Tảng sáng ở Man Hoang sớm hơn những nơi khác.

Thu Mãn Khê ngồi bên bờ Viêm Hải suốt cả một buổi tối, sóng gió cuốn lấy dung nham nóng rực gào thét dưới lòng bàn chân muốn phất lên tận mặt, vốn cái nóng bỏng có thể khiến người ta lột một lớp da trong mắt của hắn lại giống như gió xuân ôn hòa thoảng qua.

Thần sắc Thu Mãn Khê mờ mịt, hai mắt thất thần nhìn vào hư không, mãi đến khi trước mắt xuất hiện một chút ánh sáng nhạt, hắn mới nhẹ nhàng chớp chớp mi, tầm mắt chậm chạp tập trung lại.

Trên nền trời đen kịt dần dần đáp xuống một dải lụa muôn màu muôn vẻ, ánh sáng chậm rãi lan tràn ra bốn phía.

Có người chầm chậm đi tới từ phía sau hắn, Thu Mãn Khê bảo trì tư thế cả một đêm rốt cục nhẹ nhàng thay đổi —— hắn vẫn chưa quay đầu lại, mà nhẹ nhàng thò người ra trước, nhìn về phía dưới dung nham.

Một cánh tay từ sau lưng đè lại bả vai hắn, kéo hắn trở về, Thu Tương Hành nói: "Ngồi cho đàng hoàng, kẻo ngã xuống."

Câu này như đang dỗ trẻ con, thế nhưng Thu Tương Hành biết rõ, sư tôn của mình lúc nào cũng mơ mơ màng màng, không chừng có thể xảy ra loại chuyện trượt chân té xuống thật.

Thu Mãn Khê vẫn không quay đầu lại, nhẹ nhàng lắc một cái: "Không có việc gì."

Không nhớ rõ là bao nhiêu năm trước, hắn từng nản lòng thoái chí nhảy xuống Viêm Hải một lần, thân thể rơi vào dung nham nóng bỏng vẫn không chịu mảy may tổn thương, thế nhưng nổi thống khổ khi từng tấc thân thể bị thiêu đốt lại tiếp nhận toàn bộ không thiếu một phân.

Thu Mãn Khê không sợ chết, lại cực kỳ sợ đau, từ sau lần đó không dám tự tìm khổ nhảy vào dung nham nữa.

Thu Tương Hành khuỵu một gối xuống đất quỳ bên cạnh hắn, nhìn bóng lưng đơn bạc của Thu Mãn Khê, do dự một chút, đột nhiên cất tiếng: "Sư tôn, người muốn giết ta sao? Bởi vì ta muốn giết đồ nhi người yêu thương nhất?"

Thu Mãn Khê rốt cục nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, trong mắt không vui không buồn: "Sao ngươi biết được thân phận của Tuyết Phùng?"

Thu Tương Hành rũ mắt: "Trong lúc vô tình nghe thấy Ninh kiếm tôn gọi tên hắn, hơn nữa thái độ của hai người đối với hắn, đại khái đoán được."

Thu Mãn Khê nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Vậy vì sao ngươi lại muốn giết hắn?"

Thu Tương Hành nhìn bả vai đơn bạc của Thu Mãn Khê, trầm mặc không đáp, sư tôn của hắn gầy yếu như vậy, không hề phòng bị đưa lưng về phía hắn, dù cho hắn sinh ra một tia đại nghịch bất đạo, chỉ cần nhẹ tay đẩy một cái, không dùng bao nhiêu khí lực đã có thể đẩy hắn rơi xuống dung nham chết không toàn thây.

Hắn trầm mặc quá lâu, lâu đến mức Thu Mãn Khê cho rằng hắn không muốn trả lời câu hỏi này, hắn mới đột nhiên mở miệng: "Sở dĩ sư tôn thu lưu ta nhiều năm như vậy, là vì hoàn cảnh gặp phải khi nhỏ của ta tương đồng với Dịch Tuyết Phùng trong lời đồn kia, cũng là vì ngươi muốn tìm một thay thế phẩm đặt bên người để cho bản thân bớt đi vài phần cô tịch?"

Thu Mãn Khê ngẩn ra, chẳng biết vì sao trong mắt đột nhiên có chút bi sắc.

Người người đều nói sau khi ma tu Ngọc Ánh quân mất đi, Thu Mãn Khê liền thu dưỡng một đứa nhỏ có huyết thống ma tu cùng đạo tu, chỉ là Thu trưởng lão vô cùng bảo bọc nhãi con, trước khi Thu Tương Hành thành niên không để hắn ra khỏi Quy Hồng Sơn.

Thế nhưng đồn đại chung quy chỉ là đồn đại, trên thực tế lại không giống như vậy.

Thời điểm Thu Mãn Khê thu dưỡng Thu Tương Hành, đứa nhỏ hỗn huyết kia đã ngơ ngơ ngác ngác sống được mấy chục năm, chỉ là vì từ nhỏ trong thân thể đã mang hai loại linh lực mâu thuẫn với nhau khiến hắn sống như một kẻ ngốc không hiểu thị phi.

Mà lúc này ánh mắt Thu Tương Hành thanh minh, từ khi bước vào Quy Hồng Sơn hắn như được trùng sinh, cả người thoát thai hoán cốt, tiếp tục được sống.

Thu Mãn Khê hơi nghiêng người, dùng ánh mắt khó bề tin tưởng nhìn hắn, Thu Tương Hành không biết đã phát hiện điều gì, không giống trước đây sợ hãi cúi đầu, trái lại còn không chớp mắt nhìn thẳng vào đối phương, bướng bỉnh muốn một cái đáp án.

Đôi môi tái nhợt của Thu Mãn Khê nhẹ nhàng giật giật, lẩm bẩm nói: "Ngươi cho rằng ta thu dưỡng ngươi, chỉ là bởi vì tư tâm?"

Thu Tương Hành không trả lời, vẫn như cũ chăm chú nhìn hắn.

Thu Mãn Khê run lên hồi lâu, có lẽ triệt để bỏ qua, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, hỏi: "Ngươi rốt cuộc tại sao muốn giết Tuyết Phùng?"

Không ngờ Thu Tương Hành lại thẳng thắn trả lời vấn đề này, giải thích không mảy may qua loa: "Ta đố kị hắn."

Thu Mãn Khê: "Đố kị?"

"Từ nhỏ ta đã được sư tôn thu dưỡng, nuôi dưỡng ở Quy Hồng Sơn hơn mười năm, từ lúc bản thân có ý thức vẫn luôn đi theo người..." Hắn hơi cụp mắt, không biết nghĩ tới điều gì, lần thứ hai ngẩng đầu lên, thần sắc cũng đã thay đổi, đáy mắt không còn vẻ lạnh nhạt rộng lượng thường ngày giả vờ trước mặt Thu Mãn Khê, cũng không còn hung hăng càn quấy trước mặt những người khác, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, cũng cảm giác hắn phảng phất trong chớp mắt đã biến thành một người xa lạ, dưới đáy mắt hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ vết tích nào trước đây.

"Người nghiện rượu như mạng, mỗi tháng ba mươi ngày hai mươi tám ngày đều uống rượu say mèm..."

Từ sau khi tự tay phong ấn đệ đệ thân sinh Thu Mãn Khê liền nghiện rượu, phảng phất cảm giác say rượu lâng lâng đó mới có thể khiến cho nội tâm tê liệt, lâu dần không tránh được phát nghiện.

Lúc trước Ninh Ngu còn ở Quy Hồng Sơn, còn có thể mặt lạnh quản giáo hắn một hai, thế nhưng sau khi Ninh Ngu nhập ma, cả Quy Hồng Sơn to lớn không còn ai dám quản hắn, ngay cả chưởng giáo cũng đối với hắn tôn kính có thừa, không dám từ chối bất kỳ nhu cầu gì của hắn, chỉ cần nói muốn ông ta liền trực tiếp chuyển tất cả quán rượu của trấn dưới núi đưa đến nơi ở của Thu Mãn Khê.

Không còn Ninh Ngu quản thúc, Thu Mãn Khê ngày càng nghiện rượu, gần như mỗi ngày đều sống trong mơ mơ màng màng.

"Mỗi lân người say rượu, thần trí đều mơ hồ, lôi kéo ta một lần lại một lần mà gọi..."

Tuyết Phùng.

Đồ nhi.

Sư tôn về sau sẽ không bao giờ bế quan nữa.

Thu Tương Hành hơi nghiến răng, hàm dưới căng chặt: "Một lần lại một lần, bên tai của ta niệm mười mấy năm, sư tôn, ta cũng là người, ta cũng có thất tình lục dục, cũng không muốn mình bị người xem là... thế thân của Dịch Tuyết Phùng..."

"Đại sư huynh... Ninh Ngu mỗi lần đến Quy Hồng Sơn, ánh mắt nhìn ta giống như nhìn một vật chết, không có một chút tình cảm, thật giống như thân phận đồ đệ này của ta là trộm từ trong tay ai về vậy?" Thu Tương Hành chậm rãi đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Thu Mãn Khê, lẩm bẩm nói, "Có đến vài lần y thậm chí đã muốn giết chết ta, sư tôn... Lẽ nào y đối với Dịch Tuyết Phùng kia, cũng là thái độ như thế sao?"

Lúc Thu Tương Hành đang nói, Thu Mãn Khê luôn trầm mặc lắng nghe, hắn tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện, lại không biết phải nói cái gì, chỉ có thể mím môi nghe đối phương nói.

"Từ nhỏ ta đã đố kị hắn... Khó có thể tưởng tượng, sẽ có một ngày ta lại đi đố kị với một kẻ đã chết..." Thu Tương Hành cười tự giễu, "Cho nên sư tôn, bây giờ người còn muốn hỏi ta tại sao lại muốn giết Dịch Tuyết Phùng không?"

Thu Mãn Khê ngước mắt nhìn hắn.

Thu Tương Hành áp sát mặt vào đối phương, bi thương trong mắt hoàn toàn rút đi, chỉ còn sót lại tà tính cùng ác ý thuộc về ma tu: "Ta muốn giết hắn, từ nhỏ ta đã muốn giết chết hắn, lúc đó hắn đã chết ta cũng muốn lột da tróc thịt, muốn xóa sạch sự tồn tại của hắn trong ký ức của các ngươi, mà hiện tại hắn sống lại, ta tất nhiên càng muốn tận diệt."

Thu Mãn Khê dõi theo ánh mắt cuồng loạn của Thu Tương Hành, trong lúc nhất thời khó có thể tin được cái người nửa người nửa ma trước mắt là đồ đệ tự mình nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, hắn ngơ ngác chốc lát, đột nhiên hỏi: "Tương Hành à, ngươi có biết đồ nhi của ta chết như thế nào không?"

Vốn Thu Tương Hành đợi đối phương giận tím mặt, không nghĩ tới lại nghe được câu này, hắn cau mày: "Trăm năm trước Man Hoang không được thế tục tiếp nhận, Dịch Tuyết Phùng tất nhiên là bị chính đạo này đó giết chết."

Thu Mãn Khê lại hỏi: "Ngươi có biết này đó chính đạo kia, là ai không?"

Thu Tương Hành trầm mặc không nói.

Âm thanh của Thu Mãn Khê vừa nhẹ vừa êm, phảng phất gió vừa thổi liền muốn tản đi: "Là cha của ngươi, Tương Hành."

Đồng tử Thu Tương Hành đột nhiên co rụt lại.

Bất cứ lúc nào Thu Mãn Khê nói chuyện hay làm việc đều ôn hòa như xuân phong hóa vũ, cho dù lúc nổi giận cũng sẽ không nặng lời, thế nhưng hắn bây giờ mặc dù đang cười, lại khiến người ta cảm thấy toàn thân bỡ ngỡ.

Thu Mãn Khê lật tay nắm lấy bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của Thu Tương Hành, nhẹ giọng nói: "Cha ngươi mang theo một đám người chính đạo, dựa vào Trọng Tâm Quân của Man Hoang đánh vào nơi ở của đồ nhi ta, khiến hắn từ một người đang sống sờ sờ như vậy bị vây chết trong Tru Ma trận."

" Tru Ma trận ngươi có biết không? Tương truyền rằng chỉ cần ma tu bước vào, chẳng mấy chốc nhất định hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh." Mi mắt Thu Mãn Khê hơi cong, thanh âm êm dịu, "Bọn họ đưa đồ nhi của ta vào, chính là trận pháp như vậy."

Thu Tương Hành ngẩn ra, mặt không thay đổi nhìn hắn.

Thu Mãn Khê nhẹ giọng nói: "Bọn họ vây đồ nhi của ta vào trong Tru Ma trận, ép hỏi hắn Minh Linh tâm ở nơi nào, cuối cùng không chiếm được đáp án, liền mạnh mẽ dùng kiếm moi tim của hắn."

Bàn tay hắn nắm lấy Thu Tương Hành hơi dùng sức, nhẹ nhàng ngoẹo cổ: "Khi đó Tuyết Phùng còn sống."

"Hắn còn sống bị bọn họ móc tim, không tìm được Minh Linh tâm liền trực tiếp thúc dục trận pháp, khiến hắn chết tươi trong đó."

"Những chuyện đó, ngươi đều biết sao?"

Thu Tương Hành chưa từng nghe nói qua, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác.

"Cha ngươi dẫn đầu tập hợp tu sĩ chính đạo đánh vào Man Hoang, chỉ vì một khỏa Minh Linh tâm, mà ngươi có biết tại sao ông ta lại muốn đoạt viên Minh Linh tâm này không?"

Thu Tương Hành không biết, đương nhiên sẽ không trả lời.

Thu Mãn Khê nhấc lên một cánh tay, nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ điểm điểm lên ngực Thu Tương Hành, chỉ một động tác mềm nhẹ như vậy, lại làm cả người Thu Tương Hành nhoáng một cái, suýt nữa té sụp xuống.

Hắn mơ hồ biết được điều gì, rồi lại không dám xác nhận, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thu Mãn Khê, chờ câu nói kế tiếp của hắn.

Quả nhiên như hắn sở liệu, Thu Mãn Khê nói: "Bởi vì ngươi là hỗn huyết ma tu cùng đạo tu, linh lực trong thân thể bài xích lẫn nhau, nếu như không có Minh Linh tâm, sẽ không thể sống tới khi thành niên."

"Cha ngươi tìm kiếm danh y khắp tam giới, không ai cứu được ngươi, cuối cùng ông ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào một viên Minh Linh tâm."

Thu Tương Hành sửng sốt hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: "Nhưng không phải người đã nói... Dịch Tuyết Phùng cũng không có Minh Linh tâm..."

"Cho nên cha ngươi tay trắng trở về, cuối cùng bất đắc dĩ, dùng pháp thuật lấy mạng đổi mạng, " Thu Mãn Khê nhàn nhạt nói, "Sau khi pháp thuật thành, mệnh của cha ngươi từ từ chuyển đến trên người ngươi, cho ngươi có mệnh sống tiếp, chỉ là trong mấy chục năm, ngươi và xác chết di động không có gì khác nhau, phải chờ tới khi ông ta bỏ mình ngươi mới có thể triệt để tỉnh táo."

"Ông ta cứ như vậy cưỡng ép chịu đựng mấy chục năm, một bên bảo vệ ngươi giúp thần hồn ngươi không tiêu tan, một bên còn phải tránh né truy sát của Ninh Ngu, dù là tu vi hơn người cũng không thể chịu được."

Thu Tương Hành ngơ ngác nói: "Cho nên mười mấy năm trước ông ấy chết đi, mà người cũng thu lưu ta..."

Thu Mãn Khê gật đầu: "Ông ta cam tâm tình nguyện hồn phi phách tán, chỉ vì cứu ngươi..."

Vốn Ninh Ngu muốn một kiếm giết chết Thu Tương Hành, Thu Mãn Khê lại nhìn nam nhân cả đời sống chật vật như ăn mày kia, cuối cùng vẫn không đành lòng, cứu Thu Tương Hành.

Bởi vì chuyện này, Ninh Ngu tức giận đến mức nhiều năm không về Quy Hồng Sơn nhìn mặt hắn, cuối cùng đại khái cảm thấy kẻ cầm đầu năm đó đều đã chết hết, cũng dần dần từ bỏ ý định giết hắn, chỉ là mỗi lần chạm mặt thái độ sẽ không tốt lắm.

Bây giờ Thu Tương Hành mới hiểu được tại sao thái độ của Ninh Ngu đối với hắn lại lãnh đạm như vậy, nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ sẽ trực tiếp cầm kiếm giết chết mình.

Thu Mãn Khê than thở: "Ninh Ngu luôn nói ta lòng dạ đàn bà, thế nhưng năm đó ngươi đúng là vô tội..."

Chỉ là vô tội, thế nhưng nếu muốn tìm hiểu nguyên nhân chân chính cái chết của Dịch Tuyết Phùng, hắn lại khó thoát khỏi tội lỗi.

Thu Tương Hành trầm mặc hồi lâu.

Thu Mãn Khê nhìn chân trời có chút sáng lên, xa xôi thở dài một hơi, dùng ngữ khí của Thu Tương Hành vừa rồi hỏi: "Bây giờ ngươi còn muốn hỏi ta, sẽ vì chuyện Dịch Tuyết Phùng mà giết ngươi không?"

Thu Tương Hành đã biết được đáp án.

**

Cuối cùng Dịch Tuyết Phùng vẫn không ăn được điểm tâm, đợi đến khi Ninh Ngu ôm hắn đi tắm, người khác đã ăn xong bữa trưa rồi.

Hắn mơ màng được Ninh Ngu tẩy rửa một phen, lại hoa mắt chóng mặt được ôm trở lại, sau lưng vừa chạm vào nệm giường mềm mại, cơn buồn ngủ hắn tích lũy nửa ngày lập tức ùa tới.

Trên vai Ninh Ngu khoác ngoại bào, lộ ra phần cổ có vài vết cào xước, nhìn cực kỳ ám muội, y đặt Dịch Tuyết Phùng xuống xong, liền rón rén đứng dậy đi ra ngoài, chẳng mấy chốc lại bưng một bát cháo trở lại.

"Tuyết Phùng, Tuyết Phùng tỉnh dậy đi, ăn một chút rồi ngủ tiếp."

Dịch Tuyết Phùng vốn đang ngủ, bị người đánh thức mơ mơ màng màng mở mắt ra, mệt mỏi nói: "Ta buồn ngủ."

Ninh Ngu nói: "Ngươi không buồn ngủ. Dậy, uống chút cháo, ngươi vừa rồi không phải nói đói bụng sao? Đói bụng lâu sẽ không thoải mái, ta đỡ ngươi, uống một chút cũng được."

Toàn thân Dịch Tuyết Phùng mềm nhũn, được Ninh Ngu đỡ dựa vào lồng ngực của y, nỗ lực vén mí mắt uống một hớp cháo, thế nhưng vừa một hớp hắn liền nhíu mày: "Ngọt, không thích."

Ninh Ngu nói: "Ngươi thích. Uống thêm một chút, uống xong lập tức để ngươi ngủ."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng bị y giằng co từ đầu đến chân, tinh thần không tốt lười hơn thua với y, lúc này bị nhét chữ vào mồm "Ngươi không buồn ngủ" "Ngươi thích", cho dù tinh thần có kém hơn nữa hắn cũng có chút cạn lời.

Ninh Ngu lại đút thêm mấy muỗng, Dịch Tuyết Phùng cau mày uống mấy ngụm, liền nghiêng đầu không muốn.

Ninh Ngu nói: "Còn đói không?"

Dịch Tuyết Phùng mệt mỏi lắc đầu, hữu khí vô lực nói: "Sư huynh, ta muốn ngủ."

Ninh Ngu nghi hoặc: "Không phải từ nãy giờ ngươi đang ngủ sao?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng cắn răng: "Ý ta không phải ngủ kia..."

Ninh Ngu "Ồ" một tiếng, cúi người dịu nhẹ đặt hắn xuống giường nhỏ, vén chăn nhét tay vào trong.

Dịch Tuyết Phùng vừa nhắm mắt lại, liền cảm giác bàn tay ấm áp của Ninh Ngu tiến vào trong chăn, nhẹ nhàng vén vạt áo của hắn xoa xoa bụng.

Dịch Tuyết Phùng mệt đến mức không hé nổi mắt, hàm hồ nói: "Làm gì vậy?"

Ninh Ngu: "Mới ăn xong xoa xoa bụng cho ngươi, để ngươi ngủ dễ chịu một chút, ngủ đi, tối ta lại gọi ngươi dậy ăn cơm tối."

Dịch Tuyết Phùng một chữ cũng không đáp lại được, đầu hơi nghiêng nghiêng, gần như ngay lập tức ngủ thiếp đi.

Ninh Ngu quả thực ngồi bên cạnh xoa bụng cho hắn nửa khắc, nhìn thấy hai hàng lông mày nhíu chặt của Dịch Tuyết Phùng rốt cục chậm rãi giãn ra, y mới thu tay, cúi người nhẹ nhàng lưu lại trên mi tâm của Dịch Tuyết Phùng một nụ hôn.

Y đứng dậy sửa sang y phục, qua loa chải tóc rồi đi ra nội thất.

Thanh Xuyên Quân đã chờ ở bên ngoài hồi lâu, nhìn thấy Ninh Ngu đi ra lập tức đạp ngưỡng cửa tiến vào: "Kiếm tôn, có chuyện quan trọng..."

Hắn chưa nói hết, liền nhìn thấy Ninh Ngu lạnh lùng nhìn lại: "Có chuyện quan trọng gì đợi chốc nữa rồi nói, không nhìn thấy ta đang bị thương chảy máu sao?"

Thanh Xuyên Quân bị nghẹn một chút, mờ mịt quét trên quét dưới thân thể y, bị thương? Chảy máu? Chỗ nào?

Ninh Ngu thận trọng hơi nghiêng đầu, mười phần mịt mờ mà không mất đi phóng đãng lộ ra vài đạo vết xước trên cổ, hừ một tiếng chờ Thanh Xuyên Quân tự mình phát hiện "Thương thế", cực kỳ muộn tao*.

* Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa

Thanh Xuyên Quân: "..."

- ------------

editor: đau lòng sư tôn quá, tự tay phong ấn đệ đệ thân sinh, cả đời thu 3 đồ đệ, lại 2 lần chứng kiến đồ đệ mình chết đi, haiz

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play