Hồn Thuật

Tác giả: Vosonglinh

Chương 284: Linh Thú “Đại Chiến”

Nguồn: tangthuvien

Chẳng biết từ lúc nào, cô nàng sát thủ đã lủi tới nhánh cây cổ thụ nơi đám đệ tử Nữ Vương Môn đứng mà tìm tòi lục lọi. Càng tìm nàng càng hưng phấn, hận không thể nhét hết mọi thứ vào trong Mầm Thế Giới của mình. Nhìn bộ dạng của nàng, đám người Vân Trọng hoài nghi độ “háo bảo” của Văn Lục liệu có cao hơn so với nàng.

Nữ Vương Môn là một môn phái chuyên câu dẫn nam nhân nên số bảo vật mà bọn họ sở hữu đương nhiên là hơn nhiều so với đám đệ tử các thế lực bình thường khác. Chỉ là không nghĩ tới hiện tại lại tiện nghi cho cô nàng sát thủ hưng phấn tìm tòi.Bất quá mọi người đều phát hiện ra một vấn đề… cô nàng này thực tế là thích truy lùng bảo vật chứ không phải là kẻ tham bảo.

Nói ra có lẽ mâu thuẫn nhưng cứ nhìn nàng hào phóng “chia sẻ” pháp bảo ấy nữ đệ tử đứng bên liền biết nàng cũng có sở thích quái dị chẳng khác nào Văn Lục. Thấy bảo vật thì sáng mắt hòng đạt cho được, hiện tại có rồi lại dễ dàng đem cho. Tính cách này thật đúng làm cho người ta mở rộng tầm mắt mà.

Qua một hồi, nàng nhảy từ trên cành cây cao xuống nơi Văn Lục đang đứng. Khẽ phe phẩy một “cành cây khô” trên tay nàng hưng phấn hỏi Văn Lục:

- Nhìn xem, người ta tìm được thứ gì?

Văn Lục cười cười nói:

- Là đồ vật kiểm soát Nhị Mộc Khôi Lỗi hả?

Hương sát thủ đang đắc ý bừng bừng nghe Văn Lục nói xong liền xịu xuống:

- Đáng ghét thật, sao cái gì ngươi cũng biết.

- Cái này đến con bò nhìn thấy cũng đoán ra được. Làm gì ra vẻ thần thần bí bí.

Vừa lúc này Hồng Hà từ phía sau chạy lên. Hắn đang cãi nhau inh tỏi phủ nhận mình không phải là con bò thông minh như Thủ Hộ Giả Lê nói, cuối cùng biết cãi không được hắn rứt khoát bỏ chạy. Hồng Hà đang tính đòi Hương “chia của”, nhìn thấy đồ vật trên tay nàng liền tò mò hỏi:

- Cái đồ vật này là thứ gì?

Vẻ mặt của Văn Lục và Hương đều trở nên cổ quái, tiếp đó cả hai bật cười ha hả. Lung Quang sớm đứng bên cạnh Văn Lục cũng nhịn không được cười gập cả người lại, nước mắt nước mũi tèm lem chỉ Hồng Hà nói:

- Cái đố vật đó lão đại nói con bò nhìn thấy cũng liền biết là cái gì. Nhưng là… là… ngươi lại không biết nha. Hic híc… ta phải nói ngươi là con gì bây giờ… ha ha… cười chết ta mất…

Tiếng Thủ Hộ Giả Lê từ phía sau vọng lên:

- Hắn là một con bò thông minh hơn những con bò binh thường.

Hồng Hà thấy tất cả đều cười khúc khích thì bi phẫn kêu lên:

- Ôi ôi! Ta đi chết đây! Đám người các ngươi đều đáng ghét.

***********

Hai ngày sau, xà trận của đệ tử tu thuật giả Đại Việt lại dựng ngược một đỉnh núi cao trước mắt mà tiến. Với tốc độ của xà trận, đám người Văn Lục rất nhanh đi được non nửa quãng đường của khu vực số hai. Hôm nay, cả đội người vừa vòng qua một cái hồ lớn, tiến vào một khu núi non trùng điệp lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây ngốc, cả đám đứng há hốc mồm nhìn khiến xà trận cũng bị trì trệ.

Chỉ thấy dưới thung lũng rộng lớn phía xa, một đàn hơn mấy ngàn con khỉ đang hò hét inh ỏi. Khỉ hò hét thì đại đa số người ở đây đều đã nhìn qua, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Cái làm đám người Văn Lục ngạc nhiên là tất cả mấy ngàn con khỉ này đều có vật cưỡi, hoặc lang, hoặc hổ… thậm chí là lợn lòi cũng bị lôi ra làm thú cưỡi của bọn chúng. Cầm đầu “đạo quân” này là một con tinh tinh to lớn bằng cả cái xe con cưỡi trên một con cá sấu to gấp đôi hắn.

Càng làm đám người Văn Lục choáng váng là từ phía sau hẻm núi phía đối diện “đạo quân khỉ” từ từ tiến ra một “đạo quân” khác là những con… vượn. Đám vượn này toàn thân đều là lông mao màu trắng, chỉ duy nhất có một đường sọc kẻ từ trên đầu dọc xuống đuôi là lông mao màu đỏ. Đội quân này cũng cưỡi đủ loại thú cưỡi thiên hình bách quái. Mà con vượn to lớn đi đầu dĩ nhiên là cài một bông hoa cổ quái màu vàng trên đầu.

Hai đạo quân từ từ tiến tới gần nhau ở giữa thung lũng rộng lớn. “Thủ lĩnh” hai bên “hô hô, hú hú” một hồi…cả đám lập tức nhảy vào… oánh loạn.

Hương sát thủ nhìn thấy cảnh này chán nản lắc đầu nói:

- Đánh đấm thật là chán…

Lời nàng còn chưa dứt, con tinh tinh thủ lĩnh của đám khỉ bỗng nhiên ngửa cổ lên trời rống lên một tiếng. Tiếp đó mọi người lại càng được mở rộng tầm mắt. Vân Trọng đang cưỡi trên Thổ Lân Thú mà hắn thu phục cũng choáng váng kinh hô:

- Ặc ặc! Té ra là gọi viện quân. Ghê thật… là không quân cơ đấy.

Theo hướng nhìn của hắn, mọi người thấy nhìn thấy gần ngàn con khí khác đang cưỡi trên các loại phi hành thú bay từ phía trái bay tới khu vực đang “ẩu chiến”. Đám thú cưỡi phi hành của bọn chúng cũng cổ quái đa dạng không kém so với đội quân dưới mặt đất. Nào dơi, nào sóc bay, đại bàng… thập cẩm đủ thứ. Càng kinh ngạc hơn là bọn chúng kiếm đâu ra mấy loại quả kỳ dị vừa ném xuống đất liền nổ tung như pháo. Mặc dù không gây thương tích nghiêm trọng nhưng tình huống thực là… khốn nạn.

Văn Lục vuốt mặt cười khổ:

- Này tính là viện quân sao? Chẳng biết phân biệt địch ta cái gì, gặp ai cũng nổ tuốt vậy còn ra thể thống gì?

Phía đội quân “vượn trắng” cũng không chịu thua thiệt. Con vượn thủ lĩnh ngồi trên một con mãng xà to lớn phía sau chỉ huy chợt nhảy dựng lên khỏi lưng thú cưỡi, móc từ sau lưng ra một con nhện đen to như cái mâm.

“Ả vượn thủ lĩnh” này xoay mông con nhện chổng lên trời, tiếp đó giơ cánh tay to lớn của ả đập một cái lên đầu con nhện.

“Chíu”

Một lưới nhện bị bắn vọt lên không. Đám người Văn Lục đứng trên đỉnh núi nhìn xuống đều há hốc mồm. Sức sáng tạo của ả vượn thủ lĩnh này quả kinh người nha. Lưới nhện bị phóng ra giống như ngư dân quăng lưới đánh cá, lập tức một con khỉ đang cưới trên con đại bàng bị lưới nhện bao lấy. Đại bàng mà không đập cánh… đố mà bay được, cả khỉ lẫn chím rớt làm cái bịch xuống đất. A… cũng may, tên khỉ này da thô thịt dày, rớt từ trên cao xuống như vậy mà không có chết, nhưng mà bị đám vượn loi choi xung quanh tóm gọn… một tên tù binh đã bị bắt.

Tiếp sau không cần thủ lĩnh nhắc nhở, cả đội quân vượn phía sau vượn thủ lĩnh còn chưa tham chiến đều rút ra từ trong bọc đủ thứ kỳ quái, hoa phun độc, cây bắn gai… thậm chí có tên còn lôi ra một con nhím lớn. “Không quân” của đội khỉ lập tức rụng như sung mùa chín, “bộp bộp” rớt xuống đất.

Tinh tinh cầm đầu đội quân khỉ tức giận vỗ vỗ hai tay lực lượng lên tấm ngực rộng dãi. Đang lúc mọi người tưởng nó tức khí xung phong ra trận thì hóa ra là hắn quay đầu… chạy biến. Nhưng là tên này chạy không có xa, chỉ tới hẻm núi phía nam liền dừng lại, toàn quân vây xúm lấy hắn.

Kỳ quái là đội quân vượn trắng thấy quân địch thua chạy cũng không buồn đuổi theo, tất cả co lại ở hẻm núi phía bắc của thung lũng. Tù binh cũng thả cho trở về đội ngũ.

Dưới con mắt quan sát tinh tường của đám người Văn Lục, cả nhóm đều phát hiện ra từ trong đội quân của cả hai bên túa ra hơn trăm tên chạy ra khỏi thung lũng. Khi mà Văn Lục và mọi người tưởng rằng bọn họ đi vận chuyển vũ khí hoặc gọi viện quân thì mấy trăm tên lính của cả hai bên kia trở về xém chút chọc cho đám người Văn Lục hộc máu.

Chỉ thấy trên tay đám lính này nào thịt nào hoa quả đủ các loại. Hai đạo quân nhốn nháo “ăn trưa” tại trận. Thung lũng này là nơi đám người Văn Lục phải đi qua, nếu không thì phải vòng qua mấy dãy núi nữa sẽ làm chậm trễ hành trình. Những tưởng đợi cho đám “lính tép, tôm tướng” này đánh đấm thoải mái xong thì giải tán để cho nhóm người Văn Lục dễ dàng đi qua. Bởi vì đội ngũ tu thuật giả Đại Việt cũng không phải là những người thích chọc ngoáy, xía vô vào truyện của người khác, hơn nữa ai biết được phía sau hai tên thủ lĩnh ranh ma kia có con linh thú hoàng nào không? Có lý nào thú vương lại thông minh đến nỗi cầm quân đánh trận thế này nha, hơn nữa theo Hương nói là bọn chúng đối kháng rất có “bài bản”. Vậy trừ khi là có linh thú hoàng hoặc một lão bất tử ở phía sau giật dây, hoặc là hai con linh thú thủ lĩnh này nhất định có vấn đề… Cho dù tình huống nào thì đám người Văn Lục cũng không tình nguyện trêu chọc. Đây là một khối đất khô khốc, ăn vào chẳng có lợi ích gì a. Không có lợi, đừng hòng Hương đi làm.

Nhưng mà sau khi hai bên quân đội ăn no thoải mái lại bắt đầu tái diễn trận ẩu chiến. Hết nguyên một ngày, thương vong chỉ có… một hai con. Cứ đà này có đánh nhau tới sang năm cũng đừng mong kết thúc.

Qua ngày thứ hai, sau khi thần thức tỏa ra phạm vi rộng lớn mả không cảm nhận được khí tức khủng bố nào, Văn Lục bất đắc dĩ phải cử người xuống đập tan hai cái tên thủ lĩnh dở hơi ăn no rửng mỡ kia. Vừa nghe thấy Văn Lục hỏi, Vân Trọng và Hồng Hà lập tức hăng hái xung phong. Hai cái tên này còn dở hơi hơn, cuồng chiến đến nỗi gặp khỉ cùng vượn cũng chẳng tha, từ hôm qua nhìn thấy ẩu chiến cả hai đã hận không thể lao xuống chém giết một trận. Hiện tại Văn Lục muốn cử người đi… úi chà, mừng còn không kịp.

Vân Trọng và Hồng Hà ngửa cổ lên trời hú lên một trận quái dị rồi ầm ầm lao xuống, vũ khí khỏa loạn, bụi bay mù mịt. Hai đội quân linh thú đang chiến đấu “hăng say” nghe thấy tiếng hú như vậy lập tức ngẩn ra nhìn về phía hai người Vân Trọng đang lao tới. Con tinh tinh thủ lĩnh quay sang “hô hô” một hồi, con vượn thủ lĩnh “hú hú” lại, tiếp đó cả hai con đều căm tức nhìn Vân Trọng và Hồng Hà đang lao từ trên đỉnh núi phía đông xuống.

Văn Lục thấy hai con linh thú vương cấp bảy cái gì mà “hô hô hú hú” liền tò mò quay sang phía bọ hung thủ lĩnh dưới chân hỏi:

- Bọn chúng nói gì vậy kia?

Bọ Hung Thủ Lĩnh giơ hai cái chi trước lên gãi gãi đầu rồi thủng thẳng truyền âm:

- Con tinh tinh nói rằng: “hai tên kia không phải khỉ”. Con vượn trắng cũng nói rằng: “họ vượn xinh đẹp của nó cũng không có “vượn” sấu xí như hai tên đang lao tới”. Kết quả là hai bên đạt thành hiệp nghị, hợp tác đập cho hai kẻ không phải vượn cũng không phải khỉ này một trận.

Văn Lục nghe xong mém chút té lộn cổ xuống khỏi đỉnh núi.

Ha ha! Hai người Vân Trọng và Hồng Hà cũng đáng yêu quá chừng. Không biết hai tên mà hiểu được cuộc trao đổi giữa hai thủ lĩnh thì bộ mặt sẽ thế nào nhỉ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play