Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 149: Trận Đầu Của Văn Lục
Nguồn: Tàng Thư Viện
Văn Lục đang gãi đầu gãi tai tự hỏi xem mình có đồ vật gì vượt cấp tám. Nguời trong tổ đội số mười hai cũng bị hắn làm sửng sốt. Tài sản của Văn Lục thì bọn họ hầu như đều biết hết, ngoài thanh đại đao ra thì hắn chỉ còn mỗi bộ quần áo “tự hồi phục” mỗi khi rách kia thôi. Theo như cấp bậc phân chia pháp bảo thì bộ quần áo này cũng chưa chắc đạt cấp một chứ đừng nói cấp tám. Bởi vì ngoài tính năng tự lành lặn ra thì nó chẳng có chút phòng thủ nào cả.
Văn Lục cũng lấy làm kỳ quái một hồi. Có một thanh đại đao và một bộ quần áo bên ngoài, chẳng lẽ lại lột chuồng từng thứ một để kiểm tra? Thanh đại đao thực tế thì ngoài độ cứng rắn ra thì chẳng có kỹ năng phụ trợ nào khác, bởi vậy thực tế nó cũng là vật không cấp độ… hay nói đúng hơn là chưa đạt tới cấp một. Bởi vì vũ khí cấp một đã có ít nhất một kỹ năng phụ trợ rồi, ví dụ như tăng phúc một phần trăm chẳng hạn. Còn vũ khí mà không có kỹ năng phụ trợ gì thì hoàn toàn xếp vào nhóm vũ khí không cấp độ. Vậy thì cái gì khiến kết giới cản hắn ở bên ngoài?
Nghĩ tới đây đầu Văn Lục muốn to như cái đấu. Không đúng… hẳn là còn một thứ đó chính là tiểu Nghê nằm trong ngủ trong ngực của Văn Lục. Tuy nhiên theo cảm ứng tinh thần theo khế ước đã ký kết thì Văn Lục dám chắc tiểu tử này sau khi ăn nhiều linh hạch như vậy cũng chỉ có tu vi sấp xỉ mình mà thôi, tuyệt đối không thể nào vượt qua cấp độ của Văn Lục được.
Văn Lục vò đầu gãi tai hồi lâu đến nỗi vị giám khảo cũng sốt ruột. Bất chợt lúc này một tiếng cười trong trẻo như chuông reo vào lòng người vang lên:
- Ai nha! Ngươi thật đãng chí. Chỗ này vui vậy mà không kéo ta ra chơi a.
Giọng nói vừa cất lên thì bên cạnh xuất hiện một cô gái dễ thương hư hư ảo ảo đang hưng phấn nhìn xung quanh.
Văn Lục nhìn thấy Bạch Y công chúa xuất hiện thì cười khổ:
nguồn
- Hóa ra là nàng. Báo hại ta bị đập dập cả mũi rồi nè!
Mọi người đang tươi cười quan sát Văn Lục thì chợt thấy một linh hồn hiện ra thì đều bị ngây người. Linh thể thì tu thuật giả đương nhiên là không xa lạ gì. Cái dọa họ ngây ngốc chính là nhiều vị trưởng lão còn không nhận ra được tu vi của nàng. Linh thể mà có tu vi như vậy thì quả là kinh người. Nếu ma tông mà biết sự tồn tại của nàng hẳn sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà bắt cho được nàng. Dù sao linh hồn cũng là vật “đại đại bổ” cho pháp bảo hoặc tăng tiến tu vi của đám tu luyện công pháp tà ma đó.
Bạch Y công chúa từ sau khi theo Văn Lục trở về thì chọn đâu không chọn lại chọn ngay thanh đại đao của Văn Lục làm nhà của mình khiến hắn khóc dở cười dở. Sau khi “chiếm hữu” căn cứ ình, nàng ngủ luôn một chặp cho tới giờ. Phải biết rằng trong phong ấn kia, ngủ cũng là một việc xa xỉ cỡ nào. Bởi vậy nàng mới không nhịn được phải ngủ một giấc cho thỏa mãn.
Ai ngờ hôm nay kết giới nhận định thanh đại đao của Văn Lục trên cấp mười nên đẩy văng hắn ra. Bạch Y công chúa đang ngủ sâu thì bị kết giới tác động làm nàng phải tỉnh dậy, vươn vai vặn vẹo người một hồi lâu mới tỉnh hẳn. Vừa lan tỏa linh thức ra thăm dò một phen thì liền bị chỗ “đông vui” này hấp dẫn. Nàng liền hưng phấn chạy ra hết nhìn đông nhìn tây. Tiếp đó nàng nhìn lên khán đài dành cho các vị giám khảo thì hai mắt mở lớn. Rồi nàng kích động la lên bay vút về phía đó.
