Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 119: Hoa
Nguồn: Tàng Thư Viện
Sắc trời đã tối, vầng trăng treo lơ lửng trên đỉnh đầu tỏa ánh hào quang dìu dịu xuống nhân gian. Ngoài trời, gió lay cành lá, hòa lẫn côn trùng kêu tạo thành một bản khúc hòa tấu thiên nhiên động lòng người.
Trong một căn phòng trên đỉnh núi Lệ Sơn giữa hồ Ba Bể, Văn Lục ngồi xếp bằng nhập định. Bên cạnh là tiểu Nghê nằm trên đùi trái, gác chiếc đầu nhỏ của nó về phía đầu gối ngáp dài dài.
Thực tế linh hồn Văn Lục đang tiến vào trong "Mầm Thế Giới" chứ không có tu luyện gì. Trong căn nhà trúc bên cạnh thác nước, trên một chiếc giường trúc đơn giản, một cô bé đang ngủ say, nhịp thở đều đều. Dễ dàng nhận ra khóe miệng cô bé dù đang ngủ vẫn nhẹ nhàng nhếch lên, phối hợp với đôi môi mọng hồng tạo thành một nụ cười kiều diễm hạnh phúc. Văn Lục ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng đưa tay vuốt những sợi tóc mai của cô bé, miệng thì thào:
- Vi Nhi! Nàng ngủ thật lâu a… Làm một giấc gần hai năm trời… Thật là…
Cô bé ngủ trên giường hình như cảm nhận được bàn tay Văn Lục đang trạm vào tóc, khuôn mặt khẽ hếch lên áp vào bàn tay Văn Lục nở nụ cười thỏa mãn.
"Mầm Thế Giới" của Văn Lục lúc này so với một năm trước càng thêm mở rộng. Diện tích thậm chí còn lớn hơn đất nước Đại Việt. Linh khí cũng càng thêm sung túc. Nhờ có đủ ngũ hành thuộc tính, cảnh quan bên trong "Mầm Thế Giới" lúc này chẳng khác nhân gian là bao. Chỉ khác một điều rằng không khí của "Mầm Thế Giới" trong lành và quyễn rũ gấp ngàn vạn lần so với sự ô nhiễm của trái đất hiện giờ. Cây cối sinh trưởng, tạo thành những thảo nguyên, những khu rừng xanh tốt tràn ngập sức sống. Chỉ tiếc một điều "Mầm Thế Giới" này chẳng có lấy một động vật sinh sống trong đó.
- Hôm nào nàng tỉnh lại! Ta sẽ bắt thật nhiều tiểu thú thả vào cho nàng nuôi…
Ngồi lặng hồi lâu, Văn Lục nhìn người đang ngủ trên giường vẫn không khỏi suy nghĩ loanh quanh, tự trách mình còn quá yếu đuối. Nếu không Vi Nhi đã không ra nông nỗi này. Thực lực và danh vọng luôn đi cùng nhau… con người ta đôi khi không biết mình sa đà vào sự theo đuổi danh vọng từ khi nào. Và đôi khi họ còn không biết mình đang mất dần nhiều thứ, cho tới khi đạt được mục đích danh vọng của mình rồi, người ta mới nhận ra xung quanh mình có nhiều điều cực kỳ quan trọng với mình đã ra đi. Lúc đó hối hận cũng đã muộn màng.
Văn Lục bỗng nhiên bật cười:
- Cũng may ta vẫn còn nàng… nàng đã cảnh tỉnh ta. Trưởng lão Bồn Quan cũng cảnh tỉnh ta. Mọi người đều cảnh tỉnh ta… thật sự quả là may mắn…
Nói đoạn dừng một lúc, chợt Văn Lục tự hỏi:
- Nàng nói xem, không biết Ngọc Thanh giờ sao rồi. Chắc đã lấy một đại trượng phu, sinh ra một đống con rùi cũng nên… Thời gian ở đó so với ở đây chêng lệnh quá nhiều…
Dường như nghe được lời Văn Lục nói, trên khuôn mặt đang cười của Vi Nhi chợt cau nhẹ đôi mày nhỏ. Văn Lục sửng sốt rồi cười phá lên:
- Ha ha… nàng có phải đang ghen? Đàn ông quả là một loại động vật kỳ quái. Nói đàn ông trung thủy thì không phải… mà nói đàn ông không trung thủy lại hoàn toàn sai lầm. Vậy phải nói sao đây… chẳng lẽ là “hoa tâm”.
Nghĩ cũng phải… trước cái đẹp, dù là vẻ đẹp bên ngoài hay vẻ đẹp bên trong, nếu là đàn ông thì đều khó có thể cưỡng lại lòng mình. Trong lòng có đôi chút “xúc động, ngứa ngáy” là đương nhiên. Nếu không đã không được gọi là đàn ông rồi. Nhưng mà nàng yên tâm, đàn ông thường thường không phải là động vật có mới nới cũ. Thưởng thức cũng tốt, mà chiếm hữu cũng phải… cuối cùng có lẽ vẫn chỉ yêu một người mà thôi. Bất quá mọi sự đều để tự nhiên đi, ta sẽ không ruồng bỏ ai, cũng không lôi kéo, chiếm hữu ai… dù sao mọi việc quá cưỡng cầu đều gây ra hậu quả khó lường… Nàng vẫn là người ta yêu quý nhất…
…..
Ở một nơi xa, thời gian và không gian khác hoàn toàn so với nhân gian Đại Việt hiện tại, trong một căn nhà tranh bên cạnh con suối. Có một thiếu nữ mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt đang ngồi nhập định. Phía bên phải là một con hạc đã trưởng thành nằm gác chiếc mỏ lên chiếc dùi căng tròn của cô gái.
đọc truyện mới nhất tại .
Đang hô hấp đều đều, bất chợt khuôn mặt xinh đẹp của cô gái bỗng nhiên tái nhợt, rồi khóe miệng khẽ chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Con linh thú hạc ngước lên nhìn thấy vậy liền cuống cuồng kêu rối rít chạy xung quanh nàng.
Cô gái không hề hoang mang, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên miệng, cười cười vỗ về con hạc xinh đẹp bên cạnh.
- Đây là lần thứ một vạn hai ngàn bảy trăm mười bốn lần như thế rồi. Ngươi còn líu díu cái gì chứ?
Nói đoạn cô gái lại ngồi ngay ngắn nhập định. Người tu thuật không có khái niệm “tẩu hỏa nhập ma” như tu chân. Tuy nhiên nếu quá cưỡng ép lực lượng "Mầm Thế Giới" vận chuyển tối đa sẽ làm cho "Mầm Thế Giới" rạn vỡ, lúc đó được không bằng mất. Cô gái hẳn là đã gượng ép nhiều lần, cố thúc đẩy lực lượng khai phá mở rộng "Mầm Thế Giới" để tăng tiến tu vi nên đã nhiều lần bên bờ vỡ tan "Mầm Thế Giới". Cái gọi là “thấy chết vẫn đâm đầu vào” chính là muốn chỉ điều này. Bất quá không biết do tâm trí “kiên định”, hay nên gọi là “cố chấp” mà cô gái này vẫn khống chế được tốc độ thúc đẩy "Mầm Thế Giới" của mình.... đây chính là một tâm trí, nghị lực kiên định đến đáng sợ…
……….
Bình minh mở ra một thế giới tràn ngập màu sắc, trên một căn lâu chìa ra từ Lệ Sơn, nằm là là mặt nước. Lúc này trên căn lâu đó có bảy người tụ tập quanh một chiếc bàn gỗ, chính là tổ đội quái vật số mười hai và cô bé Lệ Thanh.
Hôm nay chính là ngày mồng ba tháng chín, ngày toàn giới tu thuật Đại Việt mở ra một đại hội “khoáng cổ kỳ kim”… Việt Thuật Đại Hội.
Lúc này mọi người trong tổ đội ngoại trừ Văn Lục ra, tất cả đều hưng phấn khi sắp được đi tới Việt Thuật Đại Hội. Vân Trọng cũng đã chữa khỏi mắt và tới Lệ Sơn phái từ tháng trước. Giờ có cho kẹo hắn cũng không dám để một mắt cho “đầy khí chất đàn ông” nữa. Từ sau trận đấu đụng độ với ổ gián điệp tại thánh địa Mỹ Sơn, mọi người đều khắc khổ tu luyện, tu vi ít nhiều tịnh tiến. Đặc biệt nhất phải kể tới Na Na. Không ngờ sau cuộc chiến đó, lại nhất cử tiến cấp từ cấp sáu viên mãn mộc thuật lên tới cấp bảy sơ cấp mộc thuật, vượt lên trên cả Lung Quang khiến cô bé giờ vẫn còn sung sướng nhảy nhót đủ mọi chỗ.
Lung Quang cũng không kém phần long trọng, tu vi chỉ còn cách một tầng mỏng nữa là đạt tới tầng bảy sơ cấp hỏa thuật. Văn Lục ước đoán hẳn là trong Việt Thuật Đại Hội nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tên ít nói này cũng tiến cấp vào cấp bảy sơ cấp hỏa thuật là điều chắc chắn.
Nhưng tiến cấp nhanh nhất không phải là người trong tổ đội số mười hai mà lại là cô bé tưởng trừng như vô hại đang cắp tay, cười híp hai mắt đứng cạnh Văn Lục. Cũng chẳng biết do ở trong Lệ Sơn giới không có vũ trụ, không có trăng sao hay không mà mỗi lần tu luyện, cô bé lại phải chạy tót ra ngoài quả núi Lệ Sơn ngoài này mới tu luyện được.
Đạo Shiva tu luyện luôn gắn liền với các vì sao, tinh tú trên trời. Cho nên khi vào một giới, Lệ Thanh không có cách nào tu luyện được. Bất quá sau hơn hai tháng, khi Văn Lục gặp lại Lệ Thanh cũng không khỏi há hốc mồm. Chỉ không đầy ba tháng, cô bé nhảy vọt từ tầng ba viên mãn lên tầng bốn viên mãn tu luyện giả. Với tốc độ kinh khủng này khiến Văn Lục bất chợt lo lắng không biết cô bé này có phải nóng lòng muốn tăng cấp khiến cho tu vi không ổn định không? Dù sao tổ đội Văn Lục tăng cấp ầm ầm nhưng luôn trải qua sinh tử rèn rũa, đẽo gọt mới nắm vững lực lượng của mình. Còn Lệ Thanh nếu cứ tằng tằng tiến cấp như vậy cũng không hẳn là điều tốt.
Sau khi kiểm tra, lục lọi trong ký ức về đạo Shiva mà lão Hai trước khi chết truyền lại một lượt, Văn Lục mới thở phào nhẹ nhõm. Công pháp Shiva là một công pháp khá đặc thù. Ban đầu người nhập môn phải cảm nhận được lực lượng lớn mạnh của các tinh tú trên trời. Nhờ những quỹ tích, những vận động mà hấp thu lực lượng của nó, tu bổ bản thân mình. Cho nên giai đoạn nhập môn là cực kỳ khó khăn và chậm chạp. Bởi lẽ không phải ai cũng có linh giác “biến thái” mà cảm nhận được lực lượng của các vì sao ngay từ đầu mà phải trải qua thời gian dài vận hành công pháp cải tạo dần linh giác.
Tuy nhiên nếu đã bước chân vào giai đoạn hai, giai đoạn ba của công pháp Shiva thì tốc độ tăng tiến cấp là cực kỳ khủng bố. Thực tế cho thấy có nhiều thiên tài của đạo Shiva chỉ cần có mấy chục năm, gần một trăm năm đã nhảy vọt từ cấp một cho tới cấp bảy cấp tám tu luyện giả. Đây là một tốc độ tuyệt đối kinh khủng, kể cả tu thuật cũng không chắc có thể nhanh được như vậy.
Tuy nhiên từ cấp chín trở đi, tốc độ tu luyện của đạo này lại giảm xuống thảm hại. Nghĩ cũng phải, tới cấp độ này mặc dù không thể nào nhất cử phá một hành tinh, nhưng để tàn phá dần dần cho tới tan tàn hành tinh đó thì hoàn toàn có thể. Cho nên lực lượng của hệ thiên hà này đã không còn cung cấp nhanh được như trước cho họ. Thường thường đến giai đoạn này những người tu luyện đạo Shiva này đều bỏ trái đất đi phiêu bạt trong vũ trụ tìm những hệ tinh hà có lực lượng lớn mạnh hơn để hấp thu. Năm dài tháng rộng, có trời mới biết khi nào họ quay lại. Cho nên có khi vài tháng hoặc vài năm nữa, bỗng nhiên xuất hiện một vị tiền bối tu luyện công pháp Shiva trở về thánh địa cũng không cảm thấy kỳ quái đâu.
Theo như truyền thừa mà Lão Hai lưu lại, Văn Lục còn biết đạo Shiva không hẳn đã bị tuyệt diệt. Ít nhất là còn rất nhiều những người đang lang thang ngoài vũ trụ vô tận kia tìm kiếm lực lượng ình.