Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 253: Na Na Bị Bắt
Nguồn: tangthuvien
Phía tây, tại ranh giới khu vực số hai và khu vực số ba của Địa Cầu Đại Hội Giới, Phật Môn và Thánh Quang đã bắt đầu “loạn đả”. Trời đang trong lành bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, mưa rơi rả rích xen qua những tán lá khổng lồ nổ lộp bộp trên mặt đất. Dưới chân mọi người lúc trước là bùn đất hòa lẫn lá khô hiện tại không sai biệt lắm trở thành khu vực lầy lội.
Ban đầu hai bên còn “tử tế” dùng trận pháp nghênh chiến với nhau, tuy nhiên do trận pháp của hai bên đều dựa trên tín ngưỡng lực mà hình thành, bởi vậy “mắt trận” của đối phương cả hai bên đều rõ ràng. Thế rằng co giữa hai trận pháp nhanh chóng bị phá vỡ, các đệ tử liền tản ra mà chọn đối thủ. Phạm vi hơn mấy ngàn mét trở thành chiến trường, bùn đất văng mù mịt, quang mang chói lòa xuyên qua vô số tán cây dọa cho đám tiểu thú cư chú tại đó chạy bán sống bán chết.
Ở giữa khu vực giao chiến, chỉ thấy Chấp Không vung cây trượng không chút thương hoa tiếc ngọc đập tới thánh nữ, làm người con gái có vẻ đẹp thuần khiết hoàn mỹ này khẽ nhìu cặp mày xinh đẹp lo lăng giơ cây thập tự kiếm phát ra hào quang chói lòa đón đỡ.
Vừa mới giơ cây thập tự kiếm lên, thánh nữ liền biến sắc nhảy vội ra sau, miệng yêu kiều quát lớn:
- Vô sỉ! Đám lừa trọc các người đều là lũ vô sỉ…
Bộ ngực thánh nữ nhấp nhô phập phồng căng tròn như muốn phá đạo bào mà bung ra hiển nhiên đang cực kỳ tức giận. Mà bên này Chấp Không chống cây trượng dài tới gần hai mét xuống đất, tay trái xoa xoa đầu trọc cười đắc ý.
Số là vừa nãy trới mới mưa to, bùn đất bắn tung tóe, hai người thánh nữ và Chấp Không đang đấu pháp tới hồi gay cấn, kiếm trượng va chạm bỗng nhiên Chấp Không hô to một tiếng:
- Long chảo thủ…
Tay phải Chấp Không cầm trượng, tay trái chợt vươn lên chụp tới.
Một chiêu liền đắc thủ.
“Bóp…”
Thánh nữ sợ ngây người, cả đám đệ tử phật môn và thánh quang đang giao đấu cũng trừng mắt to mắt nhỏ mà nhìn. Điều tệ hại là không biết trong lúc giao đấu tên đầu trọc Chấp Không chẳng biết lúc nào bốc đất mà tay trái toàn bùn là bùn, vừa chộp tới, trước ngực thánh nữ liền đem dấu tay lù lù in ra. Đáng chết hơn nữa là nhân lúc thánh nữ ngây người, Chấp Không đã “nhanh trí” vươn tay sang bên kia ngực, “khuyễn mãi” cho thánh nữ một cái “bóp” nữa.
Thánh nữ đương trường tức hộc máu, còn Chấp Không thì rút tay về làm phật hiệu để dọc trước ngực niệm một câu làm thánh nữ phun tiếp ra một ngụm máu nữa.
- A di đà phật! Tội lỗi tội lỗi….
Một đời thánh nữ băng khiết liền bị hòa thượng đầu trọc sờ mó tới hai lần, tức hộc máu là còn nhẹ. Nào có ai ngờ được đám người trước giờ nhìn thấy con gái là tránh như tránh cọp mẹ lại học được một chiêu “lợi hại” vậy, có trách thì trách thánh nữ đã thiếu kinh nghiệm thực chiến lại tự nhiên dụng đấu pháp cận thân đối chiến với phật môn làm chi chuốc hại vào thân. Từ trước tới giờ đệ tử phật môn tham gia vô số khảo nghiệm cùng lữ trình khám phá tài nguyên, hàng yêu phục ma… kinh nghiệm hiển nhiên là đầy mình. Đâu có như thánh nữ được “ngậm thìa vàng” từ lúc ra đời, lực lượng mạnh hơn Chấp Không vẫn bị hắn “tội lỗi” tới hai lần. Đúng là có sức mạnh mà không có thực chiến cũng chẳng khác nào một con robot không có trí tuệ.
Chỉ thấy thánh nữ vừa mới lùi ra xa sau khi liên tiếp hộc máu hai thì khuôn mặt trở nên phẫn nộ, miệng ngọc yêu kiều hét lên:
- Ta giết ngươi…
Nói đoạn tất cả lực lượng liền dồn vào trong thập tự kiếm, vung tay chém tới. Chấp Không vẫn còn đang chắp tay trước ngực thấy vậy choáng váng hô:
- Thí chủ! Vừa nãy là bần tăng lỡ tay a. Không nên nóng giận làm hỏng hòa khí đôi bên.
Ở ngay sát cạnh, mấy đệ tử thánh quang xưa nay ôn hòa nho nhã nghe thấy vậy cũng tức tới xì khói. Tên đệ tử mặc giáp quang màu bạc vừa nãy nịnh hót thánh nữ không nhin nổi lập tức văng tục:
- Con bà nó! Đi chết đi… Đời nào có chuyện lỡ tay tới hai lần, còn “hòa khí” cái rắm gì nữa. Đánh… đánh chết đám lừa trọc này đi.
Cả đám đệ tử thánh môn tức tới nỗi thất khếu bốc khói, ra tay lập tức hung bạo gấp đôi, ánh sáng phóng ra làm người ta chói mắt không dám nhìn thẳng. Đám đệ tử phật môn cũng không cam lòng yếu thế, cả đám cười ha hả vung côn tiếp chiến.
Ở bên này, thánh nữ vung kiếm chém tới, Chấp Không thấy khuyên bảo nàng không ăn thua liền dạng hai chân đứng trung bình tấn trên mặt đất, miệng mở to:
- Hố… ống…..ng
Không khí cuồn cuộn, lá bay xào xạc tán loạn, cả đám đệ tử thánh quang đứng gần cũng lâm vào mê muội. Thánh nữ đang ở lơ lửng cách mặt đất hai mét trong tư thế chém tới cũng bị choáng váng, uy lực mười hai thành của một kiếm cũng bị giảm hơn phân nửa, đối kháng với cây trượng trên tay của Chấp Không liền lâm vào thế thua thiệt bị đánh bật về phía sau, khuôn mặt tái nhợt.
Ở bên cạnh đám đệ tử phật môn nhìn Chấp Không với ánh mắt sùng bái mãnh liệt: truyện copy từ
- Sư huynh thật lợi hại, đã luyện Sư Tử Hống tới tầng thứ mười rồi.
- Quả nhiên ghê gớm, ngay cả thánh nữ cũng bị một tiếng hống họa cho hoa dung thất sắc. Thật ngưỡng mộ…
- A di đà phật! Thiện tai thiện tai… không biết bao giờ tiểu đệ mới đạt tới trình độ như Chấp Không sư huynh? Ai… nhân gian là bể khổ mà, cần phải kiên trì…
Bên đệ tử thánh quang, cả đám mặt như đít chảo, năng lượng cuồng loạn trong cơ thể. Tức giận, cả đám thực sự tức giận, đám “lừa trọc” này không ngờ dám chiếm tiện nghi của thánh nữ trong lòng họ bảo sao cả đám thở phì phò. Đang trong lúc đám đệ tử không nhịn được nữa hò nhau xông lên liều chết hòng chiếm lại danh dự thì thánh nữ lạnh lùng lên tiếng:
- Tất cả không được vọng động…
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết! Mau lấy lại tinh thần, đừng để tức giận làm đỏ mắt, ta không tin không dọn dẹp được đám lừa trọc này.
Mấy tên đệ tử không cam lòng lùi lại phía bên mình. Thánh nữ không hổ là thánh nữ, dù tức giận tới hai lần hộc máu vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nếu thực sự so ra, tu vi của đám người thánh quang có đôi chút nhỉnh hơn so với đám đệ tử phật môn. Chỉ là nãy giờ đánh loạn không theo hệ thống nào mới lâm vào đấu ngang tay. Trong khi đó đệ tử phật môn xưa nay nổi tiếng về độ ăn ý, phối hợp tác chiến.
Ngay sau khi được thánh nữ cảnh tỉnh, tất cả đám đệ tử phật môn liền liên tiếp lâm vào tính huống xấu, kết quả thua cuộc sớm muộn cũng xảy ra. Chỉ là ở giữa trung tâm, thánh nữ vẫn không chiếm được tiện nghi nào. Chốc chốc tên đầu trọc Chấp Không lại hung hăng quát to:
- Xem long trảo thủ của bần tăng…
…………….
Ở phía nam Địa Cầu Đại Hội Giới, tại ranh giới giữa khu vực hai và khu vực ba, khu rừng tre rộng tới hơn ba ngàn mét của Na Na đã bị phá tan tành. Ở giữa khu rừng có một cái mạng nhện khổng lồ, giữa mạng nhện lơ lửng là một cái kén quấn lấy một người. Chỉ còn mỗi cái đầu của Na Na là được thò ra ngoài, khuôn mặt tái nhợt đẫm lệ. Thương trận của nàng dựa trên sự quật cường, dẻo dai của rừng tre mà cố gắng kìm giữ chân đối phương. Tuy nhiên sau một ngày một đêm thì với sự tiêu hao mộc lực lượng khủng bố như vậy nàng cũng không cách nào duy trì được trận pháp. Huống chi còn có bốn con nhện khổng lồ không ngừng len lỏi nhích từng bước tiến vào trung tâm. Kết quả là Na Na bị dưới tình huống cạn kiệt lực lượng trong Mầm Thế Giới liền bị bắt gọn. Cả bốn con nhện thi nhau phun tơ kết thành cái kén trói nàng lại, treo lên cái mạng nhện ở giữa rừng.
Không có mộc lực lượng của Na Na duy trì, rừng tre hiện giờ đối với đám đệ tử tiên môn mà nói chẳng khác nào bùn đất thông thường, tung vài viên hỏa cầu cũng đủ tạo thành một lỗ hổng tới một mét chạy dọc vào trong, chẳng bao lâu khu trung tâm khu rừng tre đã bị dọn quang thành một mảnh bằng phẳng. Vương Thập Lăng cắp hai tay sau mông tiêu sái đi tới trước mạng nhện. Hắn ngẩng đầu nhìn Na Na bị treo lơ lửng cách mặt đất năm sáu mét, nhìn khí chất của nàng, lại nghĩ tới những lợi ích khổng lồ sau khi hấp thu âm khí của nàng liền buột miệng đắc ý nói:
- Hảo…
Nói đoạn sắc mặt chợt đổi, quay lại nhìn đám đệ tử tiên môn với khuôn mặt trắng bệch do tiêu hao lực lượng kết trận mà bi phẫn nói:
- Tốt, thật tốt, các vị nhìn xem, yêu nữ tội ác đầy trời đã không còn cách gì gây oan nghiệt nữa rồi. Thù chết thảm của những huynh đệ cũng sắp được báo.
Nói xong cố dặn ra hai giọt lệ mà quát lớn:
- Các huynh đệ tốt của ta. Các ngươi nhìn thấy chứ? Chúng ta đã báo thù được cho các người. Dưới cửu tuyền mọi người cũng có thể nhắm mắt a.
Những đệ tử tiên môn đang mệt muốn đứt hơi nghe vậy cũng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, trong lòng thầm khinh bỉ.
“Đóng kịch cái rắm. Ai chẳng biết ngươi giở công phu “nước mắt cá sấu”, còn bày đặt khóc lóc… phi… ta khinh”.
Bất quá theo phép “lịch sự” của đệ tử tiên môn cũng như phép “giao tiếp” của các chính trị gia, mọi người vẫn phải đeo cái “mặt nạ” đau buồn thương sót, cùng bi phẫn lên mà hô “phải”. Dù sao hắn cũng là người mạnh nhất trong cả đám, là người được các tiền bối đề cử làm đội trưởng, há lại không thèm nể mặt sao?
“Khóc lóc” một hồi, Vương Thập Lăng cố nén “bi thương” lau nước mắt đứng lên chính nghĩa nói:
- Yêu nữ này dù chết ngàn vạn lần cũng không hết tội. Các vị huynh đệ muốn xử con yêu nữ này thế nào bây giờ?
- Chém…
- Lăng trì.
- Ngũ mã phanh thây…
…
Liên tiếp những tiếng hô phẫn nộ vang lên, Vương Thập Lăng để mặt mọi người lôi ra đủ các loại hình phạt tàn khốc tới mỏi mồm rồi mới vươn hai tay giơ ngang phía trước ý bảo mọi người im lặng rồi mới tiêu sái nói:
- Vương Thập Lăng tài hèn sức mọn được các huynh đệ đề cử làm người cầm đầu. Hiện tại để báo thù cho những người đã chết, nhất định phải tra tấn yêu nữ này cho ả thấy rằng thế nào mới gọi là sống không bằng chết. Hừ hừ… mọi người cứ giao ả cho ta. Nhất định ta sẽ ọi người cái công đạo.