Hồn Thuật

Tác giả: Vosonglinh

Chương 133: Ngoại Ỷ

Nguồn: Tàng Thư Viện

Chẳng mấy chốc, Văn Lục đã đuổi theo bóng đen tới tận Yên Khê, huyện Con Cuông. Văn Lục không dám dùng linh thức thăm dò một cách bậy bạ. Mặc dù với đẳng cấp linh hồn cấp tám trung cấp của hắn thì ngoài tu thuật giả ra, những tu luyện giả khác khó lòng nào đạt tới con số đó. Tuy nhiên cẩn tắc vô áy náy, biết đâu cái tên đang chạy phía trước lại là một tên lọm khọm sống mấy ngàn năm thì sao. Nhìn bộ dạng lén lút của hắn, Văn Lục càng thêm nghi ngờ.

Linh thức hình thành một tia mỏng manh bay tới quấn quanh bóng đen nọ thì liền sửng sốt. Người lén lút này… Văn Lục cũng biết. Không ngờ người có bóng dáng mảnh khảnh đó lại là một cô gái, hơn nữa chính là cô gái mà hôm trước Hương muốn “nện” ột trận...

Văn Lục sau giây lát ngẩn người vẫn nhẹ nhàng tung mình phóng theo, trong lòng thầm nghĩ: “Không phải cô ả này là gián điệp đấy chứ? Nếu vậy thì linh giác của “sát thủ” quả là đáng gờm. Để coi xem nàng ta làm gì?”.

Cả hai người chạy ta đuổi thoáng chốc đã sang huyện Anh Sơn. Điều làm Văn Lục kỳ quái là đã cách xa khu vực bày bố tam cấp đồ án rồi nhưng cô bé “cái bang” kia vẫn kiên trì chạy dưới mặt đất, không có một chút ý tứ bay lên trên chút nào. Văn Lục cũng không biết rằng ở phía trước, cô gái ‘cái bang’ cũng vừa chạy vừa nhíu mày. Qua một lát rẽ phải, cô bé liền quay về phía sau cười ranh mãnh khiến cho Văn Lục sửng sốt một hồi:

“Không phải nàng phát hiện ra ta chứ? Không thể nào, tu vi nàng kém quá xa. Trừ khi…”

Nghĩ tới đó Văn Lục bất giác rùng mình: “Lọt vào trận rồi, con bà nó tà môn. Bị đứa nhóc chơi xỏ”.

Văn Lục vừa thì thào xong thì bốn phía xung quanh hắn nổi lên quang mang màu trắng bao phủ lấy hắn. Ở phía xa cô bé cái bang bĩu môi khinh thường nhìn vào trong trận nói:

- Muốn bám theo bổn cô nương à? Trình độ còn non lắm. Hừ… không ngờ mất toi một đại trận vì hắn. Ý… không phải cái tên “công tử bột” hôm trước giúp ta sao? Vậy… cứ vây hắn mấy tháng cho hết Việt Thuật Đại Hội rồi mới thả ra vậy.

Nói xong nàng quay người rời đi, sau một lát liền mất hút trong màn đêm. Ở trong đại trận, Văn Lục đang đi quanh sờ soạng lên vách quang mang bao quanh của đại trận. Hắn vừa ước chừng cấp độ của đại trận vừa thì thào:

“Cấp chín cao cấp thôi à? Thế này cũng đòi vây ta? Không phá được chẳng phải mất mặt danh tự “phá hoại tông sư” sao Hừ… ta đã lưu trên người ả một tia khí tức. Để xem lúc ra được ta trừng trị ả thế nào?”

Văn Lục đoán rằng cô bé kia tính khí cực kỳ cẩn thận. Trên đường nàng không những bày biện ra rất nhiều công cụ, trận pháp để báo hiệu cho nàng. Tuy nhiên tu vi Văn Lục cao hơn đương nhiên tránh được phần lớn những chướng ngại đó. Chỉ tiếc là lúc vừa rồi hắn chạy vội lên đỉnh đồi phía tây kia thì liền kích hoạt một trận pháp nho nhỏ do cô bé bày ra. Trận pháp này chỉ có một tác dụng là thông báo cho cô bé ‘cái bang” biết có kẻ bám theo sau mà thôi. Cho tới khi nàng phát hiện ra Văn Lục thì liền rẽ phải, rồi dần dần dắt Văn Lục đi vào trong đại trận cấp chín đã bố trí sẵn này. Văn Lục chuyến này đúng là “đi đêm bị dẵm phải gai”. Tuy nhiên cao tay có cao tay trị, trước đó Văn Lục đã cẩn thận lưu trên người nàng một tia linh thức. Sau này nàng dù ở đâu trong phạm vi mười hai ngàn km linh thức của mình Văn Lục cũng dễ dàng phát hiện ra.

Mười hai ngàn km đó, gấp nhiều lần chiều dài đất nước Đại Việt. Nàng là tu thuật giả thì có chạy góc nào Văn Lục cũng phát hiện ra. Còn đại trận trước mắt, Văn Lục cũng khinh thường không thèm để ý. Đại trận này chỉ có tính năng vây khốn chứ không có tác dụng công kích nào, thua xa đại trận cao cấp ở Long mạch Cửu Long. Nhất là đại trận cấp chín này không có chức năng hút đi sinh khí, sức mạnh như đại trận kia cho nên không đầy ba tiếng tiếng, Văn Lục đã tích tụ đủ lực lượng, một đao chém ra liền xẻ đôi đại trận ra làm hai.

Linh thức Văn Lục tràn ra bốn phía liền phát hiện cô nàng đã đang chạy trở lại gần tam cấp đồ án. Văn Lục nghi hoặc:

“Không phải nàng chỉ ra ngoài để dụ ta vào trận thôi chứ? Nếu vậy ba tiếng vừa rồi nàng đi đâu. Hừ… cứ “tóm” lại khắc biết.”

Văn Lục nghĩ vậy liền búng mình nhảy vọt lên trên không. Lực lượng ngũ hành vận chuyển thêm lanh lẹ, thoáng chốc đã biết mất rồi xuất hiện ở xa, tiến về phía tam cấp đồ án. Khi còn cách cô nàng cái bang khoảng chừng năm sáu km thì Văn Lục sửng sốt dừng lại. Hôm nay quá nhiều điều khiến hắn kinh ngạc…

Ở phía trước cô bé cái bang đang mon men chạy theo sườn núi với ý đồ tiếp cận tam cấp đồ án không ai biết. Dù sao nàng cũng là tu thuật giả cho nên việc ra vào tam cấp đồ án là đơn giản tới không thể đơn giản hơn. Tuy nhiên nàng bỗng nghi hoặc nhìn sang phía đỉnh núi bên phải. Nơi đó có nhiều động tĩnh khiến nàng tò mò.

Lén lút chạy lại gần đỉnh núi thì nàng phát hiện ra một nhóm người bịt mặt đang nói một thứ tiếng khiến nàng khó hiểu. Nhưng sau vụ tấn công bằng pháo tinh hạch vừa rồi ở đại trận, nhất là những khí tức từ mấy tên bị bắt với mấy tên này thì giống nhau cho nên nàng khẳng định đây chính là nhóm người sát thủ có ý đồ phá đám Việt Thuật Đại Hội. Nàng liền cau mày nghĩ thầm:

“Làm thế nào trở về báo lại tin tức này ắt hẳn sẽ đoạt được nhiều công trạng, lúc đó yêu cầu một viên linh đan không thành vấn đề”.

Nghĩ là làm, cô nàng lại rón rén chạy về. Bất quá đám người kia cũng không phải đồ bỏ đi, dao động trong không khí khi cái bang hấp tấp xoay mình đã cảnh báo bọn chúng. Không đầy ba phút, cô nàng ‘cái bang’ bị tóm gọn. Dưới linh thức lan tỏa, Văn Lục nhìn thấy cảnh này liền lắc đầu:

“Kinh nghiệm cô ả này cũng quá kém đi. Không phải nghĩ đến phần thưởng mà quên mất quân địch còn ở sau lưng đấy chứ? Hơn nữa nhìn cách nàng đánh nhau… chậc chậc, thật không giám khen chút nào. Để một đám cấp sáu vây mà cũng không chạy nổi. Thật mất mặt tu thuật giả mà.”

