Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 307: Phá Giải Hấp Huyết Đại Trận(3)
Trong khi Huyết Âm ở trong trận pháp “dâm ý” dào dạt, thì ở ngoài Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê đã bắt đầu động thủ rồi. Với kỹ năng phân tích của tầng thứ ba hồn thuật, Văn Lục không thể nào phạm phải cái sai lầm ngớ ngẩn là “quây” linh thú thành vòng tròn rồi đứng “ngắm cảnh” được. Bởi vậy ngay khi ngàn vạn con linh thú điên cuồng được vây hãm vào trận pháp vòng tròn thì Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê đã bay tới gần Hấp Huyết Đại Trận.
Càng lại cận sát, Thủ Hộ Giả Lê và Văn Lục càng kinh ngạc. Cả hai không những cảm nhận rõ ràng được sự phòng ngự khủng bố của Hấp Huyết Đại Trận mà còn bị áp lực của làn sương mù màu máu đàn áp tinh thần khiến cả hai bay là là tới gần trận pháp hơn trăm mét thì không cách gì đi lọt vào trong được nữa. Bất quá khoảng cách như vậy cũng đủ cho bọn họ làm được vô số động tác rồi.
Chỉ thấy Thủ Hộ Giả Lê đang vác kiếm trên vai bỗng nhiên đảo tay. Bao kiếm có điêu khắc hình cửu long tranh châu màu vàng sáng chợt như biến thành quang mang bắn ra tứ phía chói lòa khiến mọi người không dám nhìn thẳng vào. Còn chưa đợi tầm mắt các đệ tử Huyết Tộc hồi phục trên tay Thủ Hộ Giả Lê đã xuất hiện một thanh kiếm mang hơi thở cổ xưa, trầm lắng như trải qua vô số tuế nguyệt. Thanh thần kiếm khẽ ong ong như cộng hưởng với tinh thần của Thủ Hộ Giả.
“Oanh… long… long…”
Thập Nhị Kiếm Thế, thức thứ nhất, Đoạn Sơn Nhất Kiếm…
“Uỳnh…”
Một đường quang mang phát ra từ thanh thần kiếm trên tay Thủ Hộ Giả Lê rực rỡ bay tới đập lên Hấp Huyết Đại Trận. Hai bên va chạm giống như dải thảm rocket theo một đưởng thẳng, quang mang màu vàng chạm tới khu vực nào trên huyết cầu nơi đó liền phát ra tiếng nổ dữ dội. Thức kiếm thứ nhất này uy lực giống như tên gọi của nó. Với tu vi hiện tại của Thủ Hộ Giả Lê, chỉ cần một kiếm liền chia đôi dãy Himalaya ra cũng tuyệt đối không có chút khó khăn trở ngại nào. Chiêu thức đầu tiên cũng là chiêu thức cơ sở nhất trong Thập Nhị Kiếm Thế của các đời thủ hộ giả. Đặc tính của chiêu thức này chỉ có hai chữ, “sắc bén”, dài hơn một chút thì là “cực kỳ sắc bén”.
Tuy nhiên chưa đợi Thủ Hộ Giả Lê nở nụ cười đắc ý thì huyết quang dày đặc phía trước chỉ rung rung một chặp, cuối cùng đâu lại hoàn đấy, không có chút sứt mẻ nào. Thủ Hộ Giả Lê và Văn Lục thì giật mình trong khi đám đệ tử Huyết Tộc bên trong hò hét phấn khởi. Thậm chí còn có vài tên chĩa ngón giữa lên, ánh mắt khinh bỉ nhìn ra ngoài.
Lúc trước tham gia khai mạc Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả, một kiếm của Thủ Hộ Giả Lê dọa đệ tử của các thế lực một trận tưởng hỏng tinh thần. Hiện tại đệ tử Huyết Tộc thấy Thủ Hộ Giả Lê thi triển lần nữa thì tất cả đều nhịn không được tim đập nhộn nhạo, hồi hộp nắm chặt hai tay. Tuy nhiên khi một kiếm qua đi cả đám thấy Hấp Huyết Đại Trận không chút sứt mẻ thì cả đám thở phào một hơi nhìn Thủ Hộ Giả Lê bên ngoài trận pháp mà thầm nhủ. “Xem ra đúng là “thần hồn nát thần tính”, tên này cũng không nguy hiểm gì cho lắm.”
Duy chỉ có Huyết Âm là sắc mặt hơi đổi. Hắn là người nắm giữ Huyết Sọ được coi là “mắt trận” của huyết cầu khổng lồ này đương nhiên là hắn cảm nhận rõ ràng hơn ai hết về sự thay đổi của làn huyết quang bao bên ngoài.
Hâp Huyết Đại Trận sau khi hút hơn vạn con linh thú thì hiện tại sức phòng ngự quả thực khủng bố, huyết quang đậm đặc vô cùng, nhưng mà dường như một kiếm kia của Thủ Hộ Giả Lê mang tính khắc chế, quang mang màu vàng phát ra từ thanh kiếm Thủ Hộ Giả Lê cầm trên tay có tính ăn mòn mãnh liệt đối với huyết quang, bởi vậy mới gây nên những tiếng nổ ầm ầm như vậy.
Làm Huyết Âm kinh ngạc là một kiếm kia của thủ hộ giả quả thực có gây tổn hao tới Huyết Sọ. Đừng nhìn vẻ bề ngoài của huyết quang không có gì sứt mẻ mà lầm tưởng, thực tế nếu đánh giá Hấp Huyết Đại Trận hiện tại có sức phòng ngự là một ngàn thì một kiếm kia của thủ hộ giả đã lấy đi một phần ngàn sức phòng ngự của đại trận rồi. Chỉ cần thủ hộ giả chém thêm chín trăm chín mươi chín kiếm nữa thì với tính khắc chế của quang mang thần kiếm như vậy cũng khiến Hấp Huyết Đại Trận sụp đổ.
Bất quá tính đi cũng phải tính lại, Thủ Hộ Giả Lê ra tay dù không toàn lực nhưng ít nhất cũng phải trên sáu bảy phần sức mạnh. Hắn có chém được một trăm nhát y chang như vậy hay không cũng là vấn đề còn phải bàn cãi. Chỉ sợ mới chém được năm mươi nhát kiếm toàn lực thì Thủ Hộ Giả Lê đã phải bò lăn ra vì chết mệt rồi. Nghĩ tới điều này khóe miệng Huyết Âm khẽ nhếch, khuôn mặt trở nên bình tĩnh tự tại.
Bất quá ở bên ngoài trận pháp thì thủ Thủ Hộ Giả Lê cũng không có vẻ mặt lãnh tĩnh như ban đầu. Nhìn huyết cầu khổng lồ không chút suy yếu, lại thêm thần thức không thể thăm dò gì được vào bên trong, Thủ Hộ Giả Lê cũng như đám đệ tử Huyết Tộc đều nghĩ một kiếm đầy uy thế kia hóa ra là vô ích. Tuy nhiên Thủ Hộ Giả Lê cũng không phải là người dễ bỏ cuộc. Chỉ thấy cả thân hình hắn bắn ngược lên trên không trung, cao hơn cả Huyết Cầu hiện tại, miệng hét lớn
“Trảm…”
Kinh Thiên Nhất Kiếm, đây là thức thứ hai trong Thập Nhị Kiếm Thế. Trong đà bay cả người còn đang bật vút lên, thanh thần kiếm trên tay cũng theo quán tính từ dưới vòng lên, vòng qua đầu rồi bổ xuống, y như vật trên tay Thủ Hộ Giả Lê không phải là một thanh kiếm mà là một thanh trường đao. Một hư ảnh đại kiếm vắt ngang bầu trời dài gần ngàn mét như dải cầu vồng bổ xuống huyết cầu.
“Oanh..”
Vụ va chạm bùng nổ, khí lãng như làn nước bị ném xuống một hòn đá, tỏa ra tứ phía, đẩy ngược cả mấy linh thú hoàng đang xếp vòng tròn gần đó ngàn mét giật lùi lại hơn chục bước. Uy thế mười phần khủng bố…
Bất quá tất cả nhìn lại huyết cầu… vẫn chẳng có gì thay đổi. Cả đám linh thú hoàng liền chán nản, đệ tử Huyết Tộc reo hò sung sướng. Nếu lúc trước Thủ Hộ Giả Lê đánh tan một phần ngàn sức phòng ngự của Hấp Huyết Đại Trận thì hiện tại là hai phần ngàn, sức công phá gấp đôi, tuy nhiên con số vẫn quá bé nhỏ, không thấm tháp vào đâu.
Tròn mắt nhìn huyết cầu khổng lồ, Thủ Hộ Giả Lê có chút nhíu mày. Giả sử nó rách ra một khe hở, hoặc mờ nhạt đi một phần huyết quang người ta còn biết mà “phấn đấu quên mình”, đằng này huyết quang vẫn đậm đặc luân chuyển như vậy quả thực khiến cho người ta tâm tro ý lạnh mà.
Quay sang nhìn thấy lão hồ ly vẫn đang tròn mắt mà nhìn, Thủ Hộ Giả Lê liền hung hăng quát:
- Còn đứng ngây người ra đó! Vào giúp ta một tay nào.
Lão hồ ly còn đang kinh ngạc trước sức công phá của hai kiếm quang kia lẫn sức phòng ngự biến thái của huyết cầu, nghe Thủ Hộ Giả Lê quát vậy thì bừng tỉnh. Trong lòng lão hiểu cũng hiểu ra bao vây linh thú chỉ là biện pháp tạm thời, mấu chốt chính là ba người bọn họ có phá được trận pháp khổng lồ trước mắt kia không.
Nghi tới hơn trong chốc lát, hơn vạn con linh thú liền biến thành bãi máu, hai mắt của lão hồ ly đỏ bừng hét lớn:
- Lão tử tới đây!
Phong cách chiến đấu của lão hồ ly quả thực… khác thường. Chỉ thấy lão vung tám cái đuôi phía sau lên. Lập tức phía sau lão hiện lên một con bát vĩ linh hồ khổng lồ. Con bát vĩ linh hồ hư ảnh cũng đồng thời dựng tám chiếc đuôi lớn lên giống như lão hồ ly làm. Trong lúc Thủ Hộ Giả Lê còn đang ngẩn người, từ trên tám chiếc đuôi chợt phóng ra vô số quang mang giống như mũi tên ánh sáng. Cả bầu trời đang âm u đỏ một màu máu bỗng nhiên sáng ngời. Vô số mũi tên… không, nhìn kỹ thì là vô số quang mang giống sợi lông đuôi của con bát vĩ hồ ly khổng lồ vun vút bay tới huyết cầu. Trong Hấp Huyết Đại Trận, cả đám đệ tử Huyết Tộc trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mặt. Kỹ năng thiên phú của linh thú quả nhiên không thể coi thường. Thậm chí có vài tên còn bày ra vòng phòng ngự chắc chắn xung quanh mình. Trước uy thế khủng bố như vậy, những kẻ này hoài nghi huyết quang không biết có bị xuyên thủng hay không. Dù sao công kích lúc trước của Thủ Hộ Giả Lê là công kích trên diện rộng, công kích theo quang mang dài, nhưng trước mắt lại là công kích theo hình trâm, mà trâm vốn dĩ luôn luôn có sức xuyên thấu cực mạnh.
“Bụp… bụp… bụp…”
Vô số những tiếng va chạm vang lên trên mặt huyết cầu phía nam. Tuy nhiên làm lão hồ ly có chút suy sụp là huyết quang luân chuyển bên trên vẫn y nguyên như cũ. Đả kích nhất là những mũi châm quang mang phóng tới liền bị tốc độ xoay chuyển của làn huyết quang đánh chệch ra, làm giảm uy thế của công kích xuyên thấu. Chiêu thức thiên phú thần thông “Bạo Vũ” này của hồ tộc được lão hồ ly luyện tới mức độ cực cao. Lão hồ ly tự tin cho dù là kẻ có cùng cấp độ với mình đứng trước mặt mà có chút sơ sẩy thì cũng bị lão bắn cho thủng lỗ chỗ, chết tới không thể chết hơn. Nhưng là áp dụng với huyết cầu khổng lồ này, lão hồ ly cũng cảm giác bị đả kích không nhỏ.
Bên cạnh Thủ Hộ Giả Lê hung hăng nói:
- Tiếp tục. Dù là tường đồng vách sắt, anh mày đây cũng không tin không thể “mài” chết ngươi.
Nói xong Thủ Hộ Giả Lê lại tiếp tục giơ kiếm công kích. Lão hồ ly cũng hồi phục tinh thần, tham gia góp sức.
Trong lúc một người một thú đang hăng hái băm chặt, đâm, chém… bên này Văn Lục đã nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Vù…”
Vươn tay phải, Văn Lục nắm lấy chuôi đại đao, xoay một lượt, tay còn lại cũng nắm chắc lấy chuôi đao, lưỡi đao khẽ đưa chếc lên cao hơn đầu, Văn Lục cười cười, miệng lẩm bẩm:
- Tỉnh lại thôi công chúa! Chúng ta lại hợp tác nào!
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996