"Khương Nguyên Bạch?" Ngô Khỉ Mộng ngồi trước mặt anh, gõ lên bàn, "Nghĩ gì đấy?"
Sau khi tạm biệt Nhan Vãn Thu, Khương Nguyên Bạch tới quán cà phê Ngô Khỉ Mộng hẹn, bị cô bắt ngồi ăn cơm chó. Nhưng người không tinh tế như Ngô Khỉ Mộng, cũng phát hiện Khương Nguyên Bạch hơi thất thần, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Nhân lúc bạn gái Ngô Khỉ Mộng đi vệ sinh, Khương Nguyên Bạch nắm lấy cơ hội, khiêm tốn hỏi: "Cậu nói xem, nếu có người rất ghét cậu, đột nhiên một ngày người đó chia sẻ sở thích với cậu, như vậy quan hệ bắt đầu tốt lên đúng không?"
Ngô Khỉ Mộng nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến hiếm thấy, hỏi cậu giả ngu hay gì? Chia sẻ sở thích với nhau, sao lại có thể ghét cậu?
Khương Nguyên nghe đáp án rõ ràng như vậy, không nhịn được cười cong mắt, tinh thần phấn chấn, ngồi ngay ngắn trên ghế uống ca cao nóng. Ngô Khỉ Mộng không biết anh nghĩ gì, tò mò lý do Khương Nguyên Bạch hỏi vấn đề này, kết hợp với tin nhắn của anh trước đó, trong phút chốc bỗng ngộ ra một chuyện không ngờ tới: "Không phải cậu đang để ý ai đấy chứ?"
"Không, cậu đừng nói linh tinh." Khương Nguyên Bạch buông ly cà phê, lưỡi không cẩn thận chạm vào ca cao nóng, đau đến mức kêu "A" một tiếng, "Chỉ là bạn học bình thường, tớ luôn nghi ngờ cậu ấy không thích tớ. Nhưng hôm nay có bước ngoặt mới, cậu ấy rất đáng yêu, cho tớ xem tranh vẽ trong sổ ký họa."
Tính cách Nhan Vãn Thu khá trầm lặng và ít nói, chưa từng định chia sẻ sở thích cho người khác, ngay cả vẽ tranh cũng để giải trí. Nếu không vì Khương Nguyên Bạch khích lệ, khen cậu thật lòng, Nhan Vãn Thu sẽ không xúc động đưa sổ ký họa bí mật cho anh xem, dù sao nó chỉ thuộc về một mình Nhan Vãn Thu.
Sổ ký họa đều do Nhan Vãn Thu vẽ từng nét bút, tạo thành một bức tranh, từ việc cậu ăn gì vào buổi trưa cho đến gặp được giáo viên nào vào buổi chiều, từ bộ điện ảnh xem trong tiết âm nhạc cho đến chiếc lá nhặt được trên đường về nhà... Mỗi trang giấy đều kể lại cuộc sống của cậu, mỗi bức tranh là một không gian khép kín và riêng biệt, kết hợp với nhau tạo thành một ngày hoàn chỉnh.
Khương Nguyên Bạch xem từng bức, như xem cuộc sống hàng ngày của Nhan Vãn Thu. Tuy Nhan Vãn Thu không biểu lộ cảm xúc gì khi chào tạm biệt, nhưng trong lòng Khương Nguyên Bạch thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn muốn kết nghĩa huynh đệ, thấy tranh cậu vẽ auto trở thành bạn tốt! Không thì tối nay chúng ta mạo hiểm lái xe một vòng quanh hẻm núi!
Nhưng tất nhiên Nhan Vãn Thu không cho anh cơ hội nói những lời này, thấy Khương Nguyên Bạch lật đến trang cuối, cậu trầm mặc hồi lâu rồi lấy sổ ký họa, xách cặp đi ra cửa, Khương Nguyên Bạch ở phía sau đuổi theo, nói với cậu một câu "Mai gặp lại".
Ngô Khỉ Mộng không biết quá trình cụ thể, chỉ thấy Khương Nguyên Bạch ngồi đối diện cúi đầu cười ngây ngô. Khiến A nữ từ trước đến nay luôn làm theo ý mình phải nổi da gà, định đến chỗ người yêu, bế lên hít một ngụm, nhưng lại bị bạn gái Omega có thân hình mảnh mai tát vào mặt, mắng: "Cậu không thể giữ thể diện nơi công cộng được sao?"
"Nếu tớ giữ thể diện thì chẳng tán nổi cậu rồi." Ngô Khỉ Mộng không chịu thua, "Không phải cậu thích tớ như thế này à?"
Khương Nguyên Bạch vui vẻ đắm chìm vào suy nghĩ "Mình có thể làm bạn với Nhan Vãn Thu", không để ý hai người đối diện đang xô đẩy nhau. Đợi đến khi Ngô Khỉ Mộng hôn một ngụm lên má bạn gái, mới phát hiện Khương Nguyên Bạch vẫn cười ngây ngô một mình, trông như nhóc ngốc: "Cậu thật sự muốn kết bạn với cậu ấy, chứ không phải hẹn hò với người ta đúng không?"
"Miệng cậu không dùng để nói những lời này, tớ và cậu ấy là quan hệ trong sáng." Khương Nguyên hoàn toàn phủ nhận, "Ăn ngay nói thật, tớ từng thắc mắc tại sao bản thân luôn để ý việc cậu ấy không thích mình, hóa ra là vì tớ không phải người có trái tim thủy tinh --" *¹
"Cậu không phải?" Ngô Khỉ Mộng khiếp sợ, "Omega còn chẳng suy nghĩ miên man như cậu, cậu nhớ hồi trước ngồi xem phim ngôn tình cổ trang với mẹ rồi khóc bù lu bù loa không? Chỉ vì nam chính nói với nữ chính rằng, mặc dù nàng rất tốt, nhưng ta cảm thấy nàng không yêu ta thật lòng. Cậu không chỉ khóc, còn đi khắp nơi hỏi mọi người đây là khổ vì tình đúng không, sau này lớn lên gặp tình huống này cậu phải làm gì."
Khương Nguyên Bạch bị kể lại quá khứ đen tối, cả người cứng đờ, chỉ có thể khô khan phản bác: "Chuyện này không quan trọng! Tóm lại, tớ không thể chấp nhận việc bị cậu ấy ghét bỏ, đơn giản là vì tớ muốn kết bạn."
"Tại sao nhất quyết phải kết bạn với cậu ấy?" Ngô Khỉ Mộng hỏi lại, "Cậu thiếu bạn à?"
Khương Nguyên Bạch lập tức bốc hỏa, một lát sau thấp giọng nói: "Bởi vì tớ đơn phương quý cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên."
"Đơn phương, quý từ cái nhìn đầu tiên?" Ngô Khỉ Mộng cười nhạo một tiếng, "Thông thường chúng ta gọi tình huống này là nhất kiến chung tình."
"Não cậu bị úng tình à? Có thể nói hai ba câu không liên quan đến tình yêu không?" Khương Nguyên Bạch chân thành hỏi, "Cậu không cho phép tình bạn thuần khiết tồn tại trên đời sao?"
Ngô Khỉ Mộng nhún vai, không định dây dưa chủ đề này với Khương Nguyên Bạch nữa, cô quá rõ việc anh có một trái tim thiếu nữ thích bổ não, còn là một người vịt chết cái mỏ vẫn cứng*²: "Được, dựa theo logic của cậu. Bây giờ cậu định làm gì? Kết bạn với cậu ấy?"
Rõ ràng cô kêu Khương Nguyên Bạch tới xem bản thân và bạn gái nhỏ phát cơm chó, Ngô Khỉ Mộng không biết tại sao mọi chuyện lại tiến triển thành bàn về nhân sinh cuộc sống, cô còn phải giải quyết chuyện tình cảm tuổi dậy thì của Khương Nguyên Bạch.
"Tớ cảm thấy, cậu ấy rất dễ nói chuyện." Khương Nguyên Bạch cúi đầu suy tư, hai mắt sáng bừng, "Chỉ cần tớ tìm cậu ấy nói chuyện nhiều một chút, quan hệ giữa hai người sẽ ngày càng tốt lên!"
“…”
Ngô Khỉ Mộng: Ok, fine.
Từ trước đến nay Khương Nguyên Bạch là người rất nhiệt tình, chỉ cần chọn ra mục tiêu, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ. Ví dụ như hồi trước anh có thái độ ngượng ngùng khi tiếp cận Nhan Vãn Thu, nhưng bây giờ bắt đầu hỏi han ân cần cậu. Nếu gặp cậu trên đường, nhất định anh sẽ chủ động chào hỏi, nói chuyện suốt dọc đường, nói đủ đề tài từ A đến Z, không một phút nào có thể khiến anh câm miệng.
Quan Hạo Tư kinh ngạc rớt cằm khi thấy anh thay đổi 180 độ, khó tưởng tượng được một người hồi trước vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, không hiểu sao đột nhiên vung quyền trọng kích. Để diễn tả nội tâm chịu đả kích lớn, Quan Hạo Tư nghiêm túc nói những lời trong lòng với Khương Nguyên Bạch: "Cậu cứ kè kè đi sau Nhan Vãn Thu, trông rất giống cái đuôi của cậu ấy."
"Xiu xiu, cậu thì biết cái gì." Khương Nguyên Bạch đang tìm cách mời Nhan Vãn Thu cuối tuần đi chơi bóng, "Đừng khiến tớ mất tập trung, làm đề vật lý của cậu đi."
"Cậu tỉnh táo lại chút đi." Quan Hạo Tư thấy anh cầm điện thoại gõ bàn phím, trong bản ghi chú viết tất cả các game trực tuyến anh muốn chơi với Nhan Vãn Thu, "Đây là thế kỷ 21, không ai làm chuyện tối cổ như này đâu. Nhan Vãn Thu rót thuốc mê hoặc gì cho cậu vậy? Nếu không sao có thể giải thích lý do cậu thay đổi thái độ với cậu ấy chỉ sau một đêm."
"Tớ chỉ định phát triển tình hữu nghĩ giữa hai bên. Nếu không tha thiết chân thành một chút, sao có thể lấy được tín nhiệm từ đối phương?" Khương Nguyên Bạch vỗ vai hắn, không thèm ngẩng đầu, "Yên tâm, dù tớ và Nhan Vãn Thu trở thành bạn bè, nhưng cậu vẫn là người anh em tấu hài nhất của tớ, tớ sẽ không quên cậu."
"Đây không phải là vấn đề. Tớ thấy Nhan Vãn Thu không để ý cậu xíu nào." Quan Hạo Tư khuyên anh không cần nhiệt tình, tỉnh táo một chút thì tốt hơn, "Bình thường nhìn cậu cũng không ngốc, tại sao lại không nhận ra?"
"Không nha không nha, Nhan Vãn Thu rất tốt, tớ cảm giác cậu ấy đang dần chấp nhận làm bạn với tớ." Chuông tan học vang lên, Khương Nguyên Bạch liếc nhìn Nhan Vãn Thu, thấy cậu đứng dậy đi ra cửa, "Đi trước đây, tớ phải hỏi cuối tuần cậu ấy có rảnh không!"
Anh chạy thật nhanh, vài bước đã lẻn lên đứng trước mặt Nhan Vãn Thu. Lúc đi ngang qua bàn học của cậu, Omega ngồi bốn phía xung quanh đồng thời hít hít mũi, ngửi được mùi dâu tây tỏa ra từ người Khương Nguyên Bạch.
