên Long Côt Vong Ma hoàn toàn vượt xa Ma Lang.
Những Long Côt Vong Ma này được triệu hồi từ một vị diện khác. Tinh huyết và xác tươi hiến tế sẽ được người cầm đầu của đội quân ở vị diện kia nhận hoặc chính là chia đều ỗi thành viên của đội quân Long Côt Vong Ma khiến tu vi của bọn chúng ngày càng cường thịnh…. Giao dịch hoàn thành, hai bên đều vui vẻ.
Bất quá trường hợp triệu hồi thứ hai này cũng không đơn giản như mọi người tưởng tượng. Ưu điểm rõ ràng, nhưng nhược điểm cũng vô cùng khủng bố. Không nói đâu xa, chỉ riêng số tài bảo cùng xác tươi, tinh huyết ma môn chuẩn bị cho Triệu Ma Đại Trận lần này cũng phải nhon bòn tích góp từ vài trăm năm đủ thấy cái giá của giao dịch lớn cỡ nào.Nhất là bí pháp để hoàn thành việc “giao dịch” chính là trận pháp cũng không phải là đồ vật dễ kiếm. Hơn nữa việc triệu hồi ra đối tượng hoặc sinh vật có tu vi hùng mạnh gấp nhiều lần chủ thể luôn luôn là một việc vô cùng mạo hiểm. Khi đối tượng triệu hồi đã được “lôi” đến từ một vị diện khác, thì việc sinh tử của mình hầu như còn phải phụ thuộc vào tâm tình của kẻ mới tới kia. Xưa nay việc giao dịch vốn rất công bình, người của vị diện khác được tu luyện giả địa cầu triệu tập về cũng rất “uy tín” nhưng mà vẫn không thiếu tình cảnh chủ thể triệu tập quá ngông nghênh, coi đối tượng triệu tập về là “súc sinh “chỉ đâu đánh đó. Cho nên nhiều lúc sinh vật được triệu hồi về nổi điên đập cho chủ thể một đập… đi đời nhà ma.
Ách! Cũng có nhiều tình huống triệu tập ngoài ý muốn, chẳng hạn như triệu tập phải một man thú, trí tuệ thấp kém chỉ biết giết chóc. Hoặc là triệu hồi phải một con phượng hoàng, trong khi đó công việc muốn giao dịch lại là… tiêu diệt một “ấu phượng hoàng”, lúc đó chủ thể đúng là khóc không ra nước mắt…
Phương pháp triệu hồi thứ hai này còn có một nhược điểm là thời gian triệu hồi thường thường rất ngắn. Lần triệu hồi dài nhất được ghi vào lịch sử các tu luyện giả chính là tròn hai mươi bốn tiếng, nếu muốn giữ đối tượng triệu hồi thì chủ thể phải tiếp tục cung cấp thiên tài địa bảo hay đồ vật giao dịch. Còn lại tất cả thường thường chỉ trên dưới một hai canh giờ, đủ để hoàn thành một công việc nào đó mà chủ thể giao cho. Nói tóm lại là mức độ phưu lưu của phương pháp triệu hồi thứ hai quá lớn, nếu không phải vận nhất đến bước đường cùng, ai cũng không nguyện ý thực hiện nó.
Cũng bởi tính phưu lưu lớn cho nên ai cũng không ngờ được tên Ma Lang này lại quyết liệt thực thi trận pháp này, cho nên nhiều thế lực trở tay không kịp, ngay cả con át chủ bài tung ra cũng lâm vào tình huống hạ phong, nếu tình huống rằng co kéo dài, việc toàn quân bị diệt cũng không phải là không có khả năng xảy ra.
Đối tượng trọng điểm của Long Côt Vong Ma chiếu cố không nghi ngờ gì là tu thuật giả Đại Việt và Băng Cung. Nhất là đội ngũ của tu thuật giả Đại Việt tới còn đem theo vô số linh thú, trong đó linh thú hoàng cũng chiếm tới vài trăm đầu, uy hiếp cực kỳ cường đại. Nhưng mà hắn cũng không nghĩ tới, vừa tung ra đội quân Long Côt Vong Ma, các linh thú hoàng lúc trước khổ chiến với đội quân khô cốt cũng lần lượt rút về phía đoàn người Văn Lục đang đứng. Dù sao mấy trăm, mấy ngàn năm, linh thú của thảo nguyên cùng linh thú dưới chân ngọn núi “chọc trời” đều có ít nhiều liên hệ với nhau. Hiện tại nguy cơ ngập đầu, hợp tác chiến đầu là lẽ đương nhiên, nhất là sau khi nghe “chiến tích” của đội ngũ đệ tử tu thuật giả Đại Việt cứu các tộc linh thú thảo nguyên, các linh thú hoàng khu vực chân núi cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác, giống như đối với thân hữu, khách khách khí khí, tình nguyện nghe Hương bày trận.
Đang trong lúc các thế lực lâm vào ác chiến, chợt từ phía trái mọi người vang lên một tiếng nói lớn:
- Ma thiếu chủ! Chúng ta đầu hàng… Vu Thuật chúng ta nguyện đầu hàng đi theo thiếu chủ.
Nói xong, còn chưa đợi các thế lực khác kịp phản ứng, Vu Thuật đã nhanh chóng len lỏi đi lên, cung kính đứng khom người về phía Ma Lang tỏ ý thuần phục.
Tất cả các thế lực khác đều ồ lên, ầm ầm phản ứng. Có thế lực không tiếc lời chử rủa Vu Thuật không có nghĩa khí, có thế lực lại cười lạnh, xem Vu Thuật cách cái chết không xa. Lại có thế lực âm trầm tính toán, xem có nên theo chân Vu Thuật đầu hàng Ma Lang. Mặc dù đầu hàng liền mất tất cả, nhưng ít nhất giữ được lại cái mạng sống. Trong khi đó cường hoành chống đối xem chừng “tương lại mù mịt”. Nhất là đám Long Côt Vong Ma đã qua một canh giờ vẫn long sinh hoạt hổ, không có dấu hiệu gì là muốn rút lui. Nếu tình huống này cứ tiếp diễn, đừng nói hai canh giờ, chỉ cần thêm nửa canh nữa cũng làm cho nhiều thế lực toàn quân bị diệt.
Ma Lang đang bừng bừng hưng phấn xem đệ tử các thế lực bị đánh te tua, nghe đám đệ tử Vu Thuật thương tích đầy mình, máu me loang lổ nói vậy thì nhếch khóe miệng cười nói:
- Ha ha! Các ngươi cũng có chút thông minh đó. Thông báo cho các ngươi một tin mừng. Chính là các ngươi vừa thực hiện một hành động cực kỳ sáng suốt. Triệu Ma Đại Trận của ta hoàn toàn có thể duy trì năm canh giờ. Những kẻ không biết tốt xấu, bổn tọa đều cho bọn chúng chết một cách thê thảm…
Đám đệ tử Vu Thuật nghe vậy đều giật mình kinh hãi, ngay cả các thế lực bên ngoài cũng biến đổi sắc mặt, cẩn thận suy tính lại. Tên đệ tử cầm đầu Vu Thuật là một kẻ gầy nhom, khuôn mặt hốc hác ẩn giấu sau lớp áo choàng màu xám, chùm kín toàn thân. Hắn vừa nghe Ma Lang nói xong liền vui mừng rối rít:
- Tạ ơn thiếu chủ… tạ ơn thiếu chủ. Toàn bộ những thứ chúng ta thu thập được trong Địa Cầu Đại Hội Giới nguyện dâng lên thiếu chủ. Chỉ mong thiếu chủ dành cho chúng ta một con đường…
Tên này còn chưa nói hết câu, Ma Lang đã giơ tay ngăn cản, ý vị nói:
- Khoan! Mặc dù ta dễ tính, nhưng những thứ đó vẫn chưa đủ đổi lấy cái mạng của các ngươi. Nếu không làm cho ta hài lòng, các ngươi cũng không cần nói nữa.
Tên cầm đầu Vu Thuật nghe xong sợ run người, đôi mắt loạn chuyển một hồi tiếp đó rụt rè nói:
- Chúng đệ tử tình nguyện cống hiến sức lực vì thiếu chủ.
- Nga! Các ngươi có ích lợi gì?
- Thiếu chủ xem. Vật này chúng ta vừa nhặt được ngoài phía sau các thế lực.
- Hả? Cười chết ta. Một sợi tóc thì làm được gì?
Ma Lang ôm bụng cười rũ rượi, dường như chứng kiến một chuyện hài ước nhất trên đời. Chẳng qua tên đệ tử cầm đầu Vu Thuật không có chút nào phật ý, lại cung kính nói:
- Thiếu chủ! Xin quan sát.
Nói xong hắn lẩm rẩm lầm rầm một hồi các loại chú ngữ phức tạp. Ở phía xa gần bờ sông, Văn Lục đang bình tĩnh đứng trên mui rùa quan sát tình huống phía trước, bỗng nhiên sắc mặt kịch biến kinh hô:
- Không xong… mau cút cho ta.
Đã không kịp, chỉ thấy cách đó không xa, một tiếng khóc trẻ em vang lên.
- Oa oa…
xem tại
Hê hê! Để tạ lỗi hôm trước "nghỉ việc" hôm nay Kiếp mỗ viết dài hơn một chút. Các lão đoán xem tình tiết cuối của chương, chuyện gì xảy ra?
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996