Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 117: Vương Thú Đan
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trong Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư có ghi một người chỉ được ký khế ước với duy nhất một linh thú tại một thời điểm. Chỉ có người chưa ký kết khế ước với linh thú hoặc người có linh thú chết đi rồi mới ký kết được với linh thú mới. Trên mặt lý thuyết là thế, tuy nhiên khi tu thuật giả ký kết khế ước với linh thú thường thường phải cực kỳ yêu quý linh thú của mình mới khiến cho linh thú cấp cao cảm động mà đồng ý ký kết khế ước. Cho nên khi linh thú chết đi thì có rất nhiều tu thuật ngại phải nếm thử cảm giác mất mát mà không ký kết thêm linh thú nào nữa.
Đương nhiên đấy là đối với linh thú vương cấp trở lên, linh thú đã có chút trí tuệ. Còn đối với linh thú cấp thấp hơn thì không phải ngại nhiều vấn đề như vậy… bất quá chẳng có tu thuật nào lại đi ký kết khế ước với một con linh thú cấp thấp cả, cho dù có đem ra cả đàn cũng chẳng bõ cho đối thủ phẩy tay mấy cái. Vậy nên Văn Lục giờ muốn tìm một linh thú chiến đấu mới hoàn toàn là si tâm vọng tưởng.
Văn Lục còn đang ngạc nhiên về việc thi đấu trên võ đài Việt Thuật Đại Hội lại được phép mang theo linh thú chợt cụ già mặc chiếc áo the trắng tay đang cầm hai chiếc lọ đã giơ ngón tay “điểm” lên tấm giấy màu vàng đang lơ lửng. Lập tức tấm giấy sáng lên rồi bay vụt ra ngoài khiến Văn Lục phải trầm trồ khen ngợi phong cách làm việc của đại môn phái… uy nghiêm chẳng khác nào hoàng cung của vua chúa.
Cụ già mặc chiếc áo the trắng “điểm” xong quay sang phía trưởng môn cười nói:
- Ta vừa nghiên cứu ra một chất xúc tác, có thể làm dịu bớt quá trình “bốc hỏa” khi linh thú dụng đan. Có lẽ số lượng linh thú chết đi trong quá trình tiến hóa sẽ giảm rất nhiều.
Trưởng môn nghe vậy vỗ tay nói:
- Hay! Lão này càng ngày càng lợi hại… mau cho ta xem.
Ba cụ già hưng phấn đi xuống dưới tầng sáu của tòa tháp bỏ rơi Văn Lục đang đứng ngẩn ngơ phía sau. Văn Lục đang không biết có nên chạy theo hay không, dù sao đây cũng là một cơ mật của một môn phái… bất quá rất nhanh hắn đã nghe thấy tiếng trưởng môn truyền âm lên gọi hắn xuống dưới.
Văn Lục xuống tới nơi thì một màn trước mắt làm cho hắn ngẩn người. Khắp cả tầng sáu dường như dùng bí pháp nào đó nới rộng không gian, trên mặt sàn là rất nhiều những chuồng linh thú rộng lớn không biết dùng chất liệu gì làm ra, cho dù thú vương có vùng vẫy thế nào cũng không tài nào phá nổi những chiếc cũi này. Ở xung quanh đi lại rất nhiều đệ tử đang quan sát… có người thi triển những động tác khó hiểu lên linh thú, thần tình chăm chú.
Cụ già mặc chiếc áo the trắng đi lại góc tầng phía đông, bàn tay vừa lật, bên trên đã xuất hiện năm viên linh đan màu đỏ rực. Không nói cũng biết viên đan dược này có sức “bạo phá” mạnh mẽ như thế nào.
Đi lại gần năm chiếc lồng để ở góc phía đông, Văn Lục nhận ra trong lồng có năm con linh thú phổ thông áng chừng từ cấp tám tới cấp mười hai, hình thù kỳ quái… có con phi hành, có con nằm rạp dưới đất, lại có con phải để trong một bể nước…. Cụ già búng ngón tay, năm viên đan dược lần lượt bay vào trong người của năm con linh thú. Lập tức năm con linh thú với năm kiểu dáng khác nhau gầm lên đau đớn. Tiếp đó năm con linh thú toàn thân đỏ rực, liên tiếp gào lên những tiếng kêu kinh khủng, xem chừng mấy con linh thú này chịu không ít thống khổ.
“Bụp”
Rất nhanh đã có một linh thú không chịu nổi sự trùng kích của đan dược lập tức nổ tung. Những con linh thú còn lại cũng gào lên vật vã, qua làn da cuồn cuộn như có sóng ngầm cuồng chảy, Văn Lục dễ dàng phát hiện ra tại sao linh thú phi hành ban đầu phát nổ.
Trưởng môn Lý Vân đứng bên nhìn chăm chú, miệng vẫn giảng giải cho Văn Lục:
- Linh thú được môn phái ta cải tạo qua ba giai đoạn. Thứ nhất đó là… nhân giống. Linh thú khu làm sao phải nghiên cứu ra nhiều cách để nhanh giống linh thú bất kể loại nào. Hầu hết vừa mới được sinh ra linh thú đều là linh thú cấp thấp, đôi khi có dòng giống đặc biệt sinh ra đã mang lực lượng cực cao, những loại này đều được chăm sóc kỹ càng.
Bước thứ hai đó chính là nâng cao lực lượng của linh thú trong thời gian ngắn nhất. Mỗi một giai đoạn tương ứng phải nghiên cứu ra một loại đan dược phù hợp với nó để thúc đẩy sự phát triển của linh thú. Chẳng hạn như từ linh thú phổ thông lên linh thú vương thì cần phải cho bọn chúng dụng một loại đan gọi là Vương Thú Đan. Loại đan dược này cực kỳ bá đạo, con người khó có cách nào dùng được nó, nếu gượng ép ắt phải như con linh thú phi hành vừa rồi… bạo thể mà chết. Do dược lực mang nhiều hỏa lực lượng cho nên sau khi dụng vào, dược lực sẽ tràn ngập khắp các kinh mạch của linh thú, cuồng bạo, phá hủy, đề cao, nâng cấp… đủ mọi tác dụng sẽ làm cho thân thể của linh thú phổ thông đột phá lên linh thú vương.
Tuy nhiên việc linh thú phổ thông đạt tới linh thú vương không chỉ là việc nâng cao lực lượng mà còn nâng cao linh hồn giúp cho linh thú có trí tuệ như con người. Bởi thế những linh thú nào không có linh hồn mạnh mẽ, không cách nào vượt lên được cấp vương cả. Điều này đã làm đau đầu Linh Thú Khu cả mấy trăm năm nay vẫn chưa có biện pháp khắc phục. Đôi khi trong quá trình chống đỡ sự cuồng bạo của dược lực, một số linh thú phổ thông đột nhiên tiến cấp linh hồn khiến cho việc tiến hóa tiến hành thuận lợi. Tuy nhiên đó chỉ là may mắn, còn việc làm sao để thúc đẩy linh hồn của linh thú thì còn phải nghiên cứu dài dài. Trước mắt chúng ta vẫn phải làm theo cách ngu xuẩn nhất là hi vọng con linh thú đó linh hồn đủ mạnh để chống đỡ được sự cuồng loạn của dược lực.
“Bụp”
Trưởng môn đang thao thao bất tuyệt thì trong năm cái lồng, lại có một cái linh thú bên trong không chịu nổi mà bạo thể, xương thịt văng tung tóe. Trưởng môn thoáng chút nhíu mày nói tiếp:
- Bước thứ ba chính là dạy kỹ năng sinh tồn và chiến đấu. Bước này cực kỳ quan trọng. Linh thú nuôi, nhất là linh thú lại tiến cấp ầm ầm như ăn cơm thì kinh nghiệm và sức chiến đấu cực kỳ kém cỏi so với một linh thú tự nhiên trưởng thành ở một môi trường hoang dã. Cho nên sau khi tiến cấp linh thú vương thì sẽ được môn phái đưa tới Cầm Giới Thú… tùy theo cấp độ, sức mạnh mà lần lượt thả trong những khu vực thích hợp. Lại cử những linh thú đã có trí tuệ không kém con người là bao, ở trong đó để huấn luyện bọn chúng dần dần.
Văn Lục nghe vậy cũng phải hoàn toàn đồng ý. Dù sao thì thú nuôi khó có thể bằng thú hoang dã, việc huấn luyện như vậy là cực kỳ cần thiết. Bất quá đợi mãi chưa thấy trưởng môn nói tiếp Văn Lục mới tò mò hỏi:
- Thế còn linh thú hoàng, linh thú thánh thì có dùng biện pháp thú đẩy bằng đan dược không?
Hỏi xong Văn Lục mới cảm thấy mình hỏi một câu ngu ngốc. Linh thú hoàng phải tự lĩnh ngộ ra thần thông và lĩnh vực của mình. Điều này phải là tự thân nó lĩnh ngộ, người ngoài không cách gì giúp đỡ được. Có chăng chỉ là sự chỉ điểm, dạy dỗ khiến cho linh thú vương tự đột phát mà thôi. Dù sao linh thú vương đã là một loại linh thú có trí tuệ, có thể giao tiếp được với con người.
Linh thú hoàng đã khó khăn như thế, vậy thì càng khỏi phải nói tới linh thú thánh. Bất quá trưởng môn Lý Vân vẫn không phật lòng với câu hỏi ngu ngốc của Văn Lục, mỉm cười trả lời:
- Việc thúc đẩy linh thú vương lên linh thú hoàng và linh thú thánh nghe nói trên Văn Lang Thiên đã nghiên cứu ra. Tuy nhiên biện pháp đó chưa được hoàn thiện nên chưa được công bố mà thôi. Đây là vấn đề nghiên cứu linh hồn, không thuộc việc đề cao lực lượng nữa rồi.
Văn Lục nghe vậy hoàn toàn choáng váng. Xem ra trên Văn Lang Thiên không phải toàn những người điên cuồng tu luyện, mà nó cũng như một xã hội có đủ mọi chức nghiệp, chỉ khác xã hội nhân gian là những “công dân” trên này toàn là những người “biến thái” mới có tư cách ở trên đó mà thôi.
Vừa lúc này lại có một tấm giấy màu vàng phát ra quang mang bay vụt vào trong đáp lơ lửng trước mặt trưởng môn. Trưởng môn Lý Vân vươn tay điểm chỉ lên tấm giấy. Đọc trong Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư Văn Lục biết đây là một dạng “lệnh bài truyền tin”. Lệnh bài này thường dùng trong các tầng lớp cao cấp của các gia tộc và các đại môn phái. Nó có tác dụng cũng giống như phi tiễn truyền thư, chỉ khác là nó có tính bảo mật cao hơn rất nhiều, hơn nữa nó đại diện cho tầng lớp quý phái cho nên thường được những người có quyền lực sử dụng, dùng để truyền tin hoặc tầng lớp nhỏ hơn xin cầu kiến. Như “tấm giấy màu vàng” trước mặt trưởng môn chính là “Lệ Sơn Lệnh Bài” có tốc độ phi hành gấp trăm lần so với phi tiễn truyền thư, hơn nữa chỉ người trong môn phái mới có khả năng sử dụng.
Trưởng môn sau khi điểm chỉ xong, lệnh bài truyền tin bay vụt ra bên ngoài tầng sáu của tòa tháp. Trong chốc lát, một nhóm người đã bay vào trong, tiến lại gần nơi Văn Lục đang đứng.
- Đại ca!
- Lão đại…
- Tham kiến trưởng môn! Tham kiến hai vị thái thượng trưởng lão!
Cụ già râu dài nhìn thấy Kiệt Hào liền bày ra một bộ mặt tức giận trừng mắt với hắn:
- Giỏi cho tiểu tử ngươi! Giờ “lão đại” còn cao cấp hơn cả sư phụ ngươi hả? Hừ… mở miệng ra là lão đại, mở miệng là lão nhị…
Kiệt Hào nghe vậy cười hì hì tiến lại gần nói:
- Đâu có… sư phụ mãi là người có địa vị cao nhất trong lòng con.
Cụ già nghe vậy vuốt râu cười khà khà thỏa mãn, khiến trưởng môn và cụ già mặc áo the trắng khinh bỉ nhìn lão. Đây là trắng trợn khoe đồ đệ đây mà…
Cô bé Lệ Thanh nhảy tới cắp lấy một cánh tay của Văn Lục, hai mắt long lanh nhìn hắn. Văn Lục vừa tới Lệ Sơn Phái là trốn biệt một hơi hơn hai tháng, không chỉ điểm gì cho việc tu luyện công pháp Shiva cho Lệ Thanh khiến cho cô bé khi nghe Kiệt Hào nói tới đây gặp Văn Lục liền nhất quyết đòi đi.
Na Na lúc này cũng vui vẻ nói:
- Đại ca! Ngày mai chúng ta dự định đi báo danh tới các trưởng lão tổ chức Việt Thuật Đại Hội. Đại ca ngoài thi đấu trên võ đài còn tham gia hạng mục nào nữa không?
- Hả? Việt Thuật Đại Hội thì toàn đấm với đá chứ còn báo danh gì nữa?
Mọi người trong tổ đội số mười hai nghe Văn Lục nói vậy đều kỳ quái nhìn hắn. Hơn một tháng trong thư viện chẳng lẽ “lão đại” còn chưa đọc tới thông tin nói về Việt Thuật Đại Hội?