Nhưng Nhan Vãn Thu không ngửi được tin tức tố, nên không biết Khương Nguyên Bạch vô tư hồn nhiên, không ý thức bản thân lỡ phát tán mùi vì cảm xúc kích động trong lòng. Cậu nghe thấy tiếng Khương Nguyên Bạch đến gần, theo bản năng bắt đầu đau đầu, và nỗi sợ khi phải xã giao với người không thân quen khiến cậu muốn bịt tai rồi bỏ chạy.
"Nhan Vãn Thu." Khương Nguyên Bạch vui vẻ gọi cậu, "Cuối tuần đi chơi bóng không?"
Nhan Vãn Thu ra khỏi lớp, đi dọc theo hành lang, "Không."
"Tại sao?"
"Nóng lắm."
"Vậy chúng ta tới thư viện tự học?"
“Quá xa.”
"Cậu không định ra khỏi cửa đúng không?" Khương Nguyên Bạch cười, mơ hồ lộ ra hai chiếc răng nanh, "Vậy càng tốt, chúng ta ở nhà chơi game nha?"
Từ nhỏ đến lớn, Nhan Vãn Thu chưa từng gặp ai bám riết không tha, đuổi theo nói chuyện như Khương Nguyên Bạch, tuy trong lòng lạnh lùng muốn kêu lên "Tránh xa tớ ra", sau đó bỏ chạy, nhưng cậu vẫn hít sâu một hơi, dừng bước, xoay người đối mặt với anh: "Cậu luôn rảnh rỗi như vậy sao?"
Khương Nguyên Bạch bị sắc mặt của cậu khiến cho sửng sốt, mờ mịt gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không phải tớ định quấy rầy cậu, tớ chỉ muốn cùng chơi với cậu."
Học sinh cấp ba không bao giờ chạy theo một người luôn mang vẻ mặt xám xịt, không ngừng bảo rằng tớ muốn ở bên cạnh cậu. Ánh mắt Nhan Vãn Thu lãnh đạm liếc nhìn anh, trong lòng tự hỏi rõ ràng trông anh rất hoàn hảo, tại sao đôi khi lại ấu trĩ như vậy?
Cậu cho rằng Khương Nguyên Bạch thấy tập tranh nên mới thay đổi thái độ, hai bên không cần đẩy đối phương vào cục diện bế tắc. Nhưng sự thay đổi trong tưởng tượng của cậu là cả hai bình bình đạm đạm, cùng nhau học hết cấp ba, cho dù sau này đường ai nấy đi hay ngẫu nhiên gặp mặt, sẽ không phải hồi tưởng về quãng thời gian làm kẻ thù không rõ nguyên do, mà sẽ nói chuyện về hiện tại.
Khương Nguyên Bạch đứng rất gần, gần đến nỗi người có thói quen ở một mình như Nhan Vãn Thu cảm thấy nôn nóng. Đồng ý để người khác vào tham quan thế giới riêng biệt của bản thân, nhưng không phải tham quan kiểu kè kè đứng ngoài gõ cửa, chờ cơ hội bước vào lần nữa.
"Chúng ta rất thân nhau sao?" Nhan Vãn Thu hỏi, nhìn Khương Nguyên Bạch mất mát cúi đầu, "Nếu vì hiểu lầm nào đó khiến cậu ảo giác như thế, vậy bây giờ tớ chân thành xin lỗi cậu."
Khương Nguyên Bạch không lên tiếng, nghe thấy Nhan Vãn Thu thở dài, dùng giọng điệu dịu dàng ôn hòa, phũ phàng nói một câu: "Sau này không cần quấn lấy tớ như vậy, tớ cảm thấy rất bối rối."
- -----------*--------------
*¹. Trái tim thủy tinh ở đây không phải kiểu vô tâm, mà là có trái tim mỏng manh dễ vỡ như thủy tinh.
*². Vịt chết cái mỏ vẫn cứng: kiểu người không có căn cứ nhưng vẫn tranh luận
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT