Hai người dằn vặt lẫn nhau đến nửa đêm mới ngủ, hai sợi dây xích ngổn ngang, giường lớn giống như nhà giam, khiến người ta hoàn toàn không thể nảy sinh bất kỳ cảm giác kiều diễm gì.

Ninh Ngu đợi đến khi Dịch Tuyết Phùng tức giận đến ngủ thiếp đi, mới tiến lên hôn nhẹ lên mi tâm của hắn, đẩy dây xích qua một bên, ôm Dịch Tuyết Phùng đi ngủ.

Không biết có phải dây xích trên cổ tay, hay là ảo giác bên trong bóng tối chưa tan, Ninh Ngu mơ thấy ác mộng cả một đêm, trời còn chưa sáng đã hoảng hốt tỉnh lại.

Mãi đến khi cảm giác cả người khôi phục, Ninh Ngu mới ý thức được trên ngực mình có vật nặng gì đó đè ép, y chầm chậm mở mắt ra nhìn, tiếp theo mặt không thay đổi nhắm mắt lại, cảm thấy dường như bản thân còn chưa tỉnh ngủ.

Vật nặng trên người giật giật, đột nhiên vỗ một cái tát lên mặt y.

Ninh Ngu cau mày mở mắt ra, nhìn rõ người trên thân, cả người ngẩn ra.

Một đứa nhỏ khoảng hai ba tuổi đang nằm nhoài trên ngực y, mặt mày nước mắt lả chả liều mạng đưa tay đi vỗ mặt của y, thấy y mở mắt ra, suýt nữa "Oa" một tiếng khóc lên.

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu mặt không thay đổi ngồi dậy, tùy ý đứa bé kia trượt xuống ngồi trên đùi, nửa ngày mới tìm lại được thanh âm của mình: "Tuyết Phùng?"

Dịch Tuyết Phùng mặt mày tinh xảo lớn chưa bằng cái đùi của Ninh Ngu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nhào vào trong lồng ngực của y, dùng hết toàn lực đập lên ngực y hai cái, tức giận bật khóc: "Đều tại ngươi, đều là lỗi của ngươi!"

Ninh Ngu: "..."

Lực đạo nện người của hắn đối với Ninh Ngu mà nói căn bản nhỏ bé không đáng kể, Ninh Ngu tùy ý hắn đánh không ngừng, mãi đến khi Dịch Tuyết Phùng không còn khí lực, mới đỡ lấy lưng hắn tránh đối phương mất thăng bằng bật ngửa, nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trên mặt Dịch Tuyết Phùng đều là nước mắt, hắn thở hồng hộc bôi toàn bộ nước mắt nước mũi lên vạt áo của Ninh Ngu, khóc thút thít nghẹn ngào không nói ra lời.

Ninh Ngu chỉ đành vỗ vỗ phía sau lưng giúp hắn thuận khí, tầm mắt quét một vòng bên cạnh, thấy được đầu dây xích trong một góc xa xa trên giường, lại nhìn qua cổ tay tròn vo nhỏ xíu không bằng một nửa cổ chân của Dịch Tuyết Phùng, tựa hồ hiểu ra điều gì.

Y giơ tay nặn nặn mặt Dịch Tuyết Phùng, nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn chạy trốn?"

Dịch Tuyết Phùng dùng một tát vỗ lên tay y.

Dịch Tuyết Phùng cũng mơ thấy ác mộng cả một đêm, cuối cùng bị làm cho tỉnh lại, khi đó sắc trời còn sớm, hắn lăn lộn ngủ không được, liền bắt đầu suy nghĩ cách mở dây xích.

Sau đó không biết làm sao, đột nhiên linh quang lóe sáng, hắn nhớ tới Mục Tuyết Thâm từng nói bộ thân thể này chỉ dùng linh vật dưỡng thành, nếu Tương mạo có thể biến hóa theo suy nghĩ của mình, thân thể chắc cũng có thể đi.

Hắn nghĩ như vậy, lập tức thử thăm dò thu nhỏ người đi một chút, như vậy có thể thoát khỏi trói buộc của dây xích.

Hắn nghĩ rất tốt, thân thể cũng như ước nguyện biến trở về dáng vẻ hai ba tuổi, thuận lợi rút tay chân ra khỏi dây xích, chỉ là chờ hắn nghĩ biến trở về, đột nhiên phát hiện linh lực trong thân thể đã bị hắn tiêu hao hết, hơn nữa bởi vì thân thể hiện tại quá non mềm yếu đuối, linh lực cũng chậm chạp không trở lại.

Dịch Tuyết Phùng càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng không thể khống chế được tâm tình muốn khóc.

Hắn vốn không phải người mau nước mắt, chỉ là sau khi biến nhỏ, thân thể phảng phất như không phải của mình, giống như thật sự trở về khi còn bé, chỉ cần một chút không như ý nước mắt căn bản không thể khống chế được, lã chã rơi xuống.

Đến cuối cùng hắn thật sự khóc đến mức không chịu nổi, chỉ có thể duỗi móng vuốt đánh Ninh Ngu tỉnh lại.

Tuy rằng rất mất mặt, thế nhưng hắn không muốn tiếp tục ở trong thân thể này nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ để Ninh Ngu đến giúp hắn.

Mặt Ninh Ngu trầm như nước phủ thêm áo ngoài, dùng linh lực thăm dò thân thể của hắn, sau khi phát hiện không có gì đáng ngại, trực tiếp dùng một tay bế hắn đặt lên giường nhỏ, lạnh lùng nói: "Còn nghịch ngợm nữa không?"

Dịch Tuyết Phùng cầm lấy tay y, há mồm cắn cắn tại hổ khẩu, hàm hồ nói: "Đều tại ngươi khóa ta, nếu không phải tối hôm qua ngươi phát bệnh, căn bản không có chuyện này!"

Ninh Ngu lạnh nhạt tùy ý hắn cắn, nói: "Nước miếng."

Trên người Dịch Tuyết Phùng mặc trung y rộng thùng thình, ống tay áo rũ xuống hoàn toàn không nhìn thấy tay, nghe Ninh Ngu nói nước miếng, dùng răng sữa mạnh mẽ cắn thêm một cái mới lúng ta lúng túng nhả ra, kéo ống tay áo lung tung lau chùi tay cho Ninh Ngu.

Ninh Ngu cau mày cởi trung y trên người Dịch Tuyết Phùng ra, từ trong nhẫn trữ vật lục lọi nửa ngày mới móc ra một bộ y phục thích hợp cho hắn mặc vào.

Dịch Tuyết Phùng ngoan ngoãn giang hai tay tùy ý y mặc cho mình, cau mày nói: "Ngươi tìm được y phục con nít ở đâu ra vậy?"

Ninh Ngu một bên kéo vạt áo cho hắn một bên mạn bất kinh tâm nói: "Chỉ là linh khí, có thể tùy ý thay hình đổi dạng—— nâng tay cao lên một chút."

Dịch Tuyết Phùng im lặng để y mặc y phục cho mình tử tể xong, đầu tựa vào trong lồng ngực của Ninh Ngu, hoàn toàn không có ý định ngẩng đầu.

Ninh Ngu dùng câu hôm qua trả lại cho hắn: "Biết hai chữ mất mặt viết thế nào không?"

Dịch Tuyết Phùng không buồn nói chuyện.

Ninh Ngu giơ tay sờ sờ đầu hắn.

Dịch Tuyết Phùng chôn đầu trong lồng ngực y nửa ngày, gương mặt ửng đỏ rốt cục tốt hơn một chút, hắn buồn buồn ngẩng đầu lên, đưa tay ra với Ninh Ngu, nói: "Giúp ta biến trở về đi."

Ninh Ngu nói: "Ngươi không phải thích như thế này sao, cứ đợi như vậy đi."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng lườm y một cái cháy mặt, nửa ngày mới rầm rì gọi y: "Sư huynh."

Tương mạo khi còn bé của Dịch Tuyết Phùng vừa mềm vừa đáng yêu, thanh âm nhuyễn đến mức khiến người ta không thể chống đỡ được, một tiếng sư huynh này kêu ra, sắc mặt Ninh Ngu rốt cục tốt hơn một chút.

Y điểm điểm mi tâm Dịch Tuyết Phùng, nói: "Nói ta sai rồi."

Dịch Tuyết Phùng đặc biệt ngoan, giọng sữa lặp lại: "Ngươi sai rồi."

Ninh Ngu liếc hắn một cái, lúc này Dịch Tuyết Phùng mới bất đắc dĩ đổi giọng: "Ta sai rồi."

Sắc mặt Ninh Ngu hơi hòa hoãn, nói: "Đói bụng sao?"

Dịch Tuyết Phùng xoa xoa bụng, nói: "Có chút, muốn ăn bánh."

Ninh Ngu nói: "Thân thể ngươi biến nhỏ, tâm trí cũng biến nhỏ sao?"

Dịch Tuyết Phùng khi còn bé rất thích ăn bánh, sau khi lớn lên lại không thích chút nào, Ninh Ngu nâng cằm hắn lên nhìn chung quanh một chút: "Há mồm."

Dịch Tuyết Phùng: "A —— "

Ninh Ngu: "Răng còn chưa mọc đủ, ăn bánh cái gì? Muốn uống cháo không, ngọt hay mặn?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Mặn."

Ninh Ngu "Ừ" một tiếng, buông hắn ra: "Ta đi nấu..."

Y nói được một nửa, liếc dây xích trên cổ tay mình, nói: "Ngươi trước tiên tháo xích cho ta."

Dịch Tuyết Phùng đờ đẫn: "Ngươi trước tiên biến ta trở về."

Ninh Ngu: "..."

Dịch Tuyết Phùng vung bàn tay nhỏ xíu, cả giận nói: "Ta ngay cả một chút linh lực cũng không có, làm sao giải cho ngươi được hả!?"

Ninh Ngu nói: "Vậy ngươi nói xích này có liên kết thần thức với mình, rốt cuộc là thật hay là giả?"

Y căn bản không tin dây xích này có thể liên kết thần thức với Dịch Tuyết Phùng, nhưng lại sợ y động thủ phá hủy có thể thật sự làm bị thương đến Dịch Tuyết Phùng, cho nên không dám manh động, cam tâm tình nguyện bị khóa nguyên một buổi tối.

Bụng Dịch Tuyết Phùng kêu ục ục không ngừng, thấy Ninh Ngu bị khóa không thể ra khỏi cửa, hắn chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Không có."

Ninh Ngu gật đầu, giơ tay nhẹ nhàng búng một cái, dây xích trong nháy mắt biến trở về vỏ kiếm.

Ninh Ngu mặc y phục vào, cụp mắt buộc chặt eo phong, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng một bên tha thiết mong chờ nhìn mình, không biết làm sao tâm tình đột nhiên thay đổi tốt hơn nhiều chút, y giơ tay gảy gảy mi tâm Dịch Tuyết Phùng, nhàn nhạt nói: "Ngươi như vậy cũng rất tốt, không cần dây xích khóa lại cũng không chạy đi đâu được."

Dịch Tuyết Phùng lườm y một cái: "Đói bụng."

Ninh Ngu cúi người, nâng tay ôm thân thể nho nhỏ của Dịch Tuyết Phùng lên, nói: "Đến chỗ của ta."

Dịch Tuyết Phùng ngồi trên cánh tay của y, cau mày không muốn nói chuyện, chỉ sợ mình bị Ninh Ngu làm cho tức chết.

Ninh Ngu buộc áo bào, quấn Dịch Tuyết Phùng vào trong lồng ngực của mình, dọc đường đi đều không bị người khác nhìn thấy, lặng yên không một tiếng động trở về chỗ ở của mình.

Chỉ là vừa mở cửa ra, Ninh Ngu liền nhìn thấy trong sân của mình, Thanh Xuyên Quân chẳng biết đến từ lúc nào, đang ngồi ở trên băng đá pha trà.

Thanh Xuyên nghe thấy tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Kiếm tôn."

Ninh Ngu biết Dịch Tuyết Phùng không thích Thanh Xuyên, mười phần lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, ôm người trong ngực muốn tiến vào phòng.

Thanh Xuyên gọi lại hắn: "Kiếm tôn, Thanh Xuyên có một chuyện muốn bẩm báo, là chuyện liên quan đến quân thượng."

Ninh Ngu dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ít nói nhảm, chuyện gì."

Thanh Xuyên nói: "Tối hôm qua ngài phân phó ta đi thăm dò người đánh lén quân thượng kia, đã tra ra được, là Thu Tương Hành."

Ninh Ngu hơi nhướng mày: "Ai?"

Thanh Xuyên bị nghẹn một chút, mới giải thích: "Thu Tương Hành, tam đồ đệ của Thu trưởng lão."

Lúc này Ninh Ngu mới nhớ tới, y lạnh nhạt nói: "Sư tôn ta chỉ có hai đồ đệ, hắn là cái thá gì? Sau đó thì sao, tại sao hắn lại muốn giết Tuyết Phùng?"

Thanh Xuyên bất đắc dĩ nói: "Dù gì hắn cũng do một tay Thu trưởng lão nuôi lớn, bọn ta không dám động đến, cho nên mới tới hỏi ý ngài, muốn xử trí như thế nào."

Ninh Ngu nhìn người trong ngực một chút, suy nghĩ mới nói: "Sư tôn ta đâu?"

Thanh Xuyên: "Nghe nói đang dạo chơi ở Viêm Hải."

Ninh Ngu gật đầu: "Biết rồi, việc này ta sẽ xử lý, trước tiên trông chừng Thu Tương Hành, đừng để hắn chạy trốn."

Thanh Xuyên Quân gật đầu.

Dịch Tuyết Phùng nằm trong lồng ngực Ninh Ngu nghe thấy toàn bộ, phồng má vươn tay lên bấm ngay cổ Ninh Ngu một cái, lại dám lừa hắn Thu Mãn Khê đang bế quan, thực sự có tiền đồ!

Hắn hơi động, áo bào trên người Ninh Ngu đột nhiên giật giật, Thanh Xuyên Quân thoáng nhìn, thần sắc có chút cổ quái.

Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Không còn việc gì thì lui xuống."

Thanh Xuyên quay đầu, thời điểm đang định rời đi, Ninh Ngu đột nhiên gọi hắn lại: "Chờ đã, làm chút điểm tâm đến đây, muốn mặn, cho con nít ăn."

Thanh Xuyên sửng sốt một chút, nhìn Ninh Ngu toàn tâm toàn ý ôm một bọc trước ngực, thần sắc càng thêm kỳ quái, thế nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, gật đầu nhận lệnh.

Ninh Ngu phân phó xong, cũng không để ý tới nữa Thanh Xuyên, ôm người trong ngực phong dường như tiến vào cửa phòng.

Hai người vừa vào đến cửa phòng, Dịch Tuyết Phùng lập tức xốc áo bào lên, cả giận nói: "Ngươi lại gạt ta! Sư tôn căn bản không có đi bế quan, ngươi còn nói hắn phải bế quan mười mấy hai mươi năm!"

Ninh Ngu cầm áo bào treo lên bức bình phong, mười phần qua loa "Ừ" một tiếng, đặt Dịch Tuyết Phùng lên giường nhỏ.

Dịch Tuyết Phùng không xỏ giày, giường lại cao, hắn không dám nhảy xuống, chỉ có thể bám mép giường, nổi giận đùng đùng trừng y.

Ninh Ngu không để ý tới hắn, tự nhiên thay y phục, ngồi bên mép giường xốc Dịch Tuyết Phùng lại đây, tay chân vụng về thắt bím tóc cho hắn.

Chất tóc Dịch Tuyết Phùng mềm mại, Ninh Ngu lung tung cột hai lần, suýt chút nữa bứt rụng tóc hắn.

Dịch Tuyết Phùng cưỡng ép nhẫn nhịn, có điều bộ thân thể này của hắn thật sự không thể nhịn được, nước mắt căn bản không khống chế nổi, vừa chạm liền lã chã rơi xuống, Ninh Ngu nhìn hắn khóc không ngừng, cau mày ngừng tay, nói: "Đau?"

Dịch Tuyết Phùng lung tung chà nước mắt, buồn bực nói: "Rốt cuộc đến khi nào ngươi mới biến ta trở về?"

Ninh Ngu dùng dây cột tóc buộc tóc hắn thành một cái đuôi ngựa cao cao, ngẩng đầu gảy lên mi tâm của hắn một chút, nói: "Lời này là có ý gì, nói như thể ta là người biến ngươi thành như thế này vậy."

Dịch Tuyết Phùng không thể làm gì khác hơn là đổi cách nói khác: "Sư huynh khi nào thì giúp ta biến trở về nha?"

Ninh Ngu bị tiếng sư huynh này lấy lòng, lấy hắn đến ôm vào trong lồng ngực của mình, nhàn nhạt nói: "Đợi đến khi ngươi ngoan một chút."

Dịch Tuyết Phùng: "Ta bây giờ không ngoan sao?"

Ninh Ngu mặt không hề cảm xúc: "Nếu ngươi ngoan, sẽ không thừa dịp lúc ta ngủ muốn chạy trốn."

Trong lúc nhất thời Dịch Tuyết Phùng không có cách nào phản bác, chỉ có thể sưng mặt lên nhìn y chằm chằm.

Đúng lúc này, Thanh Xuyên Quân gõ cửa một cái: "Kiếm tôn, cháo đến rồi."

Ninh Ngu vỗ vỗ đầu Dịch Tuyết Phùng, đứng dậy nhận cháo đem để lên bàn, lại ôm Dịch Tuyết Phùng đến để hắn ngồi lên đùi của mình, từng muỗng từng muỗng đút cháo cho hắn uống.

Dịch Tuyết Phùng bị tức đến váng đầu hoa mắt, thật sự đói gần chết, đành phải cố ép lửa giận xuống, tiếng húp cháo khe khẽ.

Một lát sau, hắn chỉ uống được nửa bát liền không ăn được, nghiêng đầu biểu thị không muốn.

Ninh Ngu thả muôi xuống, lau miệng cho hắn, nói: "Còn mệt không?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Không buồn ngủ, ngươi mau giúp ta biến trở về đi."

Ninh Ngu từ trên cao nhìn xuống, tựa hồ đang hoài nghi đối phương lại bày mưu tính kế gì.

Dịch Tuyết Phùng đạp chân y ôm cổ làm nũng: "Sư huynh sư huynh ơi, đây là Man Hoang, cho dù ta muốn chạy thì có thể chạy đi đâu đây, hơn nữa sư huynh thần thông quảng đại như thế, ta chạy tới chỗ nào cũng sẽ bị ngươi bắt trở về thôi, ngươi nói có đúng hay không? Nha nha nha?"

Ninh Ngu tỉ mỉ suy nghĩ một chút: "Nói cũng đúng."

Vậy mà không biết xấu hổ tự thừa nhận khen ngợi như vậy.

Dịch Tuyết Phùng giật giật khóe môi, nhưng vì tự do mắt lom lom nhìn y, đưa tay nhỏ cho y, bi bô nói: "Thật cảm tạ sư huynh."

Ninh Ngu "Ừ" một tiếng, nắm tay nhỏ mềm mại của hắn trong lòng bàn tay, chầm chậm dẫn linh lực qua.

Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng được linh lực của Ninh Ngu dẫn dắt từ từ biến trở về nguyên dạng, so với Dịch Tuyết Phùng năm đó tiến vào Man Hoang không khác biệt nhiều lắm, khuôn mặt ước chừng hai mươi, nét trẻ con trên mặt cũng tiêu tan không còn.

Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu nhìn mấy ngón tay thon dài, xác định chính mình rốt cục đã biến trở về, vui vẻ nhào tới trên người Ninh Ngu, cười nói: "Sư huynh, ngươi là tốt nhất."

Ninh Ngu ôm lấy eo hắn, tùy ý hắn ở trên cổ mình cọ tới cọ lui, đáy mắt luôn luôn băng lãnh cũng hiện lên một chút nhu sắc.

Dịch Tuyết Phùng cọ một hồi, mới từ trên người y tuột xuống, đứng dậy đi tới tủ y phục của Ninh Ngu cầm một bộ y phục của y, lung tung mặc lên người liền muốn chạy ra ngoài.

Ninh Ngu chau mày, một phát bắt được tay hắn: "Ngươi đi đâu?"

Dịch Tuyết Phùng hấp háy mắt: "Ra ngoài tìm Dạ Phương Thảo."

Ninh Ngu bất mãn hết sức: "Tìm hắn làm cái gì, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Bên tai Dịch Tuyết Phùng có chút đỏ lên, lúng ta lúng túng nói: "Chờ chút đã, chờ tối ta trở về hẵng nói."

Ở trong tâm ma hắn đã thấy được quá nhiều, trong lúc nhất thời không biết phải đối mặt với Ninh Ngu như thế nào, chỉ có thể trì hoãn một chút.

Thế nhưng Ninh Ngu nào chịu thả hắn đi, bàn tay cầm lấy tay hắn vẫn vững như bàn thạch.

"Nói ngay bây giờ, ta không muốn chờ."

Chán ghét chờ đợi nhất.

Dịch Tuyết Phùng buồn bực: "Ta không muốn nói..."

Ninh Ngu hơi nhíu mày, bàn tay nắm lấy hắn đột nhiên xoay chuyển linh lực, sau một khắc, Dịch Tuyết Phùng lần thứ hai biến trở về dáng dấp hai ba tuổi, được y tiếp lấy ôm vào trong ngực.

Ninh Ngu ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Bây giờ muốn nói chưa?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng liều mạng nhịn lại nhịn, vẫn không thể nhịn được, nước mắt ầng ậng không khống chế nổi, oa một tiếng khóc lên.

Ninh Ngu: "..."

Tác giả có lời muốn nói: Dịch Tuyết Phùng: Muốn khóc, nhịn xuống —— không được, không nhịn được —— oa! jg xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play