Duy chỉ có một điều khẳng định là nàng không phải gián điệp khiến Văn Lục thở phào. Dù gì thì hắn cũng có nhiều hảo cảm với nàng, nếu nàng mà là gián điệp Văn Lục cũng không đành lòng xuống tay. Sở dĩ Văn Lục có thể khẳng định cô bé cái bang kia không phải gián điệp là bởi vì Văn Lục đoán chắc cô nàng cái bang kia cũng không thể nào tin nổi Văn Lục phá trận cấp chín chỉ trong ba tiếng. Nhất là lúc Văn Lục phá trận thì nàng đã tiến tới gần tam cấp đồ án rồi. Văn Lục truy tung là theo tia linh thức gắn trên người nàng thì với linh hồn cấp bảy đỉnh phong của nàng làm sao có thể dò ra được bị người theo dõi. Cho nên việc nàng gặp bọn sát thủ chẳng qua là ngẫu nhiên mà thôi.

Đám người bịt mặt sau khi “tóm” được cô bé cái bang thì vừa “bịt mũi” vừa cấp tốc chạy sang phía đồi núi trập trùng trên đất nước Lào. Văn Lục cũng lặng lẽ bám theo. Sau khi chạy một hồi lâu, cả nhóm bịt mặt khoảng mười người mới dừng chân. Một tên chỉ huy bốn tên vây quanh cô bé cái bang đang bị trói. Bốn tên nọ liền giơ tay giơ chân thực hiện những độc tác kỳ quái, lập tức xung quanh cô bé hiện lên một kết giới trong suốt mắt thường không nhìn thấy. Lúc này bốn tên kia mới mệt mỏi ngồi phệt xuống đất thở dốc. Xem chừng kết giới này hao tổn không ít lực lượng của bọn chúng.

Tên cầm đầu rút ra một tấm lệnh bài rồi xì xà xì xồ một hồi vào trong đó. Văn Lục đang dùng Vụ Ẩn ngồi trên cây ở cách chúng một km nghe xong liền sửng sốt. Cái tên đội trưởng kia không ngờ đang nói tiếng Nhật. Dù Văn Lục nghe không hiểu nhưng lúc còn sinh viên hắn có học qua tiếng này nên nghe loáng thoáng một chút.

“Nhẫn giả à? Nhóm sát thủ này bị ai thuê nhỉ?”

Văn Lục cau mày suy nghĩ, ở phía bên kia đỉnh núi tên thủ lĩnh vẫn truyền tin vào tấm lệnh bài. Sau đó hắn phi tấm lệnh bài lên trời, lệnh bài này lập tức hóa thành một quang mang bay vút về phía bắc. Văn Lục cười lạnh tay phải lập tức vung lên, một lực lượng vô hình thoáng chốc đuổi theo quấn quanh tấm lệnh bài. Văn Lục cẩn thận để cho lệnh bài bay vài km, khuất hẳn tầm mắt của bọn bịt mặt kia rồi mới thu lại. Đây chẳng qua là một cách vận dụng lực lượng thuần túy, chẳng thể nào gọi là độc môn bí kỹ được, cũng giống như Kiệt Hào hóa kim lực lượng thành phi đao thì Văn Lục hóa lực lượng thành chảo thủ cũng đơn giản không kém. Về vấn đề sử dụng lực lượng thì sau bao trận chiến sinh tử Văn Lục đã dụng nhuần nhuyễn tới cấp độ tùy tâm tùy ý rồi. Thu một tấm lệnh bài còn nhẹ nhàng hơn ăn một bữa cơm.

Văn Lục cũng không đọc tin tức trong tấm lệnh bài. Hắn biết thế nào trên tấm lệnh bài cũng bày bố cấm chế, nếu không hiểu thì ắt hẳn tấm lệnh bài sẽ bị hủy. Hơn nữa có mở được ra, chắc gì Văn Lục đã đọc hiểu hết tiếng Nhật. Đợi lát nữa lục lọi trong ký ức của mấy tên kia chẳng phải vừa thông hiểu tiếng Nhật lại vừa biết được bí mật sao? Nghĩ vậy Văn Lục quẳng tấm lệnh bài vào trong "Mầm Thế Giới" rồi ngồi im chờ đợi. Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, cả nhóm sát thủ bịt mặt đều ngồi khoanh chân nhập định.

Văn Lục với vòng Vụ Ẩn bao quanh liền bay lại chỗ đỉnh núi bọn bịt mặt đang ngồi. Văn Lục chờ đợi không phải là Văn Lục e ngại mấy tên bịt mặt này. Mấy tên này tên cao nhất cũng mới đạt tầng sáu tu luyện giả trung cấp, Văn Lục còn không để vào mắt. Sở dĩ hắn ngoan ngoãn ngồi đợi là bởi vì nếm một lần đau khổ ở Thánh Địa Mỹ Sơn hắn càng thêm cẩn thận. Biết đâu sau một lúc bọn chúng lại “hẹn hò” nhóm khác gặp mặt nhau ở đây thì sao?

Hoặc là lại mọc ra một tên đỉnh cấp cấp chín thì hơi mệt. Mặc dù Văn Lục giờ đấu tay đôi với tên đó thì không có vấn đề gì, thậm chí có thể sát tử hắn nhưng ai mà biết được có không một tên rình rập ở xa, hay tên kia thẹn quá hóa giận giết phắt luôn cô bé cái bang thì Văn Lục lúc đó hối hận không kịp.

Sau một hồi chắc chắn không có người nào tới, tổ đội kia chỉ là đang đợi lệnh cho nên Văn Lục mon men tới gần. Văn Lục điều khiển Vụ Ẩn che quanh cả mình lẫn kết giới vây hãm cô bé cái bang, rồi tạo ra một ảo giác phía ngoài giống như ở đó không có chuyện gì xảy ra. Sau đó hắn giơ ngón trỏ gõ “bang bang” vào lên kết giới.

Cô bé cái bang đang ngồi nhắm mắt, nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra. Vừa đập vào mắt cô là một thanh niên tóc dài buông xõa với bộ áo choàng đen và cái đại đao nhô ra sau lưng thì cô nàng mắt chữ ô, miệng chữ a … kinh hô.

- Ngươi ngươi….

Văn Lục cười cười ngắt lời:

- Ngươi cái gì mà ngươi…

Nói đoạn khinh thường bĩu môi.

- Tu vi cấp bảy đỉnh phong mà đánh đấm với mấy tên cấp sáu còn bị bắt. Thật mất mặt a… Như thế cũng đòi đi thi đấu Việt Thuật Đại Hội?

Cô bé cái bang đỏ mặt cúi gằm lý nhí:

- Ai bảo hắn cứ ngực ta mà tấn công? Làm ta luống cuống.

Văn Lục nghe vậy mém té ngửa:

- Thua… xin thua nàng thẳng cẳng. Đánh nhau thì phải dùng thủ đoạn quang minh chính đại sao? Ngây thơ vừa thôi.

Nói xong nhìn nàng cười cười:

- Giờ tính sao đây?

Cô bé hồn nhiên trả lời:

- Thì cứu ta ra chứ còn sao nữa?

- Cứu cô… khụ khụ! Không biết ai nhốt ta vào đại trận, lại còn dương dương tự đắc một hồi mới bỏ đi a?

- Vậy ngươi tính sao?

Văn Lục cười ranh mãnh:

- Lấy thân báo đáp ta đi rồi ta cứu nàng ra…haha… truyện copy từ

- Nằm mơ đi…Hừ hừ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play