- Ai nha! Hóa ra tên Văn Lục kia không nói dối. Quả thật tiền bối ở đây. Hi hi… gặp lại người Y Nhi mừng lắm lắm.
Khán giả còn đang ngơ ngác trước vẻ đẹp hút hồn của Bạch Y thì liền bị hành động của nàng dọa sốc lần nữa, bởi vì người mà nàng đang hưng phấn bừng bừng líu lo bên cạnh chính là vị vận mệnh đại sư đại danh đỉnh đỉnh… Ức Trai tiền bối.
Mỉm cười, Ức Trai tiền bối hòa ái nhìn Bạch Y hỏi:
- Thế nào? Bên ngoài có đẹp hơn chứ?
Bạch Y công chúa gật đầu răm rắp, đáp:
- Đúng đúng… ở bên ngoài thích hơn trong phong ấn gấp ngàn… không gấp tỉ tỉ lần. Hihi…
Nói xong nàng đỏ bừng mặt, thực tế thì từ lúc chui ra khỏi phong ấn nàng toàn ngủ chứ có đi đâu mà biết nó đẹp hay nó xấu đâu. Ức Trai tiền bối kéo nàng lại gần rồi truyền âm một hồi khiến Bạch Y công chúa hết nhìn về phía Văn Lục rồi lại mắc cỡ đỏ mặt một hồi. Mọi người đều đoán già đoán non xem tiền bối căn rặn nàng cái gì.
Văn Lục lúc này đang đứng bên ngoài kết giới nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Bạch Y thì cũng mừng cho nàng. Vị giám khảo đứng bên cạnh võ đài thấy hắn cứ đứng đơ ra đó thì nhịn không được nhắc nhở hắn. Văn Lục biết mình chậm chễ thời gian của đại hội thì thoáng đỏ mặt vội vã tiến vào kết giới. Quả nhiên lần này hắn bình an đi qua, mọi người quan sát cũng “ồ” lên một tiếng. Hóa ra nãy giờ nghĩ oan cho Văn Lục che giấu “vũ khí bí mật”, cho nên mọi người đều nhìn Văn Lục với con mắt thêm hảo cảm.
Nhân sinh vốn là vậy, biết mình sai lầm thì liền tìm cách thoái thác, hoặc chuộc lỗi. Cảm giác tốt với Văn Lục cũng chỉ là một cách “tự bào chữa” mà thôi. Tuy nhiên nếu không như thế thì con người sẽ không còn là con người nữa mà là … con gì đó khác rồi.
Đối thủ của Văn Lục là một thanh niên cao to lực lưỡng. Bộ áo giáp cộc tay của hắn để lộ ra hai cánh tay đầy những cơ bắp cuồn cuộn khiến cho đám bạch diện thư sinh không khỏi thêm tự ti. Thanh niên tên Trọng Long này đứng lừng lững trên đài, đôi mắt mở lớn đánh giá từ trên xuống dưới Văn Lục một lần. Tay Trọng Long cầm một đôi song phủ to lớn. Đứng bên cạnh hắn là một con linh thú tiến hóa từ thạch vạn năm có hình dạng giống một con … bò tót. Linh thú hệ thổ này là từ siêu cấp tinh hạch tu luyện trong vạn năm trở nên có linh tính. Linh thú trước mắt này lực lượng hẳn là đang ở giữa cấp sáu và cấp bảy.
“Một chủ một thú đúng là điển hình của to xác và cơ bắp…”
Văn Lục đánh giá vị đối thủ cũng nhịn không được mà cảm khái.
Trọng Long cũng đánh giá Văn Lục một hồi liền lắc đầu nói:
- Ngươi cấp sáu? Quá yếu đi… Mà ta khi chiến đấu đều toàn lực. Ta khuyên ngươi nhận thua đi, đỡ cho ta phải mang tiếng bắt nạt kẻ yếu.
Văn Lục nghe vậy thì ngẩn ra. Đám người Kiệt Hào bên dưới võ đài nghe Trọng Long nói xong đều phì cười thầm nghĩ: “Ai yếu còn chưa biết a”.
Trọng Long thấy Văn Lục ngẩn người thì tưởng lời của hắn có tác dụng, liền bồi thêm mấy câu:
- Giới thiệu một chút, ta cấp sáu đỉnh phong thổ thuật. Cặp song phủ trong tay ta có tên Khai Thiên Phủ uy lực vô song, không gì không phá…
Văn Lục lúc này cũng phải phì cười. “Khai Thiên a… tên thật là kêu đi. Lại còn uy lực vô song… không gì không phá… Đúng là quảng cáo láo mà. Nếu mà uy lực vô song thì kết giới đã cho nó nằm bên ngoài rồi. Đúng là cười chết mất.”
