Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 207: Mười Ba
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trong tận cuối hang động, mười ba cô gái nhỏ không đầu đang bay đi bay lại xung quanh đống châu báu. Trên chiếc cổ trắng ngần là một đám máu thịt bầy nhầy khiến người nhìn muốn dựng tóc gáy. Mặc mười ba cô gái đồng trinh này không đầu nhưng Văn Lục vẫn có thể nghe rõ ràng những tiếng kêu ai oán rợn người phát ra từ đống vàng bạc châu báu kia.
Văn Lục hiện tại hiển nhiên không giống như mấy năm về trước, gặp ma thì cũng đã gặp rồi còn không đến nỗi tim đập chân run khi nhìn thấy cảnh này. Xoa xoa cằm Văn Lục lục lọi lại đám ký ức về cái gọi là “yểm bùa” này.
Lần trước, Văn Lục chỉ biết rằng có rất nhiều thầy pháp từ bên Tàu sang Đại Việt để giết người cướp của. Tiếp đó chọn những nơi hiểm ác để giấu vàng bạc châu báu. Lại bắt mười ba cô gái đồng chinh để yểm bùa. Đây vốn là những truyện không những hù doạ trẻ em mà ngay cả người lớn đôi khi cũng sợ mất mật.
Bất quá trong Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư thì có nói cặn kẽ hơn nhiều. Thầy pháp sau khi bắt được mười ba cô gái đồng chinh liền cắt đầu, dùng máu vẽ nên những lá ác bùa, yểm lên đống vàng bạc châu báu để cho linh hồn mười ba người này tích tụ đầy oán khí trở thành oán linh. Do bị giết bên cạnh đống châu báu cho nên khi oán linh hình thành liền chỉ có một mục tiêu chính là bảo về đống châu báu đó.
Điều tối kinh khủng và vô nhân tính là đầu của mười ba cô bé sẽ bị nghiền nát thành bột phấn trộn cùng với máu và giải đều lên "kho báu” kia. Từ đó đống châu báu liền có một chút linh tính. Cái gọi là “vận xui ập tới”, hay ‘tai hoạ đi theo’ chính là do linh tính kia tác quai tác quái. Người nào đó dù đột phá qua tầng bảo vệ của oán linh lấy được vàng bạc châu báu thì liền bị linh tính yểm trên đó làm cho sống giở chết giở, gia đình liên tiếp gặp vận xui khiến cho táng gia bại sản. Chỉ có cách duy nhất là đem trả lại đồ đó về đúng nơi thì mới mong được yên ổn. Người có thể lấy vật ở đây đi duy nhất chỉ có người mang dòng máu của đám thầy pháp Tàu kia.
Ách… đương nhiên đó là đối với người thường. Còn đối với Văn Lục hiện tại mà nói đám oán linh kia hắn còn không để vào mắt.
- Thật không biết tên khốn nào nghĩ ra cái biện pháp mất nhân tính như vậy.
Buồn bực mắng một câu, Văn Lục từ từ tiến lại. Lúc này đám oán linh không đầu kia cũng phát hiện ra sự xuất hiện của Văn Lục liền vươn những cánh tay cào cấu mà tới.
“Hừ”
Văn Lục vung tay, một lực lượng linh hồn hùng dũng tràn ra. Lập tức mười ba oán linh như bị cuồng phong đập trúng, tất cả bắn ngược trở lại hang động. Liên tiếp kết thủ ấn, từng đạo kêu gào thàm thiết truyền từ trong hang động ra bên ngoài. Mặc dù thế bị đánh cho xơ xác nhưng Văn Lục phát hiện ra đám oán linh không ngờ đang từ từ hồi phục.
“Điều này thật kỳ quái….”
Văn Lục nhíu nhíu mày suy nghĩ, đây có lẽ là nguyên nhân tại sao lần trước lão sư phụ của Văn Lục tiêu diệt toàn bộ bàn tay bằng xương cốt của đám oán linh hợp lại cũng chưa tiêu diệt tận nguồn gốc khiến ấy năm sau đám oán linh lại xuất hiện. Nếu để thêm vài năm nữa, Văn Lục chắc chắn đám oán linh này lại hoàn toàn có thể dùng mấy đám “tàn cốt” kia để đả thương thực chất cho con người.
Nhìn quanh hang động, Văn Lục chợt chú ý tới những đường hoa văn màu đen phủ trên đống vàng bạc. Lại gần đưa tay sờ sờ lên những đường hoa văn, lại giơ tay lên mũi ngửi ngửi, Văn Lục cau mày. Hiển nhiên những đường hoa văn này được vẽ nên bởi máu cùng một đám lộn xộn khác hẳn là những chiếc đầu của mười ba cô gái đồng chinh kia.
