Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 240: Ra Tay Sấm Sét
Nguồn: Tàng Thư Viện
Huyết Âm vươn tay quẹt ngang vết thương đang tràn đầy máu chảy trên vai, cho hai ngón tay vào miệng rồi phá lên cười quái dị:
- Ha ha! Thật không thể tưởng tượng nổi. Bao nhiêu năm Huyết Âm ta tung hoành hôm nay lại bị một con nhóc miệng còn hôi sữa đả thương. Thật là mất mặt a.
Nói đoạn khuôn mặt dữ tợn từng bước lại gần nơi đám nữ đệ tử thu thuật giả đang nằm la liệt. Ngay cả mấy người tu luyện hệ mộc như Na Na không có tham gia cuộc chiến nhưng một huyết chưởng khủng bố toàn lực vừa rồi dù không có tập chung về phía các nàng cũng khiến cả đám ngã xoài trên mặt thạch bích, không đứng dậy nổi.
Số tinh anh Huyết Tộc đứng bên ngoài cũng phi thường tức giận. Bọn họ không thể nào ngờ một nhóm nữ tử yếu đuối lại có gan chống lại Huyết Âm, chống lại Huyết Tộc đã bao đời hùng mạnh. Ban đầu bọn họ còn muốn hành hạ chán đám nữ đệ tử này rồi sẽ tha. Dù sao thì trước khi Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả mà để hai bên trưởng lão giằng co thì cũng không hay lắm. Nhưng hiện tại cả đám đều đỏ bừng mắt, chỉ muốn đem đám nữ tử này về dinh thự hành hạ đọa đày cho tới chết, sau đó hút sạch tinh nguyên của các nàng, biến các nàng thành những bộ xương ghê rợn.
Càng nghĩ đám tinh anh Huyết Tộc lại càng hưng phấn. Huyết Âm đi đầu với mái tóc bù xù, khuôn mặt dữ tợn cùng vai trái đầm đìa máu chảy khiến cho đám tu luyện giả bên ngoài cứ nghĩ mình nhìn thấy ác ma từ địa ngục bò lên. Thực tế thì suy nghĩ của bọn họ cũng không sai biệt nhiều lắm. Đối với Huyết Âm mà nói, nữ tử chẳng qua chỉ là dụng cụ để phát tiết, tiếp theo đó chính là một viên đan dược tẩm bổ không hơn không kém. Bởi vậy có người nào bị “đan dược” đả thương mà không tức giận? Ác tâm của đám tinh anh Huyết Tộc đã nổi lên, nhóm nữ đệ tử tu thuật Đại Việt đừng mong có một cái chết yên bình chứ đừng nói tới một cuộc sống xinh đẹp.
Hương sát thủ bị huyết chưởng đánh văng xa hơn nhóm người Na Na nằm hai mươi mét, chật vật lăn lộn trên mặt thạch bích khiến cho bộ trang phục dạ hành của nàng te tua, máu chảy thẫm đỏ toàn thân mình. Vừa suy yếu ngồi dậy, vừa thở khó nhọc, nàng vừa quát khẽ:
- Kết trận…
Đám nữ đệ tử tu thuật giả đều biết lần này chính là nguy cơ sống còn vội vàng cắn răng phóng xuất lực lượng. Dù ngồi cũng phải kết, dù cạn kiệt lực lượng cũng phải bòn rút ra để mà kết trận, cả nhóm nữ đệ tử yếu đuối không ngờ ngay lúc này khuôn mặt tất cả đều kiên định làm cho rất nhiều tu luyện giả thuộc các dòng từ Thánh Quang, tới vu thuật, trùng thuật, các môn phái nhỏ lẻ tập hợp về đây xem náo nhiệt đều khâm phục tận đáy lòng. Sống trong một thế giới mạnh được yếu thua, đám tu luyện giả nhìn thấy không thiếu những cảnh giây phút sinh tử liền bất chấp tính mạng của đồng đội mà chạy chốn hoặc cầu xin kẻ địch. Nhưng những nữ tử trước mắt lại không như vậy, ít nhất trong mắt bọn họ, từ lúc bắt đầu cho tới giờ ngoài những nét hoảng sợ do thiếu kinh nghiệm chiến đấu ra thì vẫn chưa thấy một ánh mắt của nữ đệ tử nào dao động chứ đừng nói tới việc bán đứng đồng đội để chạy thoát một mình … đây là một sức mạnh đoàn kết cực kỳ đáng sợ. Những thế lực có tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả không ít những ánh mắt chuyển cái nhìn sang đồng đội muốn tìm hiểu rõ xem đồng bạn của mình có đáng tin cậy được như những nhữ tử kia.
Ngay khi đám tu luyện giả còn đang tự hỏi, một vòng phòng ngự màu xanh đã bao chùm lấy toàn bộ hơn mười nữ đệ tử tu thuật giả Đại Việt vào trong. Ngoại trừ Hương sát thủ bị đánh văng ra xa thì tất cả đều cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình duy trì cái vòng bảo hộ yếu ớt.
Huyết Âm đang chầm chậm bước tới nhìn thấy cảnh này không khỏi nhíu mày. Bất quá rất nhanh khuôn mặt dữ tợn chuyển sang lạnh dần. Trong tâm tình của hắn không ngờ có chút dao động. Hiển nhiên một kẻ sống trong lọc lừa, phản bội bao nhiêu năm làm sao hình dung ra cảnh tượng một nhóm nữ tử yếu đuối lại đồng lòng đến vậy. Điều này làm cho tâm cảnh của hắn có phần lung lay, đây là điều mà Huyết Âm cực kỳ căm ghét.
- Các ngươi muốn chết! Vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác!
đọc truyện mới nhất tại .
“Ầm…”
Một chưởng… chỉ một chưởng tung ra liền đánh tan toàn bộ vòng phòng ngự, hơn nữa còn đánh bay đám người nữ đệ tử tu thuật giả Đại Việt ra xa. Cả đám nội thương nghiêm trọng, tất cả ngất lịm không còn chút cảm giác về thế giới hiện tại. Ngay cả Hương ở ngoài xa cũng bị dư lực đánh cho bay kéo rê một đoạn xa nữa mới ngừng lại, miệng không ngừng cuồng phún máu, ngay cả sức lực động đầu ngón tay cũng không còn sót lại chút nào.
Không đợi đám tu luyện giả bên ngoài kịp hoàn hồn về sự sát phạt của mình, Huyết Âm lần nữa vung tay quát lớn, một huyết chưởng còn khủng bố hơn huyết chưởng vừa rồi Hương va chạm được tung ra. Vòng trong vòng ngoài tu luyện giả đứng quan sát đều xanh mặt, các thế lực trong tốp mười cũng mặt mày nhăn nhúm, hiển nhiên bọn họ cũng cực kỳ sợ hãi huyết chưởng khủng bố này. Một chưởng này đụng vào sợ rằng ngay cả xương cốt của nhóm nữ đệ tử cũng thành tro bụi. Tâm cảnh bị dao động nặng nề, Huyết Âm cần phát tiết, tiêu diệt cái mầm mống tâm ma đáng ghét này, hắn quyết không để một tia “thiện tâm” lọt vào được trong não hải của hắn.
Đang lúc những đệ tử tu luyện giả yếu ớt không đành lòng nhìn những cô bé xinh đẹp khả ái “tiêu hương ngọc vẫn” bỗng nhiên:
“Ong ong…”
Đám tinh anh Huyết Tộc còn đang đắc bừng bừng với sự thể hiện của Huyết Âm chợt hoảng hốt phát hiện ra một thanh kiếm khổng lồ dài tới sáu trăm mét đột ngột xuất hiện trên bầu trời. Từ trên thanh cự kiếm vang lên những tiếng “kiếm minh” làm tất cả những tu luyện giả đang có mặt ở khu vực này đều như bị trúng một trùy vào giữa đỉnh đầu, hoa mày chóng mặt loạng choạng một trận . Những tu luyện giả yếu ớt lập tức thất khiếu trào máu, ôm đầu thống khổ lê la trên mặt đất.
Còn chưa đợi đám tu luyện giả kịp hoàn hồn, thanh kiếm khổng lồ đã như một viên lưu tinh bổ xuống, không gian một trận nhộn nhạo. Đối tượng của thanh kiếm trọng điểm chiếu cố chính là Huyết Âm.
Huyết Âm vừa tung ra huyết chưởng chợt đầu óc ong ong như muốn nổ tung thì cả kinh vội vàng hấp tấp thu lực lượng về, hai tay cùng đẩy lên trời, một đám mây đỏ máu ầm ầm bật lên.
“Roạt…”
Không có bất cứ một sự chống cự nào, đám mây máu của Huyết Âm trước thanh kiếm khổng lồ liền như một khối đậu hũ dễ dàng bị chia làm đôi, thế kiếm còn chưa tận ầm ầm đổ xuống khiến cho Huyết Âm sợ muốn vỡ mật vội quát lên:
- Trưởng lão không được ra tay đánh đệ tử của các thế lực. Chẳng lẽ tiền bối không biết điều này?
Đang lúc tinh anh các thế lực đang chạy loạn bên ngoài tưởng thanh cự kiếm đầy uy áp kia sẽ ngừng lại thì hoảng sợ phát hiện ra một chút do dự cũng không có, Huyết Âm dưới thần uy của thanh kiếm không cách nào nhúc nhích liền bị hư hảnh của thanh kiếm đi qua….
Huyết Âm thoáng sửng sốt, giơ tay giơ chân nhìn một hồi tiếp đó cười ha hả:
- Ha ha! Con bà nó! Đúng là dọa người… tưởng có gan chống đối lại Huyết Tộc ta…
Còn chưa đợi hắn nói xong bỗng nhiên:
“Bụp…”
Toàn thân Huyết Âm chợt nổ tung, ngay cả góc một góc áo cũng không để sót lại, tất cả đều thành tro bụi. Tất cả những tu luyện giả trống mắt ra xem nãy giờ liền như có luồng khí lạnh chạy dọc từ sống lưng lên đỉnh đầu, mồ hôi vã ra như tắm.
Lúc này, những người có tâm cảnh vững trãi nhất đều run rẩy nhận ra ở nơi vị trí Huyết Âm vừa đứng có một thanh kiếm cắm chéo nơi đó. Bên trên thanh kiếm khắc đầy hoa văn kỳ bí, tỏa ra thanh quang đầy uy áp.
Cả đám còn chưa kịp hiểu truyện gì xảy ra thì thình lình bên cạnh thanh kiếm dần dần xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh từ từ hiện rõ…
Đây là một thanh niên tuấn lãng với trang phục màu trắng vai rộng, hàm én, dáng người phiêu vũ, eo thắt đai rồng. Bất quá tất cả mọi tu luyện giả thuộc các dòng khác nhau dưới cái đảo mắt qua của người thanh niên đều không tự chủ được hoảng hốt trong lòng mà cụp mắt lại không dám nhìn.
Người thanh niên lạnh nhạt nhìn đám tu luyện giả một hồi, tiếp đó nhẹ nhàng vươn tay, thanh kiếm đang cắm trên mặt thạch bích nhẹ nhàng bay tới lòng bàn tay. Đưa kiếm vác lên vai, người thanh niên từ từ bước tới nơi nhóm nữ đệ tử đang nằm. Nhìn qua hơn mười nữ tử hôn mê, khuôn mặt anh tuấn không khỏi thêm vài nét tức giận. Lại nhìn Hương sát thủ ở phía xa, người thanh niên khẽ gật đầu, cánh tay còn lại khẽ phất, một luồng lực lượng nhu hòa tuôn ra bao chùm lấy tất cả nữ đệ tử.
Dưới sự kính sợ của những người quan sát, người thanh niên và hơn mười nữ đệ tử tu thuật giả chốc lát đã biến mất. Đám tinh anh Huyết Tộc ngay cả thở ra một hơi cũng không dám, tất cả đều khúm núm đứng im không nhúc nhích sợ người trẻ tuổi kia thình lình sấm sét ra tay thì cái mạng nhỏ liền ô hô rồi…
Đại đa số mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ riêng một số tinh anh trẻ tuổi bạo gan vội vàng tới khu va chạm xem xét. Vừa mới bước vào phạm vi ba trăm mét nơi thanh thần kiếm và Huyết Âm va chạm thì giật mình co giò chạy ngược lại. Từ nơi thanh kiếm cắm xuống, thạch bích từ từ trở thành bụi phấn tan ra bay theo cơn gió thổi qua.Trước con mắt co rút của đám tu luyện giảkhối thạch bích cứng rắn vô cùng đã bị chọc… ra một lỗ thủng to tới hơn ba trăm mét khiến tất cả hít vào một ngụm lương khí.
Một tu luyện giả vừa thoát khỏi bị sụt xuống liền thất thần ngồi bệt xuống đất thì thào:
- Cái… cái này…
Bên cạnh hắn, một tiểu cô nương khả ái cũng không ngừng run rẩy nắm lấy vạt áo tu luyện giả kia lắp bắp:
- Trời… trời ơi! Địch trưởng môn gặp người này sợ cũng bị… bị chẻ ra làm đôi a.
Trong lúc những tu luyện giả còn đang sợ hãi bàn luận, đám tinh anh Huyết Tộc còn đang xám xịt trở về thì trong dinh thự của tu thuật Đại Việt, cửa căn phòng của Trung Hân trưởng lão vội vàng mở bung ra. Trung Hân trưởng lão tu luyện mộc thuật, vừa nhìn thấy thảm cảnh của những nữ đệ tử cũng không kịp hỏi nguyên do vội vàng thi triển mộc thuật chữa trị.
Bên cánh phải, Hương sát thủ mặc dù cũng bị thương nặng nhưng vẫn còn duy trì được tinh thần nên chọn chữa cuối cùng. Nàng nhìn Thủ Hộ Giả Lê đứng bên cạnh nhẹ nói:
- Cảm ơn…
- Không có gì! Là nàng nhanh trí thôi. Nếu không ta cũng không biết mà tới kịp…