Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 250: Phật Môn VS Thánh Quang
Nguồn: tangthuvien
Nguyên vòng ngoài cùng, vòng có chiều ngang nhỏ nhất với tốc độ kinh khủng của Văn Lục mà cũng phải bay một ngày một đêm mới chạy được vào khu vực số hai của Địa Cầu Đại Hội Giới. Thông qua cây tiểu kỳ, Hương sát thủ đã liên lạc với mọi người ở các hướng khác nhau, lại dùng kinh nghiệm cùng kỹ năng sát thủ của mình để hướng dẫn mọi người thăm dò tung tích các thế lực khác. Mặc dù các thành viên tu thuật giả hầu như chẳng ai nghiên cứu về nghề nghiệp sát thủ nhưng để thực hiện các phương pháp ẩn ấp, truy tung thì dù không được hoàn mỹ như cô nàng sát thủ nhưng cũng thu thập được nhiều thông tin quý báu. Tin tức khu vực ranh giới giữa khu vực hai và khu vực ba bị các thế lực lớn phong tỏa rất nhanh cũng nằm trong tay Hương rồi truyền tới tai Văn Lục.
Khi gần tới nơi Na Na phát ra tín hiệu cầu cứu, đám người Văn Lục phát hiện ra một điều mới lạ. Chính là con linh thú vương màu tím của Vân Trọng sau khi ngốn hàng đống đan dược của hắn thì lành lặn, tiếp đó nhìn mặt đất hưng phấn kêu gầm. Văn Lục không vui quay sang hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Vân Trọng nhún vai, một người một thú “thì thào” với nhau một trận. Lát sau Vân Trọng quay sang kích động nói:
- Cái con “ôn vật” này bảo tốc độ của nó so với lão đại phi hành cũng không kém là bao?
Văn Lục ngẩn ra kỳ quái đánh giá con linh thú vương trước mắt. Một hồi hắn mới mở miệng:
- Để nó bay thử xem.
Kết quả là vừa mới thả ra khỏi vòng lực lượng bao bọc của Văn Lục, con linh thú vương kêu gào thảm thiết, bốn chân chới với một hồi cố gắng vùng vẫy như muốn biến mấy cái chân thành hai cặp cánh như chim để bay. Linh thú vương đã biết phi hành, chỉ là con vật này phi hành cũng quá tệ đi, cho đuổi kịp Hồng Hà hay không còn khó nói, huống chi là so tốc độ với Văn Lục. Vân Trọng cũng đỏ bừng mặt xấu hổ, không nghĩ tới linh thú cũng biết khoác lác a. Thật mất mặt.
Đang lúc Văn Lục thất vọng muốn tung ra lực lượng để thu con vật đang sắp rớt xuống mặt đất về thì đã nghe “rầm” một tiếng, con linh thú vương màu tím nọ đã đập lên mặt đất khiến bụi bốc lên mờ mịt. Hồng Hà đứng bên cạnh ôm bụng cười ngặt nghẽo thầm nghĩ: “May mà anh sáng suốt không thu con này làm linh sủng, nếu không chuyến này chẳng phải làm cho đám hỗn đản kia cười muốn chết sao?”
Vân Trọng đang muốn quát tên “ôn vật” kia trở lại thì “ý” một tiếng, lát sau giật mình kinh hãi lắp bắp:
- Thì ra … thì ra là thế.
Chỉ thấy con linh thú vương chớp mắt rớt xuống đất liền rống lên hưng phấn, giống như cá về với nước, con linh thú màu tím đã không còn thấy bóng dáng, bất quá mọi người đều có thể nhìn ra, dưới lòng đất con vật nọ di chuyển vô cùng nhanh, cứ như mặt đất kia không phải là cản trở mà là tự động hỗ trợ khiến tốc độ của nó lại càng thêm kinh khủng chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đám người Vân Trọng.
Văn Lục nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng sáng mắt, theo thói quen đưa tay gãi gãi mi tâm tiếp đó nhìn sang Vân Trọng đang hưng phấn nói:
- Ở chỗ Na Na có mình ta là được rồi, giờ có việc khác cho to xác ngươi và cái con linh thú vương của ngươi.
Nói đoạn rút ra từ trong Mầm Thế Giới một đống linh phù truyền tống đưa cho Vân Trọng:
- Cầm linh phù này bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới gặp Hương. La Bàn thì chắc ngươi cũng lục ra được từ trên người bọn chúng. Như vậy chúng ta có thể định vị để lúc nào cũng có thể ứng phó lẫn nhau.
Vân Trọng nghe vậy ủy khuất nhận lấy mấy tấm linh phù truyền tống, hắn biết Văn Lục đã quyết định thì khó lòng mà cải biến. Hơn nữa có lão đại ở đây, nếu còn không cứu được Na Na thì thêm hắn cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cầm ra một đống ngọc bài, Vân Trọng đưa cho Văn Lục nói:
- Đủ sáu mươi tấm nha, lão đại cầm ta mới yên tâm.
Ba người Hồng Hà đứng bên cũng gật đầu. Sáu mươi tấm ngọc bài này là lấy được từ trên đám người Phi Thiên Môn. Trừ tên thanh niên cầm đầu và một số kẻ trực tiếp hứng chịu hai luồng hư kiếm của chính bọn chúng thì tất cả chỉ bị thương ngất xỉu ra đó. Văn Lục cũng không phải là kẻ máu tanh hiếu sát cho nên chỉ xóa đi trí nhớ của bọn chúng lúc giao đấu, sau này bọn họ có tỉnh lại thì sống chết theo số đi. Bất quá đã có tâm hại người thì Văn Lục cũng phải thu về chút lợi tức, ngoại trừ quần áo ra thì tất cả của cải đều bị Vân Trọng tịch thu hết sạch. Tu chân luôn luôn khan hiếm tài nguyên, không biết cả đám khi tỉnh dậy trên người cái gì cũng không còn liệu có tập thể tự sát không nữa.
Vân Trọng thu lại vẻ mặt bỉ ổi của hắn thường ngày, trịnh trọng nhìn Văn Lục nói:
- Lão đại! Nhất định lão đại phải cứu được Na Na về.
Tên này tưởng trừng như không tim không phổi, ai dè nhiệt tình như vậy. Lúc đầu khi tổ đội số mười hai còn chưa được thành lập, theo chân Na Na đi làm nhiệm vụ cũng là hắn nhảy ra đầu tiên. Nhìn thấy Văn Lục gật đầu, Vân Trọng từ trên không trung nhảy xuống, mặt đất phía dưới bỗng nhiên tách ra làm hai hiện ra linh thú vương đang đứng ngẩn đầu gầm rống. Hai chiếc sừng dài như hai thanh lợi kiếm chĩa về phía sau chốc lát đã thu lại ngắn ngủi trên đỉnh đầu, Vân Trọng vững vàng rơi trên lưng nó. “Xoát”, một cái cả người lẫn linh thú đã biến mất ở phía xa, hố to trên mặt đất cũng từ từ khép lại.
Đưa tay nắm lấy cây tiểu kỳ, xác định vị trí của Na Na còn cách không xa, ánh mắt Văn Lục chợt trở nên sắc lạnh… cả bốn người đang đứng trên không thình lình mất tích.
….
Ở phía tây, giữa những cây cổ thụ cao chọc trời, lúc này đã xảy ra cuộc chiến nảy lửa giữa hai thế lực tôn giáo lớn nhất địa cầu. Cả đám người Diệu Thiện theo chân các đồng môn truyền tống tới phía tây. Ban đầu bọn họ bị truyền tống ngẫu nhiên, người nào cũng ở xa tít mù tắp ở ngoài cùng khu vực số ba. Duy chỉ có một người ở gần ranh giới của khu vục số ba ở hướng tây cho nên mọi người đều đồng thời truyền tới đây. Không nghĩ tới cả đội đang liên tiếp truyền từ cành cây nọ sang cành cây kia, di chuyển nhanh chóng dưới những tán lá tới đây liền bị chặn lại. Pháp bảo truyền tống của phật môn cực kỳ thú vị, đẹp đẽ và không kém phần nguy hiểm. Trước khi vào Địa Cầu Đại Hội Giới mỗi một đệ tử phật môn sẽ được phát một pháp bảo gọi là Bạch Liên Bảo. Vật này nhìn kiểu gì cũng giống như một đóa hoa sen màu trắng, bất quá công năng thì đa dạng vô cùng. Người ngoài hoàn toàn có thể dựa vào số lượng cánh để xác định tu vi của người sở hữu nó. Hệ thống tu luyện của phật môn được phân chia làm mười tám tầng tương ứng với mười tám cánh hoa sen.
Bạch Liên Bảo không chỉ truyền tống người cầm nó, mà còn có thể định vị, quan sát vị trí của các thành viên phật môn khác. Khi truyền tống, những cánh hoa sen sẽ bay ra khỏi đài, xoay tròn với tốc độ kinh khủng xé rách không gian, đưa người cầm nó tới vị trí định sẵn.
Nhưng mà làm các tu luyện giả đỏ mắt không phải vì Bạch Liên Bảo này không chỉ có chức năng truyền tống và định vị thông thường mà là trong phương diện đối kháng địch cũng lộ ra những chiêu số kinh khủng không ngờ.
Mấy người Diệu Thiện ở trong giới phật pháp Đại Việt đúng là có chút tên tuổi, nhưng mà khi kết hợp với các đệ tử phật môn từ khắp mọi nơi thì trở thành nhỏ bé thảm thương. Hiện tại bọn họ cũng chỉ có đứng sau các vị tinh anh hùng mạnh hơn tránh áp lực khổng lồ phía trước.
Chỉ thấy đối diện, một đám người mặc giáp bạc sáng lòa đứng chắn lối, trên miệng còn mang đầy nét cười khinh thường. Ở giữa những người mặc giáp bạc này là một nữ từ khoác bên ngoài chiếc áo chùm đầu màu trắng đầy thánh khiết, dưới chiếc mũ chùm đầu là một khuôn mặt trắng mịn, ngũ quan cân đối hoàn mỹ tới nỗi ngay cả một số đệ tử phật môn coi thất tình lục dục như phù du cũng phải đỏ mặt ngẩn ngơ.
Từ giữa đám đệ tử phật môn từ từ bước ra một người thanh niên. Người này khoác một chiếc áo cà xa màu vàng, trên tay câm Bạch Liên Bảo có… chín cánh hiển nhiên tu vi người này không nhỏ chút nào. Người đệ tử phật môn nọ bình tĩnh bước ra phía trước, hai tay chắp trước ngực, hòa nhã điềm đạm nhìn những đệ tử Thánh Quang vừa bay lên tán lá đối diện nói:
- A di đà phật! Bần tăng pháp hiệu là Chấp Không, kính hỏi các thí chủ tại sao chặn đường chúng ta?
Thánh nữ chưa lên tiếng, một thanh niên mặc giáp bạc sáng lóa vẻ mặt đang su nịnh với thánh nữ bỗng nhiên quay sang quát:
- Đám lừa trọc các ngươi quả là ngu ngốc! Điều này cần phải hỏi sao? Đương nhiên là tất cả các ngươi ngoan ngoan đưa nộp ngọc bài ra, bọn ta sẽ cho những dị giáo đồ các ngươi chết một cách thống khoái.
Nói đoạn cười đắc ý:
- Đương nhiên, ai bỏ chỗ tối sang chỗ sáng, đi theo hầu hạ bổn tọa, bổn tọa cũng niệm tình mà tha cho các ngươi một cái mạng.
truyện copy từ
Khuôn mặt tất cả đám đệ tử phật môn tức thì hiện lên vài đạo hắc tuyến. Người ta nói, phật cũng có ba phần tức giận. Nói chúng ta “lừa trọc” ta có thể nhịn, uy hiếp giao nộp ngọc bài trong Địa Cầu Đại Hội Giới này cũng không có gì là lạ. Nhưng mà nói chúng ta là dị giáo đồ, lại còn nộp xong ngọc bài thì cho chết một cách thoải mái. Đây là cái dạng nói vô sỉ gì a?
Đệ tử phật môn đứng đầu cũng trầm mặt xuống:
- A di đà phật! Như vậy là các ngươi muốn ra tay ngay lúc mới bắt đầu này? Không sợ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi sao? Tới lúc đó bị các thế lực khác một mẻ hốt trọn hối hận cũng muộn rồi…
Xem chừng đệ tử phật môn tên Chấp Không này cũng thực sự tức giận, ngay cả câu cửa miệng xưng hô “bần tăng, thí chủ” cũng vứt tuốt đi đâu rồi. Còn chưa đợi Chấp Không nói hết, bên kia đã vang lên tiếng cười khanh khách âm dương quái khí:
- Cạc cạc… Nói các ngươi là một lũ lừa ngu ngốc các ngươi không tin. Bốn thế lực chúng ta hợp tác, mỗi kẻ một phương, nước sông không phạm nước giếng, chỉ là các ngươi ngu ngốc không biết mà thôi, còn đứng đây sinh cường… phi… ta nhổ vào. Một đám người ngu ngốc.
Tên này vừa nói tới đây liếc mắt sang đã thấy thánh nữ cau mày liền trở mặt cười xòa. Biết mình “lỡ mồm” nói ra chuyện quan trọng cho nên không khỏi xấu hổ đứng lui ra phía sau, trong lòng một bụng tức giận. “Thật là… chưa chiếm được hảo cảm của người đẹp đã bị âm điểm rồi. Đám lừa trọc chết tiệt, chuyến này cho các ngươi xuống… xuống cái gì âm phủ của các ngươi mà hưởng hạnh phúc. Hừ…”
Đệ tử phật môn Chấp Không nghe vậy thì khuôn mặt trở nên bình thường. Bất quá trong mắt vẫn nhìn đám người trước mắt với ánh mắt lạnh lẽo:
- Như vậy là các ngươi nhất định phải chiến?
Nói đoạn cười ha hả:
- Khinh phật môn ta là quả hồng mềm sao? Ha ha…
Tiếng cười còn đang vang dội, cả người Chấp Không đã cấp tốc bay vút vào giữa đội hình đệ tử phật môn. Vừa lúc này toàn bộ phạm vi mười mét xung quanh nhóm người đều được bao phủ một quang mang màu hoàng kim. Hóa ra nãy giờ Chấp Không nói chuyện suông chẳng qua chỉ là “câu giờ” để cho các tinh anh của mình tích súc lực lượng bố trí trận pháp. Xem ra phật môn cũng không phải khối bột mềm, muốn nặn gì thì nặn.