Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 259: Chạy Trốn (4)
Nguồn: tangthuvien
Mười ngày nữa trôi qua…
Lúc này, ở bầu trời phía tây Địa Cầu Đại Hội Giới, một lão già đầu tóc rối bù, mặt mày nhợt nhạt cưỡi trên một thanh phi kiếm nho nhỏ bay đi vun vút. Ở Địa Cầu Đại Hội Giới này, đừng nói bay trên trời mười ngày, chỉ cần ba ngày thôi cũng khó lòng có đệ tử nào trụ nổi. Thế như dựa vào phương pháp giết hại đồng môn, cộng với vô số tài bảo trong không gian giới chỉ, không ngờ lão già họ vương làm nên một kỷ lục mới vượt trội nhất từ trước tới nay trong lịch sử Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả… “người bị truy sát trên không lâu nhất!”
Thanh kiếm tiên lúc đầu to lớn khổng lồ có thể chứa được hơn trăm người ngồi trên cũng không vấn đề gì. Đáng tiếc lúc này thu nhỏ lại chỉ vừa bằng kích cỡ của thanh kiếm thông thường. Mặc dù vậy tốc độ tiêu hao vẫn tuôn ra kinh khủng khiến lão già họ Vương ngày càng cảm thấy tuyệt vọng.
Lão này lúc đầu bị chiêu thức Long Ảnh Hóa Hình của Văn Lục dọa cho hồ đồ, một mạch cắm đầu chạy trốn. Tới hiện tại mới trách mình ngu ngốc không chạy vào trong khu trung tâm lại chạy ngược ra khu vực ngoài. Mọi người đều biết càng vào trong thì tài bảo càng nhiều nhưng nguy hiểm cũng không ít. Bởi vậy chạy trốn về phía trung tâm Địa Cầu Đại Hội Giới mặc dù có thể gặp nguy hiểm nhưng cũng có thể gặp kỳ ngộ nào đó mà thoát khỏi truy sát. Hai phía đều là con đường chết, chạy vào trong thì còn chút hi vọng, còn chạy ra ngoài… thì nghiêng về “tuyệt vọng” hơn. Nhưng mà giờ cho dù có hối hận dứt gan đứt ruột cũng vô dụng. Ngay cả hạ xuống mặt đất để chạy trốn lão cũng không dám. Bởi vì chỉ cần lão chậm một nhịp thôi liền lãnh đủ một kích tất sát của mấy người đệ tử tu thuật giả phía sau.
Mười ngày, Na Na cũng đã tỉnh lại. Mặc dù còn yếu ớt nhưng nàng cũng có thể tự mình ngồi khôi phục lực lượng rồi. Đối với độc tố mà đám đệ tử tiên môn công kích nàng thì lúc trước bị mộc lực lượng của Văn Lục trung hòa nhiều, hiện tại lại bị Na Na dụng mộc thuật hấp thu, không những thương thế khỏi hẳn mà còn có xu hướng đột phá.
Văn Lục khi biết Na Na muốn bế quan để đột phá lên cấp tám tu thuật giả thì cực kỳ vui mừng. Nhưng mà không thể nào tha cho cái tên đáng ghét đang chạy trốn phía trước được, cho nên Văn Lục để Na Na ngồi luôn trên lưng Long Ảnh mà tu luyện, đồng thời Văn Lục cũng trợ giúp mộc lực lượng thiếu hụt cho nàng để nàng mở rộng Mầm Thế Giới lên cấp tám.
Tuy nhiên nếu Na Na ngồi trên Long Ảnh mà tu luyện thì đồng nghĩa với việc Văn Lục không thể nào xuất ra lôi đình nhất kích như lão già họ Vương tưởng tượng. Bất quá Văn Lục vẫn thỉnh thoảng có cơ hội tới gần một chút thì lại tạo ra uy áp cường đại để lão tưởng nhầm là Văn Lục muốn công kích khiến lão phải nhảy cẫng lên, co mông, dụng mười hai thành lực lượng mà chạy trốn. Cứ đà này không lâu nữa dù Văn Lục không đánh, lão già họ Vương cũng không trụ nổi, kiệt sức mà chết.
Lão già này lúc đầu còn hi vọng trong quá trình chạy trốn, kỳ tích sẽ sảy ra. Chỉ cần có một chút cơ hội lão hoàn toàn có thể nắm lấy để thoát thân, sau này không thiếu cơ hội báo thù. Nhưng mà càng bay ra ngoài, linh thú cùng các hiểm địa càng không có tính khiêu chiến, đừng nói có cơ hội chạy thoát, mà còn do tiết kiệm lực lượng mà lão không dùng công pháp ẩn nấp dẫn tới vô số linh thú phi hành chạy ra “hỏi thăm” khiến lão chật vật muốn chết.
Ngay lúc bên bờ xuy sụp, lão đang muốn quay lại phản kích một hồi, dù phải tự bạo cũng phải kéo theo mấy cái mạng đi cùng thì phía trước vang lên âm thanh va chạm kịch liệt. Ngay lúc đó lão già họ vương nhìn thấy trên những ngọn cây phía trước thấp thoáng nhiều bóng người đang đối chiến kịch liệt, từng thân ảnh vàng vàng trắng trắng xen kẽ bay vún vút trên những cành cây đại thụ chọc trời.
Lão già họ Vương mừng quá miệng há lớn hét vang:
- Đệ tử tiên môn cần các vị trợ giúp, sau này Vương mỗ nhất định hậu tạ.
Phía trước, Chấp Không càng đánh càng bực mình. Tu vi của Chấp Không thua thánh nữ một cấp, phải nhờ vào kinh nghiệm thực chiến mới chiếm được chút tiện nghi từ đám đệ tử Thánh Quang. Nhưng mà do chênh lệch tu vi, lại thêm trên người thánh nữ chỉ cần tùy tiện quăng một món đồ ra cũng làm đám tu luyện giả đỏ mắt, cho nên Chấp Không cũng không cách nào nhất chiêu tuyệt sát nàng. Điều làm Chấp Không dù là đệ tử phật môn có tâm cảnh vững trãi cũng phải phát cáu chính là thánh nữ mặc dù thiếu kinh nghiệm nhưng không ngu ngốc, lúc đầu đánh nhau nàng còn luống cuống, nhưng rất nhanh nàng đã mượn “hòn đá mài” Chấp Không này ra tập luyện, kết quả là càng đánh càng hăng, Chấp Không liên tiếp lâm vào yếu thế.
Ở xung quanh đám đệ tử Phật Môn và Thánh Quang tình huống cũng có phần tương tự, do vậy hai bên ẩu đả hơn chục ngày vẫn cứ kìm chân lẫn nhau, thậm chí có đôi chỗ còn đánh cho có lệ, chỉ cần người cầm đầu bên mình thắng thì lập tức dốc ra mười hai phần sức để hạ đối phương. Còn nếu người dẫn đầu bên phía mình thua thì “tẩu là thượng sách”, ngu ngốc mới dốc toàn bộ lực lượng ra đối chiến, biết đâu lúc kiệt sức biết đâu có kẻ nào ngứa tay “khuyễn mãi” ột chưởng thì có mà đi đời nhà ma. Hơn nữa lúc kiệt sức rồi mà người cầm đầu thua thì lấy đâu ra sức mà chạy trốn nữa?
Thế giới tu luyện giả là vậy, ai cũng có tư tâm, kể cả đám người Thanh Quang hay Phật Môn đều không ngoại lệ. Chỉ có nhóm người tu thuật giả Văn Lục một phần do truyền thống đoàn kết của người Đại Việt, một phần lại do kinh nghiệm tiếp xúc với giới tu luyện giả còn “non nớt” cho nên mới trên dưới nhất chí đồng lòng như vậy.
Đang lúc hai bên đệ tử Phật Môn và Thánh Quang “hăng chiến”, bỗng nhiên lòi đâu ra một tên dở hơi, râu tóc bù xù, mặt mày nhăn nheo hô to gọi nhỏ từ phía xa thì cả đám đều ăn ý quay sang công kích. Chỉ thấy Chấp Không vừa tung ra một Long Trảo Thủ vừa bực bội lẩm bẩm.
“Tên điên, ngươi nghĩ chúng ta đồng loạt ngu ngốc hết à? Đệ tử tiên môn làm gì có tên nào già mõ như lão bất tử ngươi?”
Mà đối diện thánh nữ cũng tung ra một kiếm kinh thiên, miệng cũng hừ lạnh:
- Đám lừa trọc thật là ngu ngốc. Tính giả đệ tử tiên môn để lừa bổn thánh sao, đúng là trí tuệ hạn hẹp… đầu trọc óc quả nho.
Chấp Không đứng gần nghe vậy tức hộc máu, xem ra bản sự chọc tức người, vị thánh nữ này học được mười phần chân truyền của hắn rồi. Cái này có khác nào vác đá đập chân mình, ngón tay chọc mù con mắt không chứ? Ai bảo lúc trước đả kích nàng nhiều, giờ nàng trả lại, kèm thêm chút “lãi xuất” thôi.
Đáng thương cho lão già họ Vương, những tưởng chỉ cần bay vút qua đám người đánh nhau này liền thoát thân. Tiếp đó chỉ việc tọa sơn quan hổ đấu. Nhưng mà mọi việc trên đời mười phần thì tới chín phần đều không như ý muốn. Lão già họ Vương còn chưa kịp hạ xuống đã thấy hơn một trăm công kích hoa lệ ầm ầm kéo tới khiến cho khuôn mặt lão trắng bệch, tới lúc sức cùng lực kiệt này, đừng nói tới phản công, ngay cả lách mình cũng không kịp. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, khí lãng nổ tung tóe đẩy văng xa các đệ tử Phật Môn và Thánh Quang ra ngoài.
Mà ở giữa trung tâm vụ nổ, mười bảy khối ngọc bài cùng một thanh kiếm tiên cũng bị sức ép nổ văng ra các hướng, đám đệ tử Phật Môn và Thánh Quang đều sáng ngời đôi mắt. Cả đám không nghĩ tới tùy tiện công kích lại thu được lợi ích lớn như vậy, một đệ tử Thánh Quang cười ha hả vỗ vỗ vai đệ tử Phật Môn đang ngẩn người bên cạnh nói:
- Huynh đệ! Chiêu thức vừa rồi của ngươi thật là khá. Ha ha… không nghĩ tới chúng ta đánh nhau cả nửa tháng lại đồng lòng công kích địch nhân như vậy. Đúng là bất ngờ a.
Đệ tử Phật Môn chắp tay làm phật hiệu:
- A di đà phật! Thiện tai thiện tai. Phổ độ chúng sinh, diệt trừ cái ác là bổn phận của bần tăng.
- Phi! Buồn nôn! Giết thì giết… còn bày đặt khoe mẽ. Lão tử khinh…
- Ngươi… ngươi…! Tên chết tiệt này, ai thèm đồng lòng công kích định nhân với ngươi chứ? Ta còn là kẻ địch của ngươi nha.
- Hả? Xém chút quên mất. Tới đây đi, chúng ta đánh tiếp… Đứa nào sợ chính là con lừa trọc…
Đệ tử phật môn nghe vậy lảo đảo một hồi, mặt mày đỏ bừng quát:
- Ta “phổ độ” ngươi…
Phía xa đám người Văn Lục trong Vụ Ẩn chứng kiến đầy đủ tình huống diễn ra phía trước. Hồng Hà tròn xoe cặp mắt nhìn tên đệ tử Phật Môn đang hung hăng kia hỏi:
- Đây là cái kiểu ăn nói gì?
Văn Tốn bên cạnh tao nhã đập đập thanh phi đao trong tay nói:
- Hừ! Không có kiến thức. Chẳng phải là một cách chửi người mới của đệ tử Phật Môn sao?
- Chửi người?
Nghe Văn Tốn nói vậy Hồng Hà há hốc miệng không nói được gì, Văn Lục đứng bên cũng lắc đầu bất đắc dĩ. Nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn thấy cái tên Văn Tốn này nói cũng vài phần có lý. Nhìn vào đám ngọc bài đang bay tung tóe các hướng khác nhau, hai mắt Văn Lục sáng ngời. Hắn vừa nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu. Bất quá quay lại nhìn Na Na đang ngồi tu luyện phía sau tới thời điểm khẩn yếu, Văn Lục khẽ nói:
- Mọi người ngồi xuống tu luyện, đợi thời cơ…
Đám người Hồng Hà ngạc nhiên nhưng cũng không thắc mắc gì, ngồi xuống nhập định tu luyện.
(.
Phía dưới do có sự tham gia của mười bảy ngọc bài cùng một thanh kiếm tiên khiến cho cuộc chiến đang ở thế giằng co chuyển sang quyết liệt. Lúc mới đánh nhau, trời còn mưa rầm rả rích, hiện tại qua hơn mười ngày, trời trở nên khô thoáng, lớp bùn đất dưới các tàng cây cũng bị đám đệ tử hai bên “nạo vét” đi khá sâu. Hiện tại ngọc bài bị cướp giật bay tới bay lui khiến bụi phủ mù mịt cả một khoảng rừng te tua.
Thanh kiếm tiên mặc dù có linh tính nhưng qua mười ngày chạy trốn, lão già họ Vương cũng đã tận dụng gần hết lực lượng của mình lẫn của thanh kiếm khiến nó lâm vào tính huống suy yếu trầm trọng. Giờ đối mặt với đám người đệ tử Phật Môn và Thánh Quang liền không còn chút nào cơ hội để chạy trốn, hết bị tung bên này, giật bên kia tới hoa mày tróng mặt.
Lại thêm ba ngày nữa đám đệ tử của hai thế lực do kịch liệt chiến đấu nên suy yếu, tinh thần mệt mỏi. Vừa lúc này Văn Lục đang ngồi tu luyện lơ lửng trên trời cách đó hơn một km liền mở bừng hai mắt đứng dậy. Na Na đang tu luyện cũng mở mắt, miệng ngọc nở nụ cười xinh đẹp như hoa nở mùa xuân với Văn Lục. Văn Lục thấy vậy liền biết Na Na đã đột phá thành công, tiến lên cấp tám mộc thuật thì cười lớn nói:
- Hôm nay ta mang mọi người đi làm đạo tặc… ha ha…
Phía bên dưới, giữa khu rừng bị tàn phá, đệ tử Phật Môn đang uể oải đánh nhau chợt kinh hãi phát hiện đầu óc mình lâm vào mơ hồ, tiếp đó không còn biết gì nữa. Chỉ duy nhất có Chấp Không và Thánh Nữ là còn tỉnh táo chứng kiến một cảnh tượng làm hai người không lạnh mà run, ngay cả kiếm tiên tranh nhau mấy ngày cũng mặc kệ rớt trên mặt đất.
Ngoại trừ hai người ra, chỉ thấy toàn bộ đệ tử của cả Phật Môn và Thánh Quang đều “tự giác” dừng chiến đấu, tiếp đó không đợi hai người Chấp Không và Thánh Nữ kịp phản ứng, những đệ tử này đồng loạt móc ra ngọc bài rồi cùng phóng chúng về cùng một hướng.
Nhìn theo hướng những ngọc bài bay đi, từ trong không trung xuất hiện một tên to xác toàn thân diện trang phục đỏ rực. Tên này khua cánh tay thu gọn toàn bộ ngọc bài, tiếp đó hắn quay mông ngoáy ngoáy vài cái, miệng không ngớt hò hét:
- Ta “phổ độ” các ngươi… ta “phổ độ” các ngươi…