Hồn Thuật

Tác giả: Vosonglinh

Chương 266: Thực Thảo Thú(5)

Nguồn: tangthuvien

Bên dưới hố sâu, con quái vật có bộ dạng dọa người vẫn im lặng như chờ “thế”. Có lẽ lúc trước cuồng nộ nó cũng hao tổn không ít lực lượng, hơn nữa nó biết nhân loại bên trên rất khó đối phó bởi vậy mới “ngoan ngoãn” không động vọng. Trên tay Văn Lục, con bọ hung thủ lĩnh khệnh khạng giơ cái càng trước xoa xoa đầu đầy trí tuệ nói:

- Thực vật tu luyện tới một mức độ nhất định sẽ đón nhận thiên kiếp rồi đản sinh ra trí tuệ. Đồng thời trong thân thể bọn họ có tinh hạch tràn ngập lực lượng tinh thuần cho nên sức mạnh của bọn họ tuyệt đối là khủng bố, thậm chí còn có một số thực vật vừa đản sinh trí tuệ đã có sức mạnh của một linh thú hoàng bậc cao. Đương nhiên thời gian mà bọn họ đản sinh trí tuệ sẽ lâu hơn so với linh thú gấp nhiều lần. Cái quan trọng là viên tinh hạch của thực vật kia là món đồ cực kỳ hấp dẫn… không phải nói là cực… cực kỳ hấp dẫn đối với linh thú và ngay cả đối với nhân loại. Do nó là khối lực lượng tinh thuần khổng lồ cho nên khi hấp thu số lực lượng này không những tu vi đạt tăng mà còn có ba mươi phần trăm sác xuất kế thừa kỹ năng của thực vật đó.

Văn Lục nghe vậy sáng mắt:

- Còn có chuyện tốt như vậy!

Tên bọ hung trên lòng bàn tay Văn Lục ngẩng cao cái đầu kiêu hãnh nói:

- Đương nhiên là thế rồi. Nếu không chủ nhân cho là thứ gì có thể hấp dẫn trí mạng đối với hạ thú và những linh thú tu vi cao hơn kia chứ?

- Không có tác dụng phụ sao?

Bọ hung nhỏ gãi đầu:

- Tác dụng phụ đương nhiên có nhưng không đáng kể. Hoặc có thể nói là không có, bởi vì khối lực lượng kia mang khí tức sinh mệnh cực kỳ nồng hậu, đối với thuộc tính nào của các linh thú cũng hỗ trợ tăng tiến cực tốt. Tuy nhiên cái gì cũng không phải tuyệt đối, có một số thực vật không mang mộc thuộc tính mà mang thuộc tính khác, do vậy kẻ phục dụng vào lại mang thuộc tính đối nghịch với linh hạch của thực vật kia thì kết quả khỏi phải nói, xung khắc như vậy giảm tu vi là nhẹ, nặng thì ô hô ai tai… đi hầu thú thần đại nhân lập tức.

Văn Lục nghe vậy cũng gật gù đồng ý, nhưng mà nghĩ tới Mầm Thế Giới của mình, Văn Lục tự tin mình có thể hấp thu các loại thuộc tính khác nhau cũng không thành vấn đề. Bọ hung thủ lĩnh trên tay hắn vẫn thao thao bất tuyệt:

- Lúc đó nhân loại kia có lẽ do ẩn nấp lâu năm rồi cho nên tu vi cao tỏa ra uy áp cực kỳ khủng bố, ngay cả hạ thú ẩn núp ngoài xa cũng cảm thấy sợ hãi không dám bén bảng tới gần. Một người một thương đơn đả độc tấu với thực vật khủng bố nọ, chẳng bao lâu người nọ liền tung ra một chiêu hồi mã thương khủng bố, xuyên qua cả một phiến lá. Chủ nhân nhìn xem, giữa phiến lá số ba có một vết tròn, chính là vết thủng ngày trước…

Văn Lục nghe thế hết nhìn con bọ hung lại nhìn quái vật bên dưới trợn tròn mắt. Phiến lá kia thì hắn đã thử qua, ngay cả đại đao của hắn cũng vô pháp chém rách, không nghĩ tới vị Nhẫn Giả kia lại xuyên thủng, xem ra những kẻ ẩn nấp và sống sót ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới đầy thiên tài địa bảo này tu vi đều không thể coi thường. Chẳng biết có bao nhiêu người thuộc hàng ngũ như vậy trong này? Bất quá bọ hung thủ lĩnh kể tới đây không tự chủ được run lên bần bật:

- Nhân loại đó đã nguy hiểm, nhưng thực vật kia còn khủng bố hơn. Ngoài dự đoán của hạ thú, nhân loại nọ va chạm một hồi với ba phiến lá kia liền chịu thiệt thòi. Bị thương, thực vật kỳ quái đó bỗng nhiên nổi khùng, giống như vừa nãy vậy, cả ba phiến lá khua động với tốc độ kinh khủng đánh cho nhân loại kia máu tươi đầm đìa, chân tay gẫy rời, mất sức phản kháng…

- Khoan… ta mới nhớ ra vừa nãy có phải ngươi nói vụ việc này xảy ra mấy năm trước?

- Đúng là mấy năm trước?

- Cụ thể là bao nhiêu năm?

- Là… là… ba mươi năm.

Văn Lục kinh dị, nói như vậy là kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước cách sáu mươi năm không phải là thi đấu tranh đoạt ngọc bài như kỳ này mà là đấu võ đài. Nói như vậy thì tên Nhẫn Giả có tu vi thâm hậu kia có lẽ phải ẩn núp từ kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả trước nữa, mới có thể trợ giúp người được xưng là tuyệt thế thiên tài tập kích hang ổ của bọ hung thủ lĩnh khu Rừng Đỏ. Cái gọi là tuyệt thế thiên tài này chẳng qua chỉ là một con rối của một lão già thành tinh… Nhưng mà nếu kỳ trước đấu võ đài thì làm sao những đệ tử này lại vào trong thượng giới của Địa Cầu Đại Hội Giới được? đọc truyện mới nhất tại .

Cau mày, Văn Lục chợt vỗ vỗ đầu. Văn Lục quên mất sau khi đoạt được danh ngạch để vào hạ giới tìm kiếm thiên tài địa bảo thì sẽ phải đi qua thượng giới. Có lẽ lúc đó mới là lúc tên Nhẫn Giả ẩn núp kia mới chạy ra hỗ trợ các đệ tử vơ vét bảo vật… Như vậy kẻ đả bại quần hùng trên võ đài của Nhẫn Giả kia cũng không hoàn toàn là phế vật như Văn Lục tưởng tượng.

Văn Lục cười khổ, đôi lúc khả năng phân tích của hồn thuật tầng ba của hắn ngoài sức tưởng tượng. Vấn đề đơn giản như vậy lại đi suy xét quá ư là xa vời. Thực tế tóm lại chỉ đơn giản là trong các Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả trước đó, Nhẫn Giả đã gài người ở lại trong Địa Cầu Đại Hội Giới. Kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả sáu mươi năm trước, một Nhẫn Giả thiên tài quả nhiên đã đả bại các đối thủ ở trên võ đài và đoạt quán quân về cho thế lực Nhẫn Giả. Khi muốn vào hạ giới của Địa Cầu Đại Hội Giới thì phải đi qua thượng giới, và lúc đó tên “nằm vùng” kia mò ra, bằng phương pháp liên lạc nào đó đã tụ họp với mười tên Nhẫn Giả đệ tử ở kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả sáu mươi nắm trước tiến hành vơ vét tài bảo. Đáng tiếc hai tên này không biết tự lượng sức mình tấn công vào sào huyệt của Bọ Hung ở khu Rừng đỏ, kết quả là bị đánh trọng thương chạy chối chết. Ba mươi năm sau kẻ nằm vùng chữa lành vết thương tiến hành tranh cướp tinh hạch của thực vật mới tiến hóa…. Không biết hắn là do hắn xui xẻo hay vận may chưa tới, lại bị đánh trọng thương. Nghĩ tới đây Văn Lục muốn cười toáng lên. Tên này đúng là tui tận mạng mà. Xem chừng sau ba mươi năm đến kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần này tên Nhẫn Giả nọ mới chữa thương xong lần nữa còn có sức tung hoành?

Bọ hung trên tay Văn Lục thấy hắn cười khoái trí như vậy thì ngơ ngác hỏi:

- Chủ nhân cười hạ thú sao?

- Ai bảo thế? Ta đang nghĩ tên lần trước tập kích hang ổ của ngươi nếu gặp lại nhất định ta sẽ trị hắn giùm ngươi.

- Là tẩm cung… không phải hang ổ.

- Ừ thì là tẩm cung.

Bọ hung lầm rầm bất mãn, bất chợt nhớ ra câu sau của Văn Lục thì kinh hỉ kêu:

- Chủ nhân nói báo thù giùm hạ thú? Oa ha ha… tên đó hạ thú đã không vừa mắt lâu rồi. Đáng tiếc lần trước gặp lại khi hắn đang so đấu với con quái vật này tu vi của hắn tăng trưởng quá nhanh làm hạ thú một bụng tức giận không thể phát tiết. Hừ… lần này có chủ nhân uy vũ ra oai, tên đó còn chỉ còn nước… về hầu hạ thú thần… hừ hừ…

- Kể tiếp xem nào.

