Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 197: Kim Lực Lượng Dương Oai
Nguồn: Tàng Thư Viện
Kiệt Hào cười hề hề giơ viên đan dược đỏ chót ra trước mặt mỹ nhân Ngọc Ảnh của Ngọc Linh phái. Theo hiểu biết của Văn Lục thì cái viên đỏ chót kia không phải “dâm đan” thì cũng là “thú đan”, vậy mà cái tên vô sỉ kia dám lôi ra trước mặt một trong “mười người nguy hiểm”. Đúng là gan to bằng trời mà.
Quả nhiên… chỉ thấy mỹ nhân đội chiếc nón quai thao kia cất tiếng cười thích thú:
- Hì hì! Đan dược tốt, chàng thử thuốc giùm thiếp luôn nha.
Chưa đợi Kiệt Hào kịp phản ứng, một luồng thuỷ lực lượng nhu hoà đã cuốn viên đan dược rồi nhét vào miệng hắn.
- Ặc ặc… thôi xong….
Văn Lục che mắt lại không nỡ nhìn. Dưới con mắt nghi hoặc của hơn năm mươi ngàn khán giả toàn thân Kiệt Hào từ từ… bốc khói. Khuôn mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng, tiếp đó khắp người như phát hoả. Kiệt Hào gầm lên một tiếng, hai tay túm lấy hai mép áo của mình xé toang khiến đám đệ tử nữ kinh hô vội che mắt. Bất quá nếu để ý thì một trăm người che mặt có tới chín mươi chín người ti hí nhìn qua kẽ tay. Ài… thế mới biết, háo sắc thì giới nào cũng có chứ không phải đặc quyền của riêng nam giới.
Trên khán đài, các đệ tử nhìn tình cảnh của Kiệt Hào cười nghiêng ngả. Thậm chí có tên còn nằm rạp trên mặt khán đài, hai tay vỗ vỗ xuống đất vừa cười vừa chỉ.
- Ta ngất mất… tên này đúng là vô đối.
- Hết thuốc chữa rồi! Ta dám cá viên đan dược kia trăm phần trăm là xuân dược, ha ha…
- Cười chết ta… Sao tổ đội số mười hai lại có tên vô sỉ như vậy nhỉ? Dám lôi xuân dược ra dụ dỗ mỹ nhân. Ặc ặc… không xong… cười đau hết cả bụng ta rồi…
- Bội phục… quả nhiên lợi hại, ta phải học được phong thái của đại ca này mới được. Mỹ nhân nguy hiểm vậy cũng dám vuốt râu sư tử cái à…
- Ngươi nói ai sư tử cái? Nói lại nghe coi… dám kêu thần tượng của ta thế hả?
- Ách! Vậy… vậy để ta sửa chữa lại câu nói. Tên Kiệt Hào kia không ngờ không phải vuốt râu sư tử cái, mà vuốt râu… hổ cái…
Nói xong tên đệ tử này vọt lẹ kèm theo là vô số dày dép đuổi rượt. Thế mới biết Ngọc Ảnh này trong lòng nam đệ tử lợi hại thế nào. Có lẽ chỉ có tên đệ tử Lệ Sơn phái vừa rồi mới dám cổ vũ cho Kiệt Hào, còn lại đều cười đến nước mắt nước mũi tùm lum.
Dưới chân võ đài, Văn Lục quan sát Kiệt Hào một hồi tiếp đó “ồ” lên một tiếng mỉm cười:
- Thú vị! Tên này quả là thú vị… quả nhiên đủ âm hiểm… đọc truyện mới nhất tại .
Trên võ đài, Ngọc Ảnh cười khinh bỉ nhìn Kiệt Hào đang gầm rống phía trước. Một thân thuỷ lực lượng của nàng hoàn toàn khác hẳn so với các đệ tử tu luyện thuỷ thuật khác. Công pháp hệ thuỷ của nàng không ầm ầm đổ tới, cũng không liên miên bất tận như mọi người vẫn hay tu luyện. Cái nàng theo đuổi chính là sự… bí ẩn.
So với hắc ám thuật về sự bí ẩn thì thuỷ thuật quả thực có chút thấp kém hơn nhưng nếu xếp theo thứ tự về thuộc tính ẩn nấp che dấu thì hẳn thuỷ thuật phải đứng thứ hai. Cũng chính bởi vì ảnh hưởng của công pháp cho nên lúc nào nàng cũng ẩn nấp sau lớp màng che của nón quai thao rủ xuống.
Cái nàng theo đuổi là sự bí ẩn trong minh bạch, nói dễ hiểu hơn theo binh pháp gọi là “dương kế”. Đối thủ rõ ràng biết nhưng không cách nào trốn tránh được. Chẳng hạn như việc cuốn viên đan dược vừa rồi và bỏ vào miệng Kiệt Hào chẳng qua là trước đó đã có vô số những sợi tơ thuỷ lực lượng nhẹ nhàng vây quanh Kiệt Hào rồi. Chỉ đợi quang mang hình số ở giữa kết giới bùng nổ thì lập tức những sợi tơ thuỷ lực lượng kia hấp thu thuỷ lực lượng ngoài không khí rồi nhanh chóng thành đòn công kích.
Cũng chính là ám chiêu này mà nhiều các đệ tử khác còn chưa biết nàng hành động thế nào đã bị thua một cách khó hiểu. Nam thí sinh trước khi thua còn bị nàng hành hạ chán rồi mới trấn cho ngất xỉu. Ấy vậy mà các nam đệ tử trên khán đài vẫn cuồng nhiệt hô tên, cổ vũ cho nàng. Đúng là vạn sự tồn tại thật khó hiểu. Chẳng lẽ tên bị đánh te tua không phải là mình thì không sợ?
Nhìn nụ cười khinh thường của Ngọc Ảnh, không ngờ Kiệt Hào đang gầm rú xé toang áo khoác lẫn áo trong lại nở nụ cười. Trong mắt các đệ tử đang quan khán thì trăm phần trăm là nụ cười của một tên dâm tặc. Bất quá dưới quan sát của Văn Lục thì lại là một tín hiệu chắc thắng. Với linh hồn mạnh mẽ cùng lịch duyệt qua vô số cuộc đấu trí trong các tiểu thuyết thì Kiệt Hào này không ngu tới nỗi để Ngọc Ảnh đút đan dược vào miệng mình. Cho dù nàng đút vào thì hắn cũng có thể không nuốt a. Nhất định là có ám chiêu.
Chỉ là Ngọc Ảnh dù thiên tư tuyệt diệu tới đâu nhưng thiếu kinh nghiệm thực chiến. Đấu với mấy tên suốt ngày cắm đầu tu luyện còn có cửa thắng chứ để đấu trí trong các tình huống sinh tử thì vẫn còn kém một bậc. Ngay cả điều cơ bản như vậy cũng không phát hiện ra, Ngọc Ảnh vẫn dương dương đắc ý mỉm cười khinh thường tên nuốt “xuân dược” trước mặt.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Văn Lục, với thuỷ linh thể bẩm sinh cùng một thân thuỷ thuật cấp tám sơ cấp của Ngọc Ảnh, Kiệt Hào muốn chiến thắng thì không thể nào so bì sức lực ai mạnh hơn ai với Ngọc Ảnh được. Nếu không công bằng so đấu sức mạnh thì với lực lượng sấp sỉ nhau một cấp như vậy buộc hắn phải đấu trí.
Lúc này sau khi xé toang từ áo khoác, áo trong lẫn áo sơ mi thì Kiệt Hào nở nụ cười đắc ý khiến Ngọc Ảnh cũng phải chột dạ. Nhóm người Na Na đang thắc mắc Kiệt Hào bình thường hay mặc một chiếc áo thể thao giống Vân Trọng sao hôm nay lại mặt nhiều áo thế thì trên võ đài dị biến phát sinh.
Chỉ thấy vô số những mảnh áo mà Kiệt Hào xé ra vất tung toé khắp võ đài bỗng nhiên… động đậy.
Làm người ta giật mình hơn là vị trí tưởng trừng như vô cùng lộn xộn của các mảnh áo kim lực lượng khắp võ đài lại phù hợp với một trận pháp cấp tám có tên là Kim Phong Sát.
Không đợi Ngọc Ảnh kịp phản ứng, những mảnh áo đó đã vun vút chuyển động ào ào tạo thành những luồng cuồng phong mạnh mẽ cắt lên thân thể Ngọc Ảnh. Đương nhiên là với cấp tám sơ cấp thuỷ thuật của Ngọc Ảnh thì nàng đời nào chịu thua, lập tức xung quanh thân thể hiện lên một vòng bảo hộ bằng thuỷ lực lượng. Cuồng phong cắt xuống mặt nước, khỏi nghĩ cũng biết hiệu quả cực kỳ kém cỏi.
Nhưng cái Kiệt Hào cần ở trận pháp không phải là công kích Ngọc Ảnh mà là cầm chân nàng, không cho nàng có đủ thời gian đi công kích hắn.
Cũng lúc này cả người đỏ rực của Kiệt Hào bỗng chốc chuyển sang ánh kim, tiếp đó thân thể rất nhanh lớn lên trở thành khổng lồ.
“Oanh…”
Còn chưa lớn hết cỡ, nắm đấm của Kiệt Hào đã nện lên chiếc vòng bảo hộ đường kính hơn trăm mét của Ngọc Ảnh khiến nó méo mó như quả bóng bị người ta bóp bẹp.
Bất quá thuỷ lực lượng cấp tám không phải chỉ để ngắm, Ngọc Ảnh cắn răng chút nốt toàn bộ lực lượng trong Mầm Thế Giới để gia cố cho vòng bảo hộ. Nhìn nắm tay vừa xuống không có hiệu quả thì nắm tay khổng lồ tiếp theo đã lập tức đáp xuống theo Ngọc Ảnh không có thời gian để mà trần trừ. So tốc độ với kim thuật ư, Ngọc Ảnh dù cao hơn một cấp nhưng thuỷ thuật của nàng vẫn không thể nào so bì được với Kiệt Hào. Vậy chỉ còn cách chống đỡ, nếu có thể nhìn xuyên qua lớp màn rủ xuống từ chiếc nón, có lẽ mọi người sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Ngọc Ảnh lúc này cũng đã đỏ bừng.
- Vô sỉ…
Không ngờ cú đấm vừa rồi còn mang theo chút tác dụng của đan dược khiến nó hoà tan vào trong vòng thuỷ lực lượng của nàng. Toàn thân trở nên nóng bỏng run rẩy, Ngọc Ảnh cắn răng rút trong Mầm Thế Giới ra một viên châu trong suốt, hai tay kết ấn.
Kiệt Hào bên ngoài cười ha hả:
- Thuỷ Châu hử? Vô dụng thôi, nàng liệu còn đủ tinh thần để chống đỡ tới lúc kết ấn xong ư?
Nắm tay khổng lồ tiếp theo ầm ầm đổ xuống, không những thế trên đầu nắm tay còn mang theo vô số những gai nhọn chĩa ra hòng đâm nổ “quả bóng nước” đang bao quanh Ngọc Ảnh.
Sau chuyến giáo huấn của Văn Lục, Kiệt Hào có vẻ như áp dụng một cách nhuần nhuyễn phong cách của lão đại, đánh cho đối thủ không có cơ hội thở ra.
“Oanh…”
Quyền thứ hai mang theo vô số gai nhọn trên đầu quyền cũng khiến bề mặt tiếp xúc với vòng bảo hộ bằng thuỷ lực lượng càng thêm lớn khiến thuỷ lực lượng suy yếu trên diện rộng. Không những thế tác dụng của đan dược Kiệt Hào nuốt vào cũng ầm ầm tiến qua lòng bàn tay mà hoà tan vào trong nước ngấm trực tiếp lên thân thể Ngọc Ảnh khiến nàng càng ngày càng run rẩy chống đỡ.
“Oanh… oanh… oanh…”
Quyền nọ liên tiếp nối quyền kia, chỉ trong nửa giây đã có hơn một ngàn quyền đập xuống làm tai đám đệ tử trên khán đài cũng bị âm thanh va chạm khiến cho ong ong một hồi.
Thực tế Kiệt Hào cũng như ngồi trên lửa, tác dụng của xuân dược quá khủng bố này đuổi tới mông khiến hắn không khỏi nóng tính. Nếu không nhanh chóng dồn hết ra ngoài thì hắn rất nhanh sẽ trở thành con heo động đực. Sau cùng hắn không oanh kích vòng bảo hộ nữa mà trực tiếp vươn hai tay khổng lồ mà ôm lấy “trái bóng” bằng thuỷ lực lượng của Ngọc Anh. Từ hai tay hắn ầm ầm tuôn ra dược lực.
- Khốn khiếp… ngươi… vô sỉ….
Ngọc Ảnh lúc này đã nguỳ mọp trong vòng bảo hộ,
hai hàm răng cắn chặt chống đỡ. Lúc này ngay cả kết ấn để lấy thuỷ lực lượng trong Thuỷ Châu cũng không được rồi. Dược lực quá mạnh khiến nàng muốn xé tung quần áo, tìm một nam nhân để thoả mãn.
Nhưng nếu làm như vậy thì nàng cũng khỏi cần ra ngoài gặp người đời nữa, xấu hổ muốn chết a. Tên Kiệt Hào này cũng quá âm hiểm đi. Một chiêu này khiến nàng lần đầu tiên nếm mùi thất bại, mà đau đớn hơn là thất bại trong tay kẻ kém mình một cấp lực lượng. Kiêu ngạo của thiên tài triệt để sụp đổ.
Rất nhanh, toàn thân Kiệt Hào từ đỏ bừng trở về màu xám, dược lực đã tuôn hết vào trong vòng thuỷ lực lượng của Ngọc Anh. Hắn cười đắc ý cầm vòng bảo hộ như cầm một trái banh tung qua tung lại:
- Thế nào mỹ nhân! Cảm giác thật tuyệt phải không… ha ha…