Thân Tử Du chủ động đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa ra bước vào.
Nhan Tư Nhiêu đi sát phía sau, giải thích: "Không phải! Ý của tôi không phải vậy!"
Thân Tử Du đã đi đến trước sofa, anh cởi áo khoác trên người ra, vứt lên ghế, quay người nhìn cô: "Vậy ý của em là gì?"
"Tôi..." Nhan Tư Nhiêu bị câu hỏi của anh chặn họng, đầu óc trống rỗng.
Do dự hai giây, cô mới nói, "Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi."
"Thuận miệng hỏi chút?" Thân Tử Du chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, để lộ ra yết hầu gợi cảm.
Anh khom người xuống, nhíu mày hỏi: "Vậy nên ý của em là không muốn tôi ngủ ở đây?"
Trên mặt Nhan Tư Nhiêu hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô suy nghĩ một lát, cảm thấy hình như cũng không phải ý này.
Cô chỉ không muốn anh hiểu lầm cô thôi.
Có lẽ vì anh đột nhiên muốn ở đây, Nhan Tư Nhiên có chút chưa sẵn sàng.
Còn chưa biết phải trả lời anh thế nào, Thân Tử Du đã nói: "Tôi đã vào phòng rồi, bây giờ em lại đuổi tôi ra ngoài."
Anh dừng lại một chút, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, ánh mắt mang theo vài phần đáng thương, "Vậy thì tôi sẽ mất mặt lắm."
Vì anh dựa vào quá gần, gương mặt Nhan Tư Nhiêu nóng lên, đầu óc cũng trở nên mơ màng.
Lại nghe thấy Thân Tử Di nói: "Nếu hai chúng ta muốn sống hòa thuận thì phải giữ lại mặt mũi cho đối phương chứ, em nói có đúng không?"
Câu này nghe rất có lý.
Nhan Tư Nhiêu gật đầu: "Đúng."
Thân Tử Du cười, đứng thẳng người dậy: "Vậy phải cảm ơn em rồi, tôi đi tắm trước đây."
Mãi đến khi ai kia bước vào phòng tắm rồi, Nhan Tư Nhiêu vẫn sững sờ đứng tại chỗ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Một lúc lâu sau, cô mới xoa xoa gương mắt đỏ bừng, nói với người ở trong phòng tắm: "Anh suy luận cái kiểu quái gì vậy? Tôi chưa có đồng ý cho anh vào ở mà!"
Nhưng tiếng nước trong phòng tắm đang vang lên từ lâu, hoàn toàn ngăn chặn lời nói của cô.
Nhan Tư Nhiêu: "..."
Người đàn ông này mặt dày cấp độ mấy vậy chứ?
Sao trước đây cô lại không phát hiện ra nhỉ?!!
Thân Tử Du tắm rất nhanh, không lâu sau, anh khoác áo choàng tắm màu đen từ bên trong bước ra, mái tóc vẫn còn ướt nhỏ giọt xuống khuôn mặt, dưới ánh đèn gương mặt anh trắng trẻo, ngũ quan sắc nét.
Nhan Từ Nhiêu cầm điện thoại đứng lên khỏi ghế sofa, ánh mắt di chuyển từ gương mặt kia xuống cánh tay trái của anh: "Vết thương của anh không bị dính nước đấy chứ?"
"Ừ."
Nhan Tư Nhiêu phở phào nhẹ nhõm, cũng không nói gì nữa, vội cầm váy ngủ đi vào phòng tắm.
Lúc cô đi ra, Thân Tử Du ngồi dựa vào đầu giường chưa ngủ, ánh đên màu ấm nhàn nhạt chiếu xuống, không hiểu sao bầu không khí trong phòng bỗng trở nên mập mờ.
Hộp thuốc đặt trên tủ đầu giường đã được mở ra, anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô: "Giúp tôi bôi thuốc được không?"
Nhan Tư Nhiêu nhìn cánh tay anh một chút: "Sao anh không tự bôi."
"Tôi cảm thấy em quấn băng trông đẹp hơn."
"..."
Nhan Tư Nhiêu cũng không biết vì sao mình lại tốt tính đến thế, vậy mà lại kiên nhẫn bôi thuốc cho anh.
Có lẽ thấy anh bị thương nên sinh ra đồng cảm.
Hôm nay, vết thương đã không còn nghiêm trọng như tối qua nữa.
Kỹ thuật của Nhan Tư Nhiêu vẫn còn hơi vụng về, cô cầm băng gạc quấn từng vòng từng vòng một, cuối cùng thắt thành một cái nút xấu xí.
Thân Tử Du nhìn cánh tay của mình, chậm rãi cười: "Cách băng bó này của em đúng là sáng tạo thật đấy, có lẽ không ai học được đâu, phải gọi là độc nhất vô nhị."
Cô tốt bụng giúp anh như vậy, thế mà anh còn dám cười nhạo cô.
