Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 159: Cầm Khúc Của Nguyệt
Nguồn: Tàng Thư Viện
Các đệ tử trên bốn phía khán đài lúc này cũng đã được các trưởng bối giải thích thì đều sáng tỏ, ánh mắt nhìn về phía tổ đội số mười hai ngoài kính phục ra còn có phần sợ hãi. Cứ nghĩ tới việc người ta đột nhiên "phát hiện" ra một phong ấn trong đầu mình thì ai cũng cảm thấy lạnh người. Thực tế thì Vô Thiên dù có phong ấn trong đầu thì tính cách của hắn cũng chỉ có một chút ảnh hưởng của đám ký ức kia mà thôi. Chỉ khi nào ký ức kia ra khỏi phong ấn thì hắn mới chính thức trở thành nội gian, còn không Vô Thiên vẫn nghĩ mình là một đệ tử xuất sắc của tu thuật giả. Việc này cũng tương tự như người có hai tính cách vậy, ai mà biết được trong đầu mình còn một cái "phong ấn" không chứ? Nhiều người sợ hãi không dám nhìn về phía tổ đội số mười hai, sợ họ lại phát hiện ra thì chết không có chỗ chôn. Thậm chí vài vị đệ tử còn chạy tới bảng ngọc kiểm tra một hồi xem linh hồn mình có "tạp chất" không?
Kết quả ngoài sự mong đợi lại túm thêm hai "bé" nữa. Bảng Ngọc có thể kiểm tra linh hồn đám đệ tử có mang tư tưởng có hại cho tu thuật giả không chứ cũng chẳng buồn đi quan tâm tới cái phong ấn ký ức trong đầu làm gì. Hơn nữa Vô Thiên lại là đệ tử tới từ Văn Lang Thiên nên thủ tục đăng ký qua Bảng Ngọc liền được loại bỏ, bởi vậy hắn mới "lọt lưới".
Nhưng giờ kiểm tra kỹ càng thì phong ấn cũng bị Bảng Ngọc lần mò ra. Hai vị đệ tử kia cũng mồ hôi dòng dòng cúi người trứoc mặt Ức Trai tiền bối. Nếu ký ức trong phong ấn kia mà không chui ra thì hai người vẫn là những đệ tử tu thuật giả chính thức, lòng trung thành hẳn không có vấn đề gì. vì thế Ức Trai tiền bối liền chỉ xóa đi cái phogn ấn kia, cho tên "đầu thai chuyển thế" xấu số nào đó vĩnh viễn hồn phi phách tán. Hai đệ tử kia thấy Ức Trai tiền bối xử lý như vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Nhiều đệ tử tu thuật giả thấy hai vị đệ tử kia không bị bắt thì cũng can đảm lên, ùn ùn kéo nhau xuống kiểm tra. Cũng may nhiều người như vậy nhưng ngoại trừ hai người kia và Vô Thiên thì không còn trường hợp nào nữa. Xem ra muốn ký thác linh hồn vào một sinh mệnh mới cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nếu không tu thuật giả đã sớm trở thành một đám hỗn tạp rồi.
Việt Thuật Đại Hội cũng không bị yếu tố "ngoại lai" này làm ảnh hưởng, vẫn sôi nổi diễn ra. Kiệt Hào tươi cười đắc ý trở về tổ đội. Vân Trọng và cô bé "heo ú" cũng đã quay trở lại. Vân Trọng giơ ngón cái tán thưởng đối với Kiệt Hào. Văn Lục chỉ vỗ vỗ vai hắn nói:
- Làm tốt lắm.
- Đương nhiên! Bổn thiếu gia vốn là thiên tài mà...
Kiệt Hào dương dương đắc ý, bất quá khi nhìn thấy Lung Quang và Vân Trọng cặp kè mỗi người một cô gái thì sửng sốt rồi lập tức buồn thiu thiu. Chỉ là cái tên Vân Trọng kia không chút nể nang, vẫn oang oang đắc ý khoe:
- Giới thiệu với mọi người. Nàng ta tên Nguyễn Nhân Nhân, từ nay chính thức trở thành bạn gái Vân Trọng ta...
Nói xong hắn ngửa cổ lên trời cười một chặp, trong khi cô bé Nhân Nhân kia khuôn mặt ửng hồng e thẹn núp sau tấm lưng to lớn của hắn. Lung Quang như tìm lại được sự tự tin của mình, cũng không kém phần long trọng nói:
- Nga! Một cái tên đậm chất Trung Hoa nha. Nhật đáng yêu... bất quá ta thích Phương Thúy của ta hơn. Ha ha... Phương Thúy, nàng lại ra mắt các vị đại ca nào!
Một cô gái còn nhỏ hơn cả cô bé Nhân Nhân kia mặc một chiếc váy màu tím đỏ bừng hai má tiến tới cúi người lí nhí:
- Phương Thúy ra mắt các vị đại ca.
Không đợi Văn Lục lên tiếng, Lệ Thanh và Na Na đã chạy tới, mỗi người kéo tay một người. Nhân Nhân rối rít cảm ơn Na Na lúc trước đã mách nhỏ cho nàng "giảm cân". Hiện tại không những giảm cân thật mà vóc người cũng trở nên kiều mị, cộng với khuôn mặt tinh xảo xinh xắn và chiếc áo dài lộ ra những đường cong gợi cảm thì lập tức khiến nhiều đệ tử gia tộc Nguyễn lúc nhìn thấy đều há mồm tưởng muốn chạm cằm xuống đất. Khi biết được nàng là "heo ú" ngày xưa thì đều hối tiếc đứt ruột, hận ngày xưa sao mình không đối xử tốt với nàng, nếu không bây giờ có thêm vài phân cơ hội sao? Chỉ là trên đời... hình như chưa có thuốc chữa hối hận.
Lệ Thanh cũng cầm tay Phương Thúy tới, cộng với Bạch Y công chúa và Hương sát thủ thì lập tức sáu vị nữ tử chụm đầu vào nhau nháo nhào một hồi, khúc khích cười khiến đám người Văn Lục nhún vai cười khổ. Người ta nói ba người phụ nữ ở cùng một chỗ lập tức trở thành cái chợ... mà ở đây có tới sáu người phụ nữ... có lẽ phải gọi là "đại chợ" rồi.
Vào vòng đấu này của hạng mục võ thuật đều là những thiên tài mà các môn phái và các đại gia tộc bồi dưỡng. Ai cũng có bản lĩnh của riêng mình. Bởi vậy các đối thủ ngang tài ngang sức gặp nhau dẫn tới các trận đấu dường như diễn ra trong thời gian gấp đôi, gấp ba lần các trận đấu ở vòng đầu.
Trên võ đài lúc này có một trận đấu khiến Văn Lục chú ý. Một người là nữ tử nhỏ tuổi cực kỳ xinh đẹp với cái tên duy nhất một chữ... "Nguyệt", như một thớt ngựa ô hung hăng ào ào tiến, từ đầu tới giờ đã làm nên liên tiếp các cuộc oanh động khiến mọi người ngoài ngạc nhiên thì đều yêu thích, cổ vũ cho nàng.
Mà đối thủ của Nguyệt lại cũng là một người Văn Lục quen, luôn luôn ôm kiếm theo sát thủ hộ giả Lê không rời nửa bước tên là Trần Tiêu. Trên bục cao, vị giám sát sử có vai trò người bình luận viên kia đang oang oang thao thao bất tuyệt:
- Nói cho các vị một tin tức. Nguyệt của chúng ta trên đỉnh núi thứ ba đã dùng cầm khúc cấp bảy đỉnh phong đánh bại đối thủ hơn mình hai cấp. Hơn nữa có người còn khẳng định... nàng vẫn còn giấu tài. Vậy mới biết ai khinh thường nàng thì nhất định sẽ rất thê thảm.
Dưới khán đài các đệ tử không quan khán những trận đấu trên đỉnh núi thứ ba nghe vậy thì cũng không khỏi hồ nghi, chụm đầu vào nhau bàn tán:
- Thật chứ? Không thể a... cấp sáu làm sao mà tấu ra cầm khúc cấp bảy đỉnh phong, hơn nữa còn đánh đối thủ cao cấp như vậy được? Nhất định là khoa chương đi!
- Ngươi đầu heo à? Giám sát sử có bao giờ nói giỡn? Người ta nói vậy chính là thật rồi. Ai... người này không biết ở môn phái nào mà tố chất cao kinh người như vậy?
Một đệ tư nữ bên cạnh hưng phấn xen vào:
- Nàng Nguyệt này ta biết, ta cũng có quan khán các trận đấu của nàng. Nói cho các ngươi nghe, nàng chỉ là một tán tu. Là tán tu đó nha, tu vi của nàng chính là một thân tự tu luyện nên. Các ngươi nói có lợi hại không chứ? Nghe nói rằng kể cả Nguyệt không lọt vào tốp sáu mươi người thì vẫn có rất nhiều vị giám sát sử muốn thu nhận làm đồ đệ. Người tu chất như nàng thì đi mòn gót sắt cũng không tìm được, bảo sao mọi người có thể làm ngơ được? Ta quyết định rồi, thần tượng của ta phải là nàng.
Nam đệ tử ngồi bên cạnh nghe vậy thì sửng sốt há hốc mồm, tiếp đó ngẩn người nhìn Nguyệt đang từng bước lên võ đài thì thào:
- Ôi Nguyệt xinh đẹp! Ta yêu nàng mất rồi!
Đang mơ mộng hão huyền, vị nam đệ tử nọ liền bị một cái gì đó đập "bộp" vào đầu đau điếng. Đang cáu tiết quay lại thì thấy cô gái phía sau mới nhớ ra người ta chính là người yêu mình đi cùng tới Việt Thuật Đại Hội lần này. Cô nàng đang căm phẫn nhìn hắn. Hắn vội cười cười chuộc lỗi:
- A không! Ý ta là cô bé đó chưa là cái đinh gì so với người yêu của ta. Hì hì... nàng mới là người xinh đẹp nhất, tài sắc vẹn toàn nhất....
Không đợi hắn nói xong, lại thêm một cái đập tới hoa cả mắt. Lần này hắn có chút hồ đồ nhìn người yêu phía sau. Chỉ thấy nàng ta tức giận nói:
- Không được xúc phạm thần tượng của em!
Nam đệ tử nghe vậy chỉ biết tặc lưỡi một cái rồi cười mếu máo thầm nghĩ: "Con gái là chúa không nói lý a".
Khắp nơi trên bốn khán đài đều vang lên những tiếng hò hét kích động. Nguyệt như là một vị tinh minh nổi tiếng khiến các nam đệ tử ngưỡng mộ, mơ màng, trong khi các đệ tử nữ thực lực kém chút đều lấy nàng làm thần tượng để cố gắng tu luyện.
Trên đài cao, vị giám sát sử tiếp tục nói:
- Đối thủ của Nguyệt trận này là một người được đánh giá là "sâu không thấy đáy".
Người này mỗi khi lên đài đều không quá ba giây đã giành chiến thắng đi xuống đài. Mọi người còn nói, từ vòng đầu tới giờ, thanh gươm hắn ôm trong ngực kia chưa bao giờ rút ra khỏi vỏ. Xem chừng trận đấu sắp tới chính là một trận thư hùng không thể bỏ qua. Các vị... một tràng pháo tay cho hai vị tinh anh trẻ tuổi của chúng ta...
Tiếng hô vừa rứt, lập tức bốn phía khán đài đều ầm ầm nổi sóng. Từng tốp từng tốp người hô tên Nguyệt. Trong khi đối thủ "mặt lạnh như tiền" tên Trần Tiêu kia thì chẳng có ai đoái hoài. "Cục băng" này xem ra cũng không được lòng người ho lắm.
Bạch Y công chúa lúc này cũng hết chụm đầu khúc khích với đám người Na Na mà phiêu lãng bay tới bên cạnh Văn Lục, hai mắt xinh đẹp cong cong nhìn về phía võ đài Văn Lục đang quan sát rồi nói:
- Ngươi xem ai sẽ thắng? Ta thích cô bé kia nha. Mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng nàng ta gây cho ta cảm giác thật thân cận.
Văn Lục nhún vai:
- Hai người đều giấu tài. Phải xem mới biết được.
- Nguyệt nhất định sẽ thắng! Trông cái mặt cục băng kìa... cứ như thể cả thiên hạ thiếu nợ tiền hắn sao ý? Thật đáng ghét. Nhất định hắn là người xấu rồi.
Văn Lục nghe Bạch Y nói vậy thì kỳ quái nhìn nàng cho tới khi hai má Bạch Y công chúa hồng lên mới bất đắc dĩ nói:
- Giả sử hiện giờ bảo nàng sắm vai cục băng đó nàng làm được không?
Bạch Y không chút suy nghĩ liền nói:
- Đương nhiên là không! Có ngu ngốc mới làm cái bản mặt khó nhìn đó. Xấu chết đi...
Văn Lục cười cười:
- Hắn cũng đương nhiên là không thể sửa đổi thành bộ mặt thân thiện được. Cái này là bẩm sinh hoặc do biến cố đau thương nào đó mới khiến hắn ra như vậy. Nàng đừng nhìn mặt mà đánh giá con người a.
Công chúa nghe Văn lục nói liền cau mày suy nghĩ. Một hồi nàng rụt rè lí nhí:
- Ngươi nói cũng phải. Là Bạch Y sai... có thể hắn gặp bất hạnh nào đó mới phải mang khuôn mặt tránh xa người đời như vậy. Nếu mọi người đều ghét hắn thì chẳng phải thêm tội nghiệp cho hắn sao? Cảm ơn ngươi đã chỉ bảo ta.
Văn Lục cũng không nghĩ Bạch Y công chúa cảm thấy tội lỗi khi nghĩ xấu người khác như vậy. Cô bé này thật đơn thuần a. Bất đắc dĩ hắn nói:
- Ta chỉ bảo nàng không nên tùy tiện chụp mũ cho người khác. Nhưng cũng phải có tâm đề phòng. Người xấu… hẳn là trên đời vẫn còn.
- Hì hì… theo ngươi, Bạch Y càng ngày càng cảm thấy thú vị. Tuổi trẻ như ngươi cứ như ông cụ non ý! Ngộ nha…
Văn Lục nhún vai thầm nghĩ:
“Cứ thử đọc hơn một ngàn cuốn truyện kiếm hiệp, tiên hiệp hay huyền ảo gì gì đó xem. Ngươi không thành lão già dày dạn kinh nghiệm mới là lạ”.