Câu nói này của Doãn Toại đã thành công lấy lòng Khương Ngâm, khóa môi cô cong lên một đường cong đẹp mắt.
Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ông xã, em phát hiện một chuyện, anh rất ít khi gọi em là bà xã."
"Thật sao?"
"Đúng vậy." Khương Ngâm gật đầu, ôm lấy cổ anh: "Nhưng mà lúc anh gọi vậy rất dễ nghe, anh gọi thêm lần nữa được không?"
Doãn Toại không trả lời, chỉ tiếp tục gắp thức ăn cho cô: "Em ăn đi."
Khương Ngâm quan sát anh một lúc, hơi nheo mắt lại: "Tuế Tuế, sao anh lại không gọi? Có phải anh xấu hổ không?"
Doãn Toại: "... Em ăn xong trước đã."
"Vậy em ăn xong thì anh sẽ gọi chứ?"
"Ừm." Giọng của Doãn Toại rất nhỏ.
Khương Ngâm vui vẻ nhận lấy đũa trong tay anh.
Ăn xong, cô cầm khăn tay lau miệng, lại nhìn về phía Doãn Toại: "Em ăn xong rồi."
"Vậy chờ một chút cho tiêu cơm."
Trong phòng ngủ có ban công hình cung, đứng tại trên lan can có thể trông thấy biển không bờ bao la rộng lớn.
Doãn Toại kéo cô qua, hai người đứng cạnh nhau, nhìn ánh nắng ban chiều buông xuống mặt biển, hiện ra ánh sao sóng gợn lấp lánh.
Đợi một lúc, Khương Ngâm kéo kéo tay anh, nũng nịu: "Anh vẫn chưa gọi đâu đấy."
Doãn Toại quay sang nhìn cô, vẻ mặt hoang mang: "Gọi gì cơ?"
Thì ra anh cố tình trêu cô, Khương Ngâm khó chịu hất tay anh ra: "Anh đứng đây một mình đi!"
Cô vừa định quay về phòng ngủ thì Doãn Toại ôm lấy cô từ phía sau, anh cọ cằm lên cổ cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa gợi cảm: "Bà xã."
Giọng của anh nghe rất hay, khiến trái tim Khương Ngâm mềm nhũn, đáy lòng nổi lên những gợn sóng nhỏ.
Doãn Toại vẫn ôm cô, vừa ôm vừa gọi "bà xã", mỗi một tiếng gọi đều đong đầy tình cảm, chất chứa nỗi lưu luyến không nói được thành lời.
Thời gian dần trôi qua, Khương Ngâm bị anh gọi nhiều đến nỗi đỏ cả mặt: "Anh không cần gọi nhiều lần như vậy đâu."
Doãn Toại cười, anh mút nhẹ vành tai của cô: "Không phải Ngâm Ngâm thích nghe sao? Có bắt anh gọi đến ngày mai anh cũng bằng lòng."
Khương Ngâm: "..."
- -
Khương Ngâm ở nhà dưỡng thai rất buồn chán, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng đã ổn định rồi nên cô quyết định đến công ty làm việc.
Thấy cô ôm bụng lớn đến công ty, tất cả đồng nghiệp đều rất cẩn thận, hầu như không để cô làm gì cả, sợ đụng phải đâu đó thì không có cách nào giải thích với Doãn Toại.
Bởi vì thân thể nặng nề nên rất nhiều dự án chụp hình cô không thể hoàn thành được, nhưng cũng may là có thể hướng dẫn Nhan Tư Nhiêu làm vài việc.
Về phương diện chụp ảnh, Nhan Tư Nhiêu tiếp thu rất nhanh, Khương Ngâm vừa nói xong là cô ấy có thể bắt tay vào làm luôn, độ hoàn thành cũng vượt qua mong muốn của Khương Ngâm.
Chạng vạng tối hôm đó, Khương Ngâm đưa Nhan Tư Nhiêu đi chụp bìa tạp chí, công việc rất suôn sẻ, Khương Ngâm liếc nhìn những tấm hình kia, hài lòng nói: "Càng ngày càng tiến bộ, chả mấy mà em sẽ qua thời gian học nghề."
Nhan Tư Nhiêu được khen vậy thì hơi xấu hổ: "Chị dâu, chị lại bắt đầu dỗ em đấy, còn lâu em mới qua thời gian học nghề."
Khương Ngâm trừng cô ấy: "Tiến bộ như này là không tệ rồi, phải thường xuyên cổ vũ cho bản thân thì mới có thêm động lực được."
Nhan Tư Nhiêu cười, đưa tay ra xoa bụng Khương Ngâm: "Chị dâu, chị liều mạng thật đấy, mang thai mà còn đi làm, làm như tiền anh trai em kiếm không đủ cho chị tiêu ấy."