Thấy Văn Lục sờ soạng lên đám hoa văn màu đen, mười ba oán linh giờ mờ nhạt như cái bóng liền điên cuồng lao tới bất chấp va đập lên vòng phong toả linh hồn của Văn Lục. Nhìn thấy cảnh này, Văn Lục chợt nghĩ tới một vấn đề. Ngần ngừ một lúc, Văn Lục bắt đầu động thủ.
Chỉ thấy lực lượng trong Mầm Thế Giới của Văn Lục tràn ra, quét ngang đống vàng bạc. Những đường hoa văn màu đen bám trên đó giống như bị tẩy rửa bong ra khỏi đống châu báu. Đám hoa văn vừa bung điều kỳ lạ liền xảy ra. Từ những thứ tưởng chừng như hại bụi lộn xộn không ngờ lại cấp tốc tập hợp lại. Áng chừng một giờ sau, những đám bụi hoa văn kia liền tập hợp lại thành mười ba khối lơ lửng trên không. Nhìn những khối bụi có phần giống cái đầu này hai mắt Văn Lục sáng ngời. Linh hồn liền tạo thành những tia nhanh chóng chui vào trong.
Với linh hồn đỉnh phong cấp tám, Văn Lục hoàn toàn có thể một lúc xử lý cả mười ba khối bụi kia. Không… nói chính xác thì mười ba khối bụi hiện tại phải gọi là mười ba linh hồn. Dụng những tia hồn lực tiến vào trong và xoa dịu cùng xoá bỏ những oán niệm. Rất nhanh mười ba cái đầu của mười ba cô gái liền hiện ra trước mắt Văn Lục. Mặc dù có chút hư ảo nhưng rõ ràng không nghi ngờ gì, mười ba cô gái kia liền có lại ý thức của chính mình.
Văn Lục lại dụng linh hồn lực bao bọc mười ba oán linh kia từ từ bay tới, ép chúng phải nhập lại cùng linh hồn của mười ba cô gái. Oán linh kết hợp với linh hồn liền bị linh hồn kia điều khiển. Nói cách khác là lực lượng của oán linh bị hấp thu và trở thành linh thể của mười ba cô gái. Kết quả là sau khi kết hợp xong Văn Lục chưa kịp thở phào liền xảy ra tình huống cười dở khóc dở.
Chỉ thấy cô bé đầu tiên áng chừng mười bốn mười lăm tuổi vừa mở mắt ra đã mắng một câu khiến Văn Lục muốn té xỉu.
- Tên khốn nào kia, ngươi lắp nhầm thân thể của bổn cô nương rồi.
Tiếp đó mười hai cô gái phía sau cũng nhao nhao phản đối. Nhìn lại một chút Văn Lục mới vỗ vỗ chán. Không nghĩ tới óc thẩm mĩ cũa mình có vấn đề, lấy thân thể của người mười bảy mười tám lắp vào cho người mười một mười hai tuổi… loạn tùm lum thành một đoàn.
Sau một hồi toát mồ hôi chỉnh chỉnh sửa sửa, Văn Lục giơ tay đầu hàng.
- Thua! Anh đây chịu thua rồi… các ngươi tự tìm thân thể của mình đi rồi ta lắp lại.
Người ta nói ba người phụ nữ tập hợp lại liền ra cái chợ. Hiện tại mười ba người phụ nữ náo loạn cũng chẳng khác gì chợ lớn, oanh oanh yến yến… líu diu chạy quanh tìm thân thể cũng khiến Văn Lục mở rộng tầm mắt.
Một hồi, mười ba cô bé đứng xếp hàng, ánh mắt sáng ngời tràn ngập hi vọng nhìn về phía Văn Lục. Xem bộ mặt tươi tỉnh của các nàng hiển nhiên công việc xoá bỏ oán niệm của Văn Lục lúc trước cực kỳ xuất sắc. Nhìn mười ba cô bé xinh đẹp cũng khiến Văn Lục một trận mơ màng. Điểm khuyết thiếu duy nhất là trên cổ mười ba người có một vệt nhỏ chia cắt, hẳn là linh thể và linh hồn chưa khế hợp hoàn toàn.
Công việc đơn giản bị hoá thành phúc tạp, linh hồn lực Văn Lục tiêu hao qua nhiều lần “cắt ghép” giờ cực kỳ mệt mỏi. Bất quá hắn vẫn phải cố gắng hoàn thành. Dù sao đối với những cô bé vô tội này Văn Lục vẫn không đủ máu lạnh để mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt.
“Ai da! Đã gặp coi như có duyên vậy”
Linh hồn lực tuôn ra bao chùm lấy mười ba cô bé từ từ hàn gắn linh thể. Sau cùng Văn Lục sụi lơ ngồi trên mặt đất thở dốc. Văn Lục liền ngồi xếp bằng vận chuyển hồn thuật để khôi phục linh hồn lực.
Hai giờ sau:
“Xem chừng cái giá cho việc lấy châu báu cũng không nhỏ nha”
Tự diễu một câu, Văn Lục đủng đỉnh đứng dậy đi tới đống vàng bạc phía góc hang. Lúc trước loạn thành một đoàn chạy lung tung khiến cho Văn Lục rời khỏi đống vàng bạc châu báu khá xa. Tới đống châu báu, tay Văn Lục vung lên, lập tức toàn bộ vàng bạc châu báu bị chuyển hết vào trong Mầm Thế Giới, ngay cả mấy cái hòm xếp xung quanh cũng bị vơ vét không để xót lại dù chỉ một đồng xu.
Xong suôi đâu đấy, Văn Lục mới ngạc nhiên quay lại. Nhìn mười ba cô bé xếp hàng “rồng rắn” bám sát theo hắn nãy giờ Văn Lục hồ nghi hỏi:
- Giải tán đi chứ? Thấy anh đẹp trai không nỡ xa hử?
Cô gái đứng đầu lấy tay che miệng phì cười:
- Xí! Người đẹp trai hơn anh, em đã thấy nhiều rồi. Đừng tự dát vàng lên mặt chứ… hì hì…
Cô gái đứng thứ hai e thẹn rụt rè lắp bắp nói:
- Là… là… anh cứu bọn em. Cho nên… nên… chúng em liền theo anh.
Mấy cô gái còn lại nghe vậy cũng răm rắp gật đầu. Không thể không nói Văn Lục nghe thế cũng không khỏi động tâm. Hắn cũng là con trai bình thường, cũng có dục vọng chiếm hữu. Cứ thử nghĩ xem lúc nào cũng có mười ba cô gái oanh oanh yến yến líu díu theo sau… như vậy hoành tráng cỡ nào a. Nghĩ vậy tim Văn Lục không khỏi nảy lên vài nhịp.
Bất quá rất nhanh hắn liền vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Dù sao mình đối với bọn họ chẳng qua chỉ là bản năng của phái nam đối với phái nữ. Không có chút tình cảm thì sau này chỉ tổn làm khổ bọn họ. Nhưng vậy Văn Lục chẳng phải cũng giống như thằng “Tàu” kia? Cái này Văn Lục làm không được.
nguồn
“Ài! Cái vụ này khó chơi đây!”
Văn Lục đang vò đầu vò tai nghĩ cách sắp xếp ười ba cô bé. Dù sao bọn họ là linh thể thì không cách nào gửi vào cho các gia đình nuôi rồi. Mà bỏ bọn họ chạy lung tung chẳng mấy chốc sẽ bị mấy cái trấn ma trận pháp rải rác trên Đại Việt thôn tính. Để cả mười ba cô bé suốt ngày chạy theo sau lại càng không thể. Trên người hắn có một Bạch Y Công Chúa núp trong thanh đại đao đã đủ đau đầu rồi.
Đang lúc Văn Lục không biết sử lý ra làm sao thì một luồng tin tức tràn vào trong não hải. Thoáng sửng sốt, khuôn mặt Văn Lục trở nên cung kính… hiển nhiên vừa rồi chính là Ức Trai tiền bối truyền âm.
- Có chuyện gì sao tiền bối?
- Ngươi về nhanh! Ta tính ra, dòng tộc ngươi có chuyện…
Văn Lục nghe vậy sắc mặt biến đổi liên tục. Ức Trai tiền bối tu luyện vận mệnh pháp cực kỳ cao thâm, lời của tiền bối hắn là không giả. Khuôn mặt trở nên âm trầm, nhìn thoáng qua mười ba cô gái liền nói:
- Ở đây liền giao cho tiền bối vậy.
Nói xong cả người liền biến mất dạng, chỉ để lại tiếng Ức Trai tiền bối thở dài:
- Tên này láu cá… vứt bỏ trách nhiệm cho lão già đây. Ừm… mười ba linh thể không tệ, như vậy đủ để hình thành “Thập Tam Linh Trận” đi. Sau này trợ giúp hắn một tay vậy….
Tiếng nói từ từ tắt dần, mười ba cô gái cũng quỷ dị biến mất.