"Anh còn có lương tâm không vậy?"
Nhan Tư Nhiêu tức giận đẩy anh một cái, làm bộ ngồi dậy chuẩn bị đi ngủ.
Thân Tư Du vươn tay còn lại ra ôm lấy eo cô.
Eo cô rất nhỏ, chỉ dùng một tay đã ôm được hết.
Thân Tử Du sững sờ hai giây, anh dùng lực kéo Nhan Tư Nhiêu nằm xuống giường.
Nhan Tư Nhiêu bị dọa sợ, trái tim suýt nhảy lên cuống họng.
Hai tay cô đặt ở lồng ngực rắn chắc của anh, khuôn mặt đỏ ửng: "Anh làm gì thế?"
Thân Tử Du chống hai tay bên người người cô, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô một lát, anh nói nhỏ: "Nếu hai chúng ta muốn nhanh chóng hiểu rõ đối phương thì dùng cách này sẽ trực tiếp hơn một chút, em có muốn thử không?"
Trong đầu cô nhớ lại câu nói lúc nãy của anh, buột miệng hỏi: "Anh đang mời gọi tôi sao?"
"Được anh chữa khỏi rồi, cảm ơn!" Nhan Tư Nhiêu trực tiếp trùm chăn kín đầu.
- -
Sau khi tiếp xúc da thịt rồi, sự tương tác giữa hai người càng thân thiết hơn.
Ban đầu Nhan Tư Nhiêu có chút ngượng ngùng, nhưng Thân Tử Du là người rất chủ động, cô cũng ỡm ờ tiếp nhận, dần dần cũng ngọt ngào hơn.
Cho tới nay, hai người chưa từng nói thích nhau, càng không nói đến yêu.
Nhưng Nhan Tư Nhiêu lại cảm thấy, dường như cô và Thân Tử Du đang hẹn hò vậy.
Dường như cô còn thích anh gần gũi với mình nữa.
Hôm nay là cuối tuần, cô đang ngủ thì nghe thấy tiếng chuông báo thức của Thân Tử Du.
Anh tắt chuông xong, chuẩn bị rời giường thì Nhan Tư Nhiêu bỗng trở mình, ôm eo anh từ phía sau.
Hai mắt cô vẫn nhắm chặt, có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thân Tử Du nở nụ cười, cẩn thận gỡ tay cô ra.
Nhưng giây tiếp theo, tay cô lại ôm chặt anh lần nữa.
Thân Tử Du cúi đầu, quan sát vẻ mặt ngái ngủ của cô, anh nhướng mày, trong mắt đầy tình ý chìa tay ra bóp mũi cô.
Nhan Tư Nhiêu không thở được, vội há miệng, Thân Tử Du thấy vậy thì bật cười: "Sao dậy rồi còn giả vờ ngủ?"
Nhan Tư Nhiêu mở mặt ra, bắt gặp nụ cười của anh, hai má lập tức đỏ lên: "Ai giả vờ ngủ cơ?"
Thân Tử Du không thèm tranh cãi với cô, anh nhìn đồng hồ, dịu dàng hỏi: "Không phải em vẫn bị đau đầu sao, hôm này là cuối tuần, tôi có hẹn một chuyên gia, chúng ta đi kiểm tra nhé."
Nhan Tư Nhiêu sợ run lên, núp ở trong chăn không nhúc nhích: "Không cần đâu, chả có tác dụng gì cả, tôi sắp biến thành bình thuốc rồi."
Thân Tử Du thở dài: "Bị bệnh uống thuốc là chuyện rất bình thường mà, có lẽ lần này không cần kê thuốc nữa, chúng ta đi kiểm tra nhé, được không?"
Nhan Tư Nhiêu vẫn nằm bất động, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn đi bệnh viện, mỗi lần đi bệnh viện, đầu tôi lại càng đau."
Thân Tử Du xoa xoa đỉnh đầu cô: "Dù sao thì không thoải mái vẫn phải đến gặp bác sĩ mà, chẳng lẽ em không muốn mau khỏe lại sao?"
Nhan Tư Nhiêu ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe: "Nhưng mà lỡ như tôi không khỏe lại thì sao?"
"Gì mà không khỏe lại chứ?" Thân Tử Du nhíu mày, khẽ quát, "Không được nói lung tung."
Anh kéo cô lên: "Nếu em không muốn động đậy thì tôi giúp em mặc đồ nhé?"
Nói xong, anh cầm lấy áo ngực ở đầu giường định mặc cho cô.
Nhan Tư Nhiêu giật nảy mình, vội cướp lại: "Không cần, em đâu có què tay cụt chân, để em tự mặc!"
Thân Tử Du nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, không nhịn được trêu chọc: "Sao lúc tôi cởi ra lại không thấy em vội vàng cướp lại thế?"
Nhan Tư Nhiêu: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT