Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 246: Phi Thiên Môn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Văn Lục nhận lại thanh đại đao từ tay Hồng Hà, hứng thú hỏi lại:
- Không phải nơi đó có linh thú hoàng đấy chứ? Nếu thế ta cũng “bó tay mà thôi”.
Hồng Hà xua xua tay:
- Không… không phải, mà cho dù có phải cũng đâu tới lượt chúng ta phải đối mặt. Chẳng phải còn có một nhóm người của thế lực khác ở đó sao?
Văn Lục bĩu môi:
- Ngươi không đánh giá được hết sức mạnh của linh thú hoàng rồi. Đám này trâu bò vượt tưởng tượng, đập tan cả đám kia lẫn hai người chúng ta cũng không tốn nhiều công sức đâu.
Hồng Hà choáng váng:
- Có chuyện này ư? Vậy sao mấy linh thú hoàng ở môn phái đều hiền như cục đất, bị ta đánh bầm dập tối ngày.
- Là bọn họ nhường ngươi, hoặc nể mấy lão già của nhà ngươi thôi. Bằng ấy thịt của ngươi còn chưa đủ nhét kẽ răng cho bọn họ đâu.
Không đợi Hồng Hà hết rùng mình, Văn Lục lại nói:
- Bất quá đi xem một chút cũng được. Dù sao trong này còn tới cả năm đủ thời gian lục tung cả cái thượng giới này lên.
Nói xong rút cây tiểu kỳ ra truyền âm tới hai người Văn Tốn và Thanh Nhàn, nói bọn họ chuyển hướng. Hồng Hà đứng bên hưng phấn xoa xoa tay:
- Ta cá là siêu cấp bảo vật, không đến nỗi đen đủi gặp linh thú hoàng đâu, nếu không lúc trước chạy qua ta đã bị lôi lại rồi. Chuyến này nhất định lời to.
Văn Lục mỉm cười mặc kệ Hồng Hà khoa chân múa tay, linh hồn quét qua Mầm Thế Giới liền thấy cô nàng nhỏ xinh Vi Nhi đang nhẹ nhàng tỉ mỉ ngắt những lá rau trên khu vườn trước mặt. Mặc dù khuôn mặt cô bé còn tái nhợt nhưng trên miệng đều lưu lại nụ cười thỏa mãn. Khẽ ngẩng lên, Vi Nhi nhẹ vuốt làn tóc mai sang bên rồi nói:
- Đồ háo sắc kia, chàng rình mò gì thiếp?
Văn Lục bất đắc dĩ hiện thân cười hề hề nói:
- Ta là nam nhân đương nhiên là phải háo sắc rồi. Nếu không đã “nộp đơn xin việc” vào hoàng cung hầu hạ hoàng thượng rồi.
Vi Nhi giơ nắm tay nhỏ nhắn đánh lên người Văn Lục:
- Đáng ghét.
- Hề hề! Nàng hái thứ này làm chi?
- Nấu canh cho chàng ăn chứ làm gì?
Văn Lục nghe vậy ngẩn người, trong lòng ấm áp.Tình cảm giữa con người với con người đôi khi được nâng niu nuôi nấng từ những hành động tưởng như cực kỳ bình thường, đáng tiếc người trong cuộc… có mấy ai nhận ra được đây. May mắn, Văn Lục là kẻ tinh ý, có được một người quan tâm như vậy đúng là phúc khí tu luyện ba đời a. Văn Lục suy nghĩ bâng quơ nhưng lại không có biết duyên phận của hắn và Vi Nhi ở kiếp này chính thực là cả hai “đấu tranh” được từ ba kiếp trước mà có được, nói ra đúng là dọa người.
Văn Lục nhẹ nhàng ôm Vi Nhi vào lòng bất chấp bụi bẩn trên tay nàng khiến nàng giẫy nảy đẩy hắn ra. Vi Nhi ôn nhu lau vết đất trên áo Văn Lục, mày ngài tức giận nói:
- Không biết giới hạn gì cả. Chàng còn làm thế thiếp không thèm để ý tới chàng.
- Thế giới hạn ở chỗ nào?
- Cấm ôm lung tung, cấm được cầm tay mà chưa cho phép, cấm không được liếc mắt đưa tình với cô nào bên ngoài, cấm…
Vừa lúc này ở bên ngoài Văn Tốn và Thanh Nhàn cũng đã chạy tới, cả hai người đều có tu vi cấp bảy trung cấp, lại có kỹ năng sở trường riêng nên lọt vào top sáu mươi của tinh anh trẻ tuổi tu thuật giả. Một người tu luyện hệ kim, một người tu luyện hệ thủy cho nên có khả năng ẩn tàng nhất định, một đường chạy tới không có lôi thêm con linh thú nào không như tên hỏa hệ Hồng Hà chạy tới đâu “dụ dỗ” linh thú tới đấy.
Văn Lục đang choáng váng nghe “điều luật” của Vi Nhi vội vàng tìm cớ chui ra ngoài khiến nàng dậm chân dậm tay một chặp. Hai người Văn Tốn và Thanh Nhàn vừa tới liền cung tay nói:
- Lão đại.
Văn Lục gật đầu nhìn hai người trước mặt. Người thanh niên tên Văn Tốn cao gầy mặc áo the truyền thống, eo cũng thắt đai màu xanh cùng với màu của áo. Bên cạnh hắn, một cô nàng xinh đẹp ôn nhu với khuôn mặt trái xoan diện trang phục áo dài của Đại Việt. Văn Lục cười cười nói: xem tại
- Hồng Hà phát hiện ra một nơi có thể kiếm lợi. Hai người chúng ta đang đợi các ngươi đến rồi cùng đi một thể.
Hai người Văn Tốn và Thanh Nhàn nghe vậy liền hưng phấn nói:
- Mọi sự nghe theo lão đại.
Gật đầu, từ trên thân mình Văn Lục một vòng Vụ Ẩn lan ra bao bọc lấy cả hắn lẫn cả ba người Hồng Hà. Nhờ có kỹ năng Vụ Ẩn này Văn Lục mới một đường bay xuyên tới đây mà không bị linh thú nào phát hiện, nếu không cứ khơi khơi bay trên không trung chỉ tổ làm bia ngắm di động cho vô số kỹ năng của các loại linh thú. Ba người sửng sốt nhìn xung quanh, cả ba cũng nhận ra có điều khác lại xảy ra với mình, chẳng qua với cấp độ linh hồn của ba người đừng có mong nhìn thấu được lớp màng Vụ Ẩn. Nhìn từ bên trong ra mọi cảnh vật vẫn y nguyên như vậy, mà nhìn từ bên ngoài vào Vụ Ẩn, cảnh vật cũng “y chang” có khác thì là hai người Văn Lục và Hồng Hà nay đã “mất tích” không chút tăm hơi. Còn không đợi Hồng Hà hết ngạc nhiên, Văn Lục đã sút một cái vào mông hắn, đụng trúng vết thương lúc trước “ong muỗi” châm làm hắn nhảy dựng ôm mông kêu la:
- Còn không dẫn đường đi!
Hồng Hà vội vàng tăng tốc chạy ngược về hướng lúc trước đi, một tay vừa xoa xoa mông một tay vừa móc từ trong Mầm Thế Giới ra một viên đan dược bỏ vào mồm. Vết thương có cái lỗ toang hoác sau mông liền từ từ khép lại, hiệu quả thần kỳ không kém gì Na Na thi triển mộc thuật. Hóa ra tên hỏa hệ này nãy giờ vẫn còn hưng phấn quên luôn cả trị thương, Văn Lục sút trúng hắn mới nhớ.
Còn chưa đợi Hồng Hà kịp bùng nổ hỏa lực lượng dưới chân, Văn Lục tỏa ra lực lượng nhu hòa bao phủ cả ba ngưởi rồi phóng vút lên trên không dưới con mắt tròn xoe của cả ba tên. Vừa tới nơi này dám cá là cả ba tên đều nóng lòng muốn bay lên trên cho nhanh, kết quả khỏi phải nói, cả ba đều ăn quả đắng lực lượng tuôn ra ngoài chẳng khác nào quả bong bóng bị châm một lỗ. Nhưng hiện tại xem Văn Lục vẫn tâm bình khí hòa, mặt không có chút gì là gắng gượng, hơn nữa lại một hơi đem cả ba người phi hành… quả là choáng váng. Điều này khiến cho ba người càng thêm cung kính, Hồng Hà lại càng sùng bái vô hạn đối với Văn Lục, ánh mắt không khỏi nhìn Văn Lục chằm chằm làm Văn Lục trợn mắt nói:
- Nhìn cái gì?
Hay tay Hồng Hà xoắn xoắn vào nhau, ánh mắt như mấy tiểu cô nương nhìn thấy thần tượng làm Văn Lục ớn lạnh giơ chân sút hắn một cái nói:
- Ngươi lúc nào di chuyển cũng uỳnh uỳnh oành oành vậy hả?
Hồng Hà không bị Văn Lục sút mà phật ý cười ha hả nói:
- Vậy nó mới oách… Cái này ở dưới nhân gian gọi là… là… cái gì chơi cái gì trội ha ha…
Thanh Nhàn dường như quen biết Hồng Hà nghe vậy tức giận ký vào đầu hắn một cái nói:
- Trội cái đầu ngươi. Ngươi mà còn không thu liễm lại thu hút nhiều linh thú thì chúng ta bỏ mặc ngươi ở lại làm món thịt băm cho bọn nó.
Hồng Hà xoa đầu ủy khuất:
- Thu liễm thì thu liễm. Ta không bạo phát nữa là được rồi chứ gì?
- Ngươi mà gây ra tiếng động, trước hết ta sẽ oánh ngươi.
Hai người Hồng hà và Thanh Nhàn còn đang “um sùm củ tỏi”, linh thức của Văn Lục đã phát hiện ra mục tiêu. Vượt qua hơn mấy chục đỉnh núi liền xuất hiện một thung lũng khổng lồ. Điều làm Văn Lục kinh dị là ở đó không ngờ xuất hiện đủ sáu mươi người đang hăng hái chiến đấu, hơn nữa đều mang đồng phục giống nhau, trên ngực áo đều thêu một thanh phi kiếm chĩa thẳng lên trời.
Vừa hạ xuống đỉnh núi ở gần đó, cái tên hỏa hệ to xác Hồng Hà đã thì thào truyền âm:
- Lão đại, có… có nên thu liễm một chút. Chứ cứ đứng khơi khơi thế này bọn họ sẽ phát hiện ra ngay a.
Văn Lục lắc đầu trực tiếp nói:
- Các ngươi cứ đứng quan sát là được rồi! Bọn chúng mà phát hiện được ra Vụ Ẩn của ta thì các phương pháp ẩn nấp khác cũng vô dụng.
Ba người Hồng Hà phía sau đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Càng đi với lão đại, tâm hồn của bọn họ càng ngày càng bị đả kích. Thanh Nhàn vừa liếc mắt xuống thung lũng liền ý lên một tiếng:
- Như thế nào mấy người của thế lực này đã tập hợp lại được rồi. Không lẽ tốc độ của bọn họ so với chúng ta còn kinh khủng hơn?
Văn Tốn đứng bên lắc đầu nói:
- Không thể có chuyện ấy. Nhìn xem cả một thế lực như vậy chỉ có một người có tu vi cấp bảy, như thế làm sao so tốc độ được với chúng ta được. Trừ khi được bọn họ truyền tống chung vào một chỗ, nếu không tuyệt đối không thể tập hợp nhanh như vậy được.
Văn Lục đứng bên nghe hai người bàn tán liền động dung, truyền tống… đúng vậy, rất có thể là do truyền tống gây ra. Nhìn xuống phía dưới, một thung lũng có vô số cây cối khổng lồ cùng các thạch trụ hiện giờ đều bị san bằng. Cả thung lũng được bao phủ dưới một trận pháp kỳ quái giống như cái bát úp lấy toàn bộ thung lũng. Mà ở bên dưới, sáu mươi người đang kết hợp theo những lộ án phức tạp luân phiên công kích. Đối thủ của bọn họ là một đốm quang mang ngũ sắc chói mắt. Đốm quang mang này to lớn như một tòa nhà ba tầng đang không ngừng gầm rú khiến cả đám tinh anh phía dưới chật vật muốn chết. Bất quá do có trận pháp lợi hại, tạm thời sáu mươi người đang dần chiếm lấy thế thượng phong.
Sáu mươi người kết thành hai trận pháp hình thành hai thanh kiếm khổng lồ luân phiên công kích khiến cho đoàn quang mang kia liên tục phẫn nộ gầm rú. Muốn công kích phía bên này thì liền bị thanh kiếm hư ảnh khổng lồ bên kia chém xuống, ngược lại muốn công kích bên kia liền bị thanh hư kiếm bên này kìm hãm. Ở vị trí mũi nhọn của trận pháp tạo thành thanh hư kiếm khổng lồ bay lượn, một vị trung niên vừa ngạch kháng một kích của đoàn quang mang ngũ sắc liền bị chấn động hộc máu. Không dám lau máu ở khóe miệng, người thanh niên vừa vung tay kết ấn vừa quát lớn:
- Thạch Lung… tên khốn khiếp nhà ngươi mau phụ giúp lão tử a.
Ở phía trận pháp của thanh hư kiếm bên phải, một vị trung niên khác gầm lên:
- Câm cái miệng chó ngươi lại. Không thấy lão tử đang cố gắng hết sức sao? Có trách thì trách ngươi bất tài mà thôi.
- Hừ! Sau vụ này lão tử xử ngươi. Ngươi cứ đợi đó.
Ở phía sau hai trận pháp liền vang lên tiếng quát:
- Hai tên khốn các ngươi có nín đi không? Lúc này là lúc nào mà còn đấu đá. Bộ muốn chết cả lũ à?
Người vừa quát lên không ngờ là một vị thanh niên còn trẻ, ước chừng mười chín hai mươi tuổi. Vừa mới tức giận mắng hai tên khốn khiếp, khuôn mặt vội biến sắc quát lớn:
- Không xong. Con tiểu kỳ lân này muốn động nộ thật rồi, mau… mau triển khai kế hoạch thứ năm.