- Dạ! Sau khi nhân loại kia bị đập cho tối tăm mặt mũi, xương cốt gãy gần hết thì không biết thi triển bí pháp gì biến mất. Dường như một loại truyền tống cỡ nhỏ nào đó. Thực vật mới tiến hóa, lực lượng để kháng cự thiên kiếp đã cực kỳ hao tổn, lại phải trải qua nhiều phen chiến đấu khiến thực vật nọ lâm vào suy yếu đỉnh điểm. Đang lúc mọi người tưởng có cơ hội tranh đoạt thực vật đang bị kiệt sức kia thì dưới đất bỗng nhiên bị rút xuống, cả thân hình thực vật khổng lồ nọ cũng bị hút xuống sâu tạo thành một cái hố to như cái hồ, sức mạnh thổ hệ như vậy làm cả đám linh thú không kẻ nào dám vọng động.

Khẽ liếc con quái vật vẫn đang nhẹ nhàng khua khoắng những cái đầu cùng ba phiến lá ở dưới cái hố trước mặt Văn Lục, con bọ hung run rẩy nói:

- Bên dưới lục đục một hồi, tất cả linh thú bên trên không biết truyện gì xảy ra, duy chỉ có một số linh thú có khả năng đặc biệt mới quan khán được tình huống bên dưới. Hạ thú cũng có một khả năng dò tìm cho nên cũng lờ mờ xem xét được. Không xem thì thôi, xem rồi mới hạ thú mới bị hù dọa toát mồ hôi.

- Thôi đi tên bọ hung chết tiệt. Ngươi toát cái gì mà mồ hôi, còn khoa chương nữa ta đạp chết ngươi.

- Hí hí! Chủ nhân bớt giận, là ta đang cố miêu tả tình huống kinh hiểm lúc đó thôi mà.

- Còn không nói vào việc chính!

- Dạ! Sâu dưới lòng đât, một con linh thú hoàng thổ hệ họ nhà giun đánh lén thành công thực vật nọ khiến nó lâm vào tính huống cửu tử nhất sinh. Linh thú hoàng này là kẻ cực kỳ nổi danh ở khu vực phía tây tiểu Ngũ Hành. Nghĩ không ra linh thú hoàng này lại vô sỉ đánh lén như vậy…

Văn Lục bĩu môi:

- Lúc trước ta bay qua ngươi cũng chẳng đánh lén là gì? Đúng là già mồm còn không biết nhục.

- Ách! Hí hí… ngượng ngùng… chủ nhân có thể đừng bóc mẽ hạ thú như vậy được không?

Văn Lục không kiên nhẫn:

- Kể tiếp!

- Sau một hồi lục đục, cuối cùng… ra cái giống này.

- Hả? Đơn giản vậy?

- Dạ!

- Như thế nào ra tình huống này?

Con bọ hung giơ càng xoa xoa đầu biểu tình bất đắc dĩ:

- Cao nhân làm chuyện của cao nhân. Hạ thú làm sao biết được. Có lẽ là do bí pháp nào đó của thực vật kia khiến linh thú hoàng họ nhà giun không những tu vi thụt giảm mà còn biến thành cái dạng này. Hiện tại hạ thú cũng không biết kẻ này mang trí tuệ của thực vật hay của linh thú hoàng nữa. Nhưng hạ thú áng chừng là mang trí tuệ của thực vật nọ. Nếu không với tính cách của lão linh thú hoàng họ giun kia, khu vực này đã bị lão làm cho rối tung lên rồi. Hừ… tên này trước đây mấy lần ý đồ vơ vét linh hạch đỏ của hạ thú, bất quá gặp pháo thần công của hạ thú cũng chỉ cuốn gói chạy mất. Bất quá từ lúc biến thành dạng này dường như… dường như… ài nói theo nhân loại thì đúng là vào thời kỳ ăn chay đó. Hắn chỉ hấp thu linh khí trời đất để tu luyện, thỉnh thoảng có linh thú đui mù nào gây phiền nhiễu, hắn tự dưng nổi xung giống như lão linh thú hoàng họ giun ngày trước, đánh chết rồi hấp thu lực lượng của bọn họ.

Văn Lục giật mình:

- Ngươi nói sao. Nó có khả năng hấp thu lực lượng của con mồi.

- Dạ!

Văn Lục tức mình đá cho con bọ hung văng tuốt về phía xa:

- Con bà nó! Sao không nói sớm.

Quay lại nhìn phía sau, thấy vô số những rễ cây đâm xuyên vào đống thịt nhão của đám đệ tử thánh quang, Văn Lục mặt mày co rúm. Thảo nào nãy giờ con quái vật hiền lành ngoan ngoãn như vậy? Hóa ra là có âm mưu. Đến nước này chỉ còn chiến thôi. Văn Lục vung đại đao, Long Ảnh Hóa Hình cuồn cuộn lao ra. Long Ảnh vươn móng vuốt, miệng gầm vang:

“HỐNG….”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play