Trọng Long thấy đối thủ “không tôn trọng” mình như thế thì tức giận gầm lên:
- Hừ… không biết sống chết. Uổng công ta tốt bụng nhắc nhở. Hừ hừ… nhóc con… khôn hồn thì lôi linh thú của ngươi ra. Kẻo tới lúc hối hận lại bảo ta không cho cơ hội gọi linh thú…
Văn Lục đang tươi cười nghe Trọng Long nói thế thì sửng sốt:
- Linh thú hả?
Hỏi xong hắn mới nhận ra là hắn cũng có linh thú. Chỉ là tiểu tử kia suốt ngày ngủ tối tăm mặt mũi cho nên Văn Lục nhiều khi quên khuấy nó. Giờ nghe được Trọng Long đề nghị hắn trước vô số ánh mắt liền cho tay vào trong ngực lôi ra một con “cún” to lớn bằng… nắm tay ra.
Mọi người đều tò mò hắn lôi ra linh thú kinh khủng nào ai ngờ hắn móc ra một tiểu cún như vậy thì đều phá lên cười.
- Tên đội trưởng này đúng là hành động luôn luôn khác người… cười chết ta thôi…haha…
- Đúng đúng… hành động nào cũng “kinh người” cả. Linh thú cũng “kinh khủng” nốt… haha…
Tiếng cười vang lên khắp khán đài lẫn cả khu thí sinh. Đám đệ tử đi theo nữ tử đanh đá thì càng ôm bụng cười khoái trá.
Hơn nữa làm người ta bò lăn, nước mắt nước mũi tèm lem là tiểu Nghê bị Văn Lục lôi ra khỏi nơi ngủ ấm áp liền không tình nguyện ra ngoài, cứ nhất quyết chui vào ngủ tiếp. Văn Lục cũng không để ý tới nó liền đặt nó xuống đất rồi ra lệnh tấn công.
Tiểu Nghê quay cái đầu nhỏ xíu lại, giương đôi mắt long lanh nhìn Trọng Long một hồi, tiếp đó… ngáp một cái rồi lại nhảy phốc lên chui vào trong ngực của Văn Lục.
Mọi người còn chưa dứt cười thì Văn Lục vẫn tươi tỉnh túm tiểu Nghê ra sau đó tay phải vừa lật liền xuất hiện một viên linh hạch. Hắn buông lời “dụ dỗ”:
- Tiểu tử! Hôm nay không ăn sao? Ngươi mà ngủ nữa ta cắt phần ăn của ngươi!
Tiểu Nghê đang ủ rũ dưới mặt đất, nhìn thấy tinh hạch trên tay Văn Lục liền sáng mắt. Rồi tiếp đó tiểu tử này liền vui mừng quấn quýt lấy Văn Lục, cái đầu dụi dụi vào chân Văn Lục rồi ngẩng lên chờ mong Văn Lục quăng viên tinh hạch xuống.
Văn Lục vẫn không cho nó ăn mà chỉ tay về phía một chủ một thú đang há hốc mồm phía đối diện. Kết quả là tiểu Nghê cũng không xông tới tấn công như tưởng tượng mà lại quay cái mông về phía Trọng Long, sau đó nhổm lên rồi… ngoáy tít mù… Sỉ nhục… tuyệt đối là siêu cấp sỉ nhục….
Trọng Long khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ trông thật khôi hài, một lúc, hắn gầm lên phẫn nộ:
- A… Nhóc con… ngươi chết chắc rồi.
Nói đoạn vung cặp song phủ to lớn chồm lên, chạy về phía Văn Lục. Tiểu Nghê sau khi “biểu diễn” nghệ thuật ngoáy mông liền mở lớn hai mắt tròn tròn nhìn Văn Lục chờ đợi. Văn Lục cũng không để nó thất vọng liền tung viên linh hạch cho Tiểu Nghê.
Trọng Long đang chạy ở phía góc đài đối diện nhìn thấy Văn Lục chết tới nơi rồi mà một chủ một thú vẫn còn tâm tình đùa nghịch thì càng phẫn nộ lao vụt tới. Nói thì lâu, tuy nhiên ba trăm mét đối với tốc độ của tên to xác Trọng Long mà nói chỉ một nhịp hô hấp. Lúc Tiểu Nghê nhảy lên đón viên linh hạch thì đôi đại phủ của Trọng Long cũng chém tới sát đầu Văn Lục khiến khán giả đang quan khán đều bịt miệng kinh hô.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì một chuyện kinh người xảy ra. Chỉ thấy Trọng Long chạy tới đã nhanh… bay về còn nhanh hơn, đập làm cái “rầm” lên kết giới rồi nằm xuống xụi lơ.