"Chị ở nhà chán quá nên tìm chút việc để làm, ở nhà một mình rất khó chịu, lại còn tăng cân nữa."
Nhan Tư Nhiêu nhìn Khương Ngâm từ trên xuống dưới, ngoại trừ cái bụng ngày càng to ra thì nhưng chỗ khác vẫn giống như trước đây.
Cái cằm vẫn nhọn như cũ, không thấy béo lên ở đâu cả, ngược lại còn thùy mị hơn trước nhiều.
"Chị dâu, em cảm thấy chị ăn thế nào cũng không béo, sao còn lo lắng chứ?"
Khương Nâm sờ mặt mình, bình thường cô ăn rất nhiều, chẳng lẽ không mập thật sao?
Doãn Toại cũng nói cô không mập, nhưng cô lại cảm thấy Doãn Toại lừa cô.
Nhưng lời Nhan Tư Nhiêu nói chắc chắn là thật, khiến cho Khương Ngâm cảm thấy vui vẻ.
- -
Vì để chào đón bảo bảo, Doãn Toại đã sửa lại nhà, làm thêm phòng trẻ con.
Vì không biết là trai hay gái nên anh chuẩn bị hai phòng.
Phần đất trống ở sân sau cũng biến thành sân chơi nhỏ, đầy đủ trò chơi giải trí, giống như vương quốc trong truyện cổ tích.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Doãn Toại bàn bạc với Khương Ngâm, muốn xây thêm một bể bơi tư nhân cho bảo bảo.
Khương Ngâm tựa ở đầu giường cười: "Ông xã ạ, có phải anh gấp quá rồi không, những thứ anh chuẩn bị đã đầy đủ lắm rồi. Với lại, con vừa ra đời cũng đâu chơi được, phải đợi nó lớn hơn một chút chứ?"
Doãn Toại đang định nói gì đó, bỗng nhiên Khương Ngâm kêu "ai ui", tay ôm lấy bụng.
"Em sao thế?" Doãn Toại lo lắng đỡ cô.
Khương Ngâm bất mãn chỉ vào bụng: "Nhóc con lại đá em."
Doãn Toại: "Em thấy chưa, nhất định là do em không đồng ý xây bể bơi cho nó, khiến nó không vui, nó đang kháng nghị đấy."
Khương Ngâm bị dáng vẻ chững chạc của anh chọc cười: "Nó đâu có hiểu chúng ta nói gì, anh đừng nói bậy."
"Lỡ nó hiểu thì sao?"
"Không thể nào, nếu không thì mấy việc anh làm buổi tối nó đều nghe thấy hết hả?"
Doãn Toại nhướng mày, dùng ngón tay nâng cằm cô lên: "Buổi tối anh làm gì cơ?"
Khương Ngâm đánh tay anh: "Anh làm gì thì tự biết!"
Đúng lúc này, Khương Ngâm cảm giác được thai nhi trong bụng đang cử động.
Doãn Toại cũng nhìn thấy, anh áp tai lên bụng cô nghe thử, kinh ngạc hỏi: "Nó đang tự chơi ở trong hả?"
"Chắc là vậy." Khương Ngâm cười, "Ông xã, anh nói xem, nhóc con nghịch ngợm như vậy, có khi nào là con trai không?"
"Cũng có thể lắm."
"Đúng rồi." Khương Ngâm bỗng nhớ tới gì đó, lại hỏi, "Anh đã nghĩ xong tên cho con chưa?"
Doãn Toại suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh đã nghĩ mấy cái tên rồi, nhưng thấy không hay lắm, để ngày mai anh tra từ điển."
"Vậy cũng được." Khương Ngâm ngáp một cái, chậm rãi nằm xuống, "Cũng muộn rồi, chúng ta mau ngủ thôi."
Doãn Toại nằm xuống ôm cô, tay bắt đầu sờ loạn.
Khương Ngâm bị anh trêu, giữ tay anh lại: "Không phải anh vừa nói bé con có thể nghe được sao?"
"Cách một cái bụng, nó lại không nhìn thấy gì, chỉ nghe âm thanh thì biết được gì chứ?"
"..."
Ngụy biện.
Doãn Toại hôn cô, kéo tay cô đặt dưới eo mình.
Vì sợ cô tiêu hao thể lực nên bình thường Doãn Toại rất kiềm chế, thi thoảng anh sẽ hôn Khương Ngâm để dỗ cô vui, ít khi quấn lấy cô đòi giúp giải quyết vấn đề sinh lý.
Khương Ngâm do dự một lát, nói: "Lần trước anh đi công tác, mẹ đưa em đến bệnh viện khám thai, bác sĩ nói có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường nhưng phải cẩn thận."
Động tác của Doãn Toại dừng lại, ánh mắt anh nóng rực: "Thật sao?"
Khương Ngâm cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Anh hôn lên vành tai cô, giọng khàn khàn: "Vậy chúng ta làm thử một chút?"
Động tác của Doãn Toại rất cẩn thận, từ khi cô mang thai đến giờ, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy.
Doãn Toại không dám làm quá lâu, sau khi kết thúc, anh lau sạch người cho cô.
Sau đó thỏa mãn ôm cô vào lòng, Doãn Toại nhẹ giọng hỏi: "Sao lần trước đi khám thai lại hỏi bác sĩ chuyện này?"
Doãn Toại tưởng tượng ra cảnh đó, cảm thấy không giống chuyện mà Khương Ngâm có thể làm được.
Xem ra da mặt cô không mỏng chút nào, thực tế chỉ là giả vờ.
Bình thường, trong chuyện này, cô dễ xấu hổ hơn anh nhiều.
Lần trước đưa Khương Ngâm đi khám thai, Doãn Toại định đến hỏi bác sĩ, nhưng sợ mất mặt nên thôi.
Không ngờ Khương Ngâm lại hỏi.
"Không phải em hỏi." Khương Ngâm vùi mặt vào ngực anh, giọng cô rất nhỏ, "Là mẹ em hỏi."
"Hả?"
Hai tai Khương Ngâm đỏ bừng: "Mẹ nói, thời gian mang thai rất lâu, anh lại thường xuyên đi công tác, lỡ như không kiềm chế được mà trật đường ray thì không tốt. Mặc dù em không tin anh sẽ ngoại tình, nhưng mẹ muốn hỏi nên em cũng không ngăn."
Doãn Toại cười: "Thì ra là mẹ sợ anh trật đường ray, anh còn tưởng là..."
Anh thì thầm bên tai cô: "Ngâm Ngâm của chúng ta muốn."
"Em không có, anh đừng nói lung tung!"
"Không có sao?" Doãn Toại nhướng mày, nói khẽ, "Nhưng buổi tối mấy ngày trước em không phải đã mơ loại chuyện đó sao?"
Lưng Khương Ngâm cứng đờ, nhớ tới hồi trước thường xuyên nằm mơ, ngạc nhiên ngẩng đầu, không hiểu sao có chút chột dạ: "Làm sao mà anh biết?!"
"Bởi vì lúc ngủ em nói mơ." Doãn Toại hôn lên khóe mắt cô, giọng nói gợi cảm mê người, "Có muốn biết lúc ấy em nói gì không?"
"Không muốn!" Cô xấu hổ dùng tay che tai lại.
Doãn Toại kéo tay cô xuống, chậm rãi mở miệng: "Lúc đó em khóc, nói anh nhanh lên."
"..."
Khương Ngâm đấm lên ngực anh: "Anh nói bậy vu oan cho em, em không tin!"
Doãn Toại cười: "Em dám làm mà không dám nhận sao? Sớm biết như vậy thì lúc ấy anh đã ghi âm lại rồi."
Khương Ngâm tức đến nỗi thở hổn hển, cô thẹn quá hóa giận cắn lên bả vai anh: "Em bảo không phải là không phải!"
"Được được được, không phải thì không phải." Doãn Toại nhẹ nhàng dỗ dành, anh kéo chăn đắp cho cô, "Có lẽ là anh nằm mơ, không liên quan gì đến tiên nữ nhà ta."
Khương Ngâm: "Ừm, đúng vậy."
Doãn Toại: "..."
- -
Hạ đi thu đến, 5 tháng trôi qua như nước chảy róc rách.
Những chiếc lá trên cây đã vàng óng ả, khi gió thổi qua liền rung rinh rồi rơi xuống như những cánh bướm.
Bụng Khương Ngâm càng ngày càng lớn.
Ngày dự sinh rơi vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, Doãn Toại đã sắp xếp xong từ sớm, không đi đâu cả chỉ ở nhà với cô, gần như không rời một bước, đến cả nguyệt tẩu* cũng mời đến rồi.
*Nguyệt tẩu: người phụ nữ được thuê để chăm sóc một đứa trẻ mới sinh và mẹ của nó trong tháng sau khi sinh con.
Hai vợ chồng đều vô cùng thấp thỏm, mong mỏi sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ.
Tối nay, Khương Ngâm ngủ rất sớm, nửa đêm, cô bị cơn đau đánh thức, bụng co rút từng cơn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô đau đớn kéo Doãn Toại nằm bên cạnh: "Ông xã, ông xã..."
Doãn Toại nghe tiếng cô thì lập tức mở mắt ra, thấy tình huống không ổn, vội bật đèn ở đầu giường.
Khương Ngâm đau đớn nằm trên giường, mái tóc dài ướt nhẹp, môi mỏng run run: "Ông xã, hình như bé con muốn ra rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT