Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 183: Thế Lực Ngầm
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tại một miền quê yên tĩnh thuộc tỉnh Thái Bình, nhóm người Văn Lục đang đủng đỉnh đi trên con đường ngoại thành rẽ vào trung tâm thành phố. Tất cả đều cảm nhận được khắp nơi là hương vị tết tràn ngập không gian. Bạch Y Công Chúa hai mắt sáng ngời nhìn những cậu bé, cô bé tíu tít khoe áo mới. Hai ven đường là vô số những cây nêu, những cành đào khoe sắc rực rỡ trong màn sương huyền ào. Đâu đó lại văng vẳng tiếng chuông cúng bái của nhà thợ họ nào đó trong làng quê yên bình khiến cho cả nhóm tinh anh tu thuật giả trẻ tuổi không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Bên kia đường vang lên tiếng một người đàn ông:
- Nào! Để coi xem cu Tít nhà ta mặc áo mới thế nào? Trông oách ra phết đấy nhỉ?
Người phụ nữ bên cạnh đang xỏ nốt đôi giày vào cho cậu bé cũng mỉm cười:
- Chứ lại không à? Ừm! Con…giơ chân lên mẹ xỏ giày rồi còn sang nhà ông nội ăn cỗ. Có muốn gặp cái Hoa thi xem áo ai đẹp hơn không?
Cậu bé ngớ người ra rồi vội vã giơ chân lên , liên mồm kêu “muốn”. Cha cậu bé hài lòng mỉm cười dặn dò:
- Khi sang tới nơi, con phải lễ phép chào ông bà nội, chúc ông bà nội nhé! Ừm! Lời chúc hôm qua bố dạy con, con đọc lại xem nào?
Cậu bé lần nữa ngẩn ra rồi “A” lên một tiếng, đọc một lượt:
- Cháu chúc ông bà mạnh khỏe ạ!
Cha cậu bé nghe vậy xoa đầu cậu bé cười:
- Giỏi giỏi! Sau khi chúc ông bà thì chúc ai nữa nào?
- Chúc bác Hiền, Cô Liên… mới cả… cả….
- Ai nữa?
- A! Chúc cả chú Khương nữa!
- Ha ha… Cu Tít của bố ngoan lắm.
…
Ngoài đương, cả nhóm người trẻ tuổi đứng lại há hốc mồm nhìn vào trong sân gia đình nọ. Văn Lục thì mỉm cười, Trần Tiêu thì khẽ hít sâu một hơi rồi nhắm hai mắt lại. Trong khi đó những người kia đều ngơ ngác nhìn. Đối với đám người Kiệt Hào, Na Na… một cái tết cổ truyền thật không để lại trong trí nhớ họ bao nhiêu. Nhưng nhìn cảnh vừa rồi, tất cả đều cảm thấy trong lòng bồn chồn.
Bạch Y Công Chúa nhíu nhíu đôi mày phượng khẽ thì thào:
- Cảm giác thật là lạ…
Tuy nhiên đối với Văn Lục mà nói, cảm giác này hai mươi năm trời hắn trải qua. Tết chính là tìm lại cội nguồn, tìm lại ngôi nhà ấm cúng thân thương trong mỗi con người Đại Việt. Chính vì thế hắn không chọn đưa mọi người về Hà Nội mà chọn về một miền quê đúng với ý nghĩa hai chữ “Thái Bình” này. Hơn nữa từ lúc bước chân vào con đường tu thuật giả, Văn Lục cũng phát hiện ra, mỗi dịp xuân về, linh khí đất trời lại càng tràn ngập, đối với những người dân bình thường, nếu thả lòng người, tận hưởng cảm giác của đất trời, thì sức sống sẽ mãnh liệt hơn, tinh thần sẽ sáng suốt hơn nhiều.
Ban đầu, Văn Lục dự tính đưa mọi người trong đội về gia đình của hắn đón tết. Bất quá ngần ngừ hồi lâu hắn lại thôi. Trải qua nhiều tình tiết trong các tiểu thuyết, hắn biết nên cẩn thận thì tốt hơn. Không phải hắn không tin tưởng những đồng đội xung quanh mình. Mà chính là hắn đối với gia đình luôn luôn có một yêu thương mãnh liệt, chính vì thế mà làm việc gì hắn cũng phải để cho những người thân của mình một con đường lui. Bây giờ an toàn, không có nghĩa là sau này cũng an toàn. Đám người Kiệt Hào tuyệt đối sẽ không bao giờ bán đứng Văn Lục, nhưng có thể sẽ bị theo dõi thì sao? Không ai dám chắc được điều gì? Chính vì thế bây giờ ngay cả sư phụ Văn Lục cũng không biết rõ ràng quê quán, cha mẹ của Văn Lục ở đâu. Cái này còn tốt hơn vạn lần việc Văn Lục bố trí tầng tầng lớp lớp phòng thủ. Lai lịch Văn Lục từ trước khi xuất hiện liền chìm vào trong quỷ dị, những thông tin về hắn, Văn Lục đã nhờ sư phụ hắn hủy đi từ lâu rồi.
Sắp tới tham dự Địa Cầu Tu Luyện Giả Đại Hội, Văn Lục chắc chắn những tên “bịt mặt” ẩn chứa trong Đại Việt sẽ càng ngày càng nhiều. Nhìn thì mọi thứ đều bình yên, tuy vậy Văn Lục chắc chắn rằng những cơn “sóng ngầm” đang từ từ chuyển mình mạnh mẽ trên giang sơn Đại Việt. Mà danh tiếng của tổ đội số mười hai gần đây quá vang dội, chính vì điều này nên Văn Lục càng cẩn thận. Bởi vậy cho tới giờ hắn vẫn chưa có dịp về nhà, dù trong lòng hắn cũng nhớ cồn cào. Nhất là hiện tại nhìn những gia đình hai bên đường đang đón tết, Văn Lục lại càng thêm thấp thỏm.
Giống như Trần Tiêu, Văn Lục khẽ nhắm mắt lại, tâm cảnh liền dần dần bình phục. “Khi chưa đủ khả năng bảo vệ gia đình, ta nhất định không thể làm ảnh hưởng tới người thân. Nếu không mạnh mẽ, mọi thứ đều là vô nghĩa”.
Cả đám người Văn Lục chìm trong những ý nghĩa riêng của mình. Thủ hộ giả Lê càng kiên định với quyết tâm của mình, mà Trần Tiêu cũng vất bỏ mọi chấp niệm để theo đuổi con đường của những cường giả.
Duy chỉ có Vân Trọng là buồn bực gãi gãi đầu ồm ồm nói:
- Lão đại! Sao không tới thành phố Hà Nội chơi! Ở đây có cái cóc khô gì đâu chứ?
Văn Lục nghe vậy liền cười khổ. Đối với chú “tinh tinh” đơn thuần này Văn Lục cũng không có biện pháp.
- Hà Nội? Tết đến… vắng hoe à. Không có gì chơi đâu.
Mọi người nghe Vân Trọng nói vậy đều mỉm cười, chỉ có Bạch Y Công Chúa là trừng mắt nhìn hắn khiến cho cu cậu không dám ho he một lời. Bất quá vừa mới thấy nàng quay đi, Vân Trọng đã truyền âm cho Văn Lục:
- Kiếm chỗ nào chơi đi lão đại…
Văn Lục gật đầu rồi dẫn mọi người đi vào trung tâm thành phố Thái Bình. Kết Quả là bấy cậu bé, cô bé ở trong khu vui chơi của thành phố cực kỳ bất mãn với đám “trẻ lớn” đang hò hét inh ỏi trên mấy chiếc… đu quay. Văn Lục cũng không ngờ tới đám người đi theo mình lại trẻ con đến thế. Ngoại trừ tên mặt lạnh như tiền ôm kiếm, và thủ hộ giả Lê vác kiếm đang sử dụng thuật ẩn thân kia thì cả nhóm Kiệt Hào, Vân Trọng, Na Na… đều leo lên chiếc đu quay tìm… cảm giác lạ khiến cho đám trẻ con khóc bị tranh cướp cực kỳ uất ức.
Sau một hồi Vân Trọng tiu nghỉu đi lại quán nước nhỏ nơi Văn Lục và Bạch Y Công Chúa đang ngồi. Hắn than vãn:
- Chẳng có gì hay! Đại ca tìm chỗ mới a.
Bạch Y Công Chúa hóa thành thân thể người thật nhổm dậy gõ cho Vân Trọng một cái khiến hắn kêu oai oải:
- Ngươi thật… đúng là đồ phá đám mà. Tên không biết thưởng thức nghệ thuật… lượn chỗ khác chơi cho bổn cô nương. Cứ nhìn thấy ngươi, bổn cô nương càng ngứa mắt.
Lúc trước, Bạch Y Công Chúa đang thích thú với cảm giác ấm cúng của tết cổ truyền Đại Việt, cái tên này năm lần bảy lượt muốn chơi mấy trò chơi hiện đại mà nàng không biết chút gì này khiến nàng cực kỳ bực mình. Vân Trọng thấy Bạch Y Công Chúa nổi giận thì cười hề hề xoa đầu nói:
- Thì lát để lão đại dẫn công chúa đi chơi. Cứ thả bọn này ở chỗ vui chơi nào đó là được rồi…
Bạch Y Công Chúa nghe vậy liền đỏ mặt. Nàng dù sao vẫn thuộc típ người phong kiến. Những lễ giáo nàng phải học cũng nhiều, cho nên việc ở cùng với một mình Văn Lục khiến nàng có phần hồi hộp.
Tuy nhiên sự thật lúc nào cũng… phũ phàng. Đến trưa, đám Văn Lục thả đám người Kiệt Hào, Vân Trọng và Lung Quang ở thành phố Huế chơi bời. Còn hắn lại dẫn mấy người con gái, thủ hộ giả Lê và Trần Tiêu đi ra sông Hương nghe hò Huế. Bởi vậy “viễn tưởng” hai người ở chung một chỗ của Bạch Y Công Chúa không cách nào thực hiện.
Văn Lục lim dim mắt tận hưởng nhưng giọng hò mượt mà như nước sông Hương kia. Ngày trước, Văn Lục thích nghe nhạc trẻ, một thứ nhạc khó lòng nghe tới lần thứ ba. Tuy nhiên hiện tại, Văn Lục phát hiện ra những những khúc dân cả của cả ba miền Đại Việt lại khiến cho tâm cảnh của Văn Lục lại càng thêm vững chắc và mạnh mẽ. Giờ Văn Lục càng thấm thía câu nói “ Nghe nhạc… phải nghe bằng linh hồn”. xem tại
Chập tối, cả đám người Văn Lục đáp xuống trên một mảnh đất hẻo lánh ở ngoại ô Sài Gòn. Với tốc độ của đám người Văn Lục mà nói, đi từ đây vào trung tâm thành phố thì cực kỳ nhanh chóng. Bất quá vừa mới đứng xuống mặt đất, cả đám người Văn Lục liền há hốc mồm nhìn ra bãi đất hoang trước mắt. Chỉ thấy hơn trăm thanh niên với đủ gậy gộc, mã tấu… gạch đá tùm lum đang kẹp đôi trên những chiếc xe mô tô đủ các kiểu dáng rú ga mà phóng tới. Chưa hết, không đợi trăm người thanh niên này ổn định “đội hình” ở phía đầu kia bãi đất hoang đã thấy hơn năm chục chiếc xe máy và một chiếc xe hơi thể thao lấp lánh đèn chiếu tới.
Vân Trọng hơi ngẩn người rồi hú lên quái dị:
- Oa ha ha! Như thế này mới là vui chơi chứ? Bọn này thế mà khá… lão tử thích rồi đấy… ha ha…
Đám người Văn Lục đứng trong góc khuất nhìn ra hai nhóm người thanh niên đầy hứng thú. Kể cả mấy người con gái cũng cực kỳ hưng phấn khiến Văn Lục hoài nghi con trai có máu nổi loạn hơn hay con gái hơn.
Bãi đất hoang rộng, đầu kia đã bị nhóm người thanh niên đầu tóc đỏ hoe đóng chiếm. Trong khi đầu này bãi đất, nhóm thanh niên chơi trội mang cả xe hơi vào, Văn Lục nhìn đầu tóc xanh lè của bọn chúng cũng bật cười.
- Không ngờ là “đầu xanh” đấu “đầu đỏ”.
Vừa lúc nhóm thanh niên đầu xanh với đủ gậy gộc, tuýp sắt, thinh thoảng lại có loáng thoáng cả kiếm Nhật đi qua nơi đám người Văn Lục đang đứng. Một tên thính tai liền nghe ra trong góc khuất có tiếng người liền hú lên bằng giọng lơ lớ:
- Bớ anh em… có mai phục…
Một tên quần áo xẻ dọc xẻ ngang, hai cổ tay đeo hai vòng da có tua tủa những gai chĩa ra ngoài. Hắn mặc chiếc áo bò đen phanh ngực để lộ một hình xăm con rồng đỏ như máu đang nhe nanh múa vuốt.
Hai tay hắn đang cầm hai viên đá tròn như hai quả bóng bàn xoay đi xoay lại như những tên bang chủ trong phim kiếm hiệp hay cầm. Tên này vừa nghe thấy đồng bọn của mình hú lên tức thì bực mình ném luôn một viên đá trong tay ra đánh làm cái “bốp” lên đầu tên nọ:
- Hò hét cái gì? Hôm nay chúng có mai phục ta cũng đánh hết bọn chúng… Một đám nhãi nhép mà dám vuốt râu rồng?