Editor: Niệm

Beta: Xu

Buổi sáng, lúc Khương Ngâm tỉnh lại, không ngờ Doãn Toại vẫn còn nằm bên cạnh chưa rời đi.

Anh nằm nghiêng người, đầu gối lên khuỷu tay, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn cô, cũng không biết anh đã nhìn bao lâu rồi.

Xuyên qua khe hở trên rèm cửa có thể nhìn thấy tia nắng rực rỡ ngoài trời len lỏi vào, rõ ràng trời đã sáng rồi.

Khương Ngâm dụi mắt, lúc nói chuyện, giọng cô hơi uể oải: "Tuế Tuế, mấy giờ rồi?"

"Chín giờ." Doãn Toại nói, ngón trỏ của anh điểm nhẹ lên sống mũi cao ngất của cô, dịu dàng hỏi: "Còn mệt không? Không mệt thì dậy thôi."

"Hôm nay là thứ bảy mà, em đâu cần đi làm đâu." Cô khẽ lẩm bẩm, dịch người vào trong lòng anh, thân mật ôm lấy eo anh, mềm mại hỏi: "Anh có sắp xếp gì không?"

Doãn Toại vuốt ve tóc cô: "Từ lúc chúng ta ở chung đến giờ, anh chưa từng đưa em đi chơi, vừa hay hôm nay anh rảnh, hai chúng ta đi hẹn hò được không?"

Cơn buồn ngủ của Khương Ngâm bị đá bay, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh muốn đi hẹn hò với em?"

Doãn Toại "ừm" một tiếng, anh nhìn cô, nói: "Chúng ta sẽ làm những chuyện mà hai người yêu nhau thường làm, em thấy có được không?"

Khương Ngâm nghĩ, đúng là cô và Doãn Toại chưa có buổi hẹn hò chính thức nào.

Cô cực kỳ hào hứng, hất chăn ra ngồi dậy, tấm lưng mịn màng, trơn bóng lập tức lộ ra, bên hông còn có mấy vết đỏ.

Doãn Toại nhớ tới sự điên cuồng của mình tối qua, anh đưa tay xoa lên vết đỏ trên hông cô: "Da em làm từ gì thế, sao lại yếu ớt như vậy, xem ra sau này anh phải nhẹ nhàng mới được."

Nói xong lại kéo chăn trong tay Khương Ngâm ra: "Để anh nhìn phía trước một chút, anh nhớ tối qua có chạm vào chỗ đó mấy lần."

Khương Ngâm xấu hổ đánh vào tay anh: "Anh đúng là đồ đáng ghét mà!"

Nói rồi cô vô thức nhìn xung quanh tìm quần áo: "Váy ngủ của em đâu rồi?"

Bình thường nhìn Khương Ngâm tùy tiện là vậy, nhưng thật ra da mặt cô cực kỳ mỏng, mới bị Doãn Toại trêu hai câu mà gương mặt đã đỏ lên rồi.

Anh thản nhiên nở nụ cười, ngồi dậy ôm cô, dùng chóp mũi cọ lên cái tai phiếm hồng của cô: "Đừng tìm nữa, tối qua anh không cẩn thận xé rách mất rồi."

"..."

 
Khương Ngâm cũng không trông mong Doãn Toại sẽ tốt bụng lấy quần áo giúp cô, vì vậy cô dứt khoát quấn chăn lên người, trực tiếp đi vào phòng quần áo.

Không có chăn, Doãn Toại ngồi dựa vào đầu giường, hai chân duỗi thẳng, ánh mắt nhìn cô chứa đầy ý cười.

Mở tủ quần áo ra, Khương Ngâm nhìn quần áo bên trong, nghĩ thử hôm nay nên mặc gì đi chơi, cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên một chiếc áo sweater màu hồng nhạt.

Đó là áo đôi, Doãn Toại cũng có một cái, là Khương Ngâm mua.

Nhưng mà màu hồng dành cho thiếu nữ này không phù hợp với chủ nghĩa thẩm mỹ đàn ông của anh, cho nên tới giờ anh vẫn chưa từng mặc.

Nghĩ đến hành vi ác liệt vừa rồi của anh, đôi mắt Khương Ngâm lấp lánh, lấy chiếc áo sweater màu hồng kia xuống, rồi lấy thêm một chiếc quần đen.

Thay áo xong, cô nhìn về phía Doãn Toại đang đọc sách, mở miệng gọi anh: "Ông xã ơi."

Doãn Toại quay sang, cô chỉ chỉ chiếc áo đang mặc trên người, dí dỏm trừng mắt: "Anh nhớ đi hẹn hò phải mặc đồ đôi với em đấy, nếu không thì hôm nay đừng mong tiên nữ đây ra khỏi cửa!"

Doãn Toại liếc nhìn chiếc áo sweater màu hồng cô đang mặc, khóe miệng giật giật, muốn nói lại thôi.

Khương Ngâm không cho anh cơ hội từ chối, cô hài lòng đi vào phòng tắm rửa mặt, khóe mắt và đuôi lông mày hiện rõ ý cười không thể kiềm chế.

Đợi cô rửa mặt xong đi ra, trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của Doãn Toại.

Cũng không biết rốt cuộc anh có mặc chiếc sweater hồng nhạt kia không nữa.

Khương Ngâm thầm nghĩ, cô đi đến trước gương trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp.

Xuống tầng, cô nhìn thấy Doãn Toại đang ngồi trên ghế trước cửa sổ sát đất, chơi đùa với Cái Đuôi Nhỏ

Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, anh ngẩng đầu hướng về phía bên này, nhướng mày cười cười, đứng dậy.

Khương Ngâm không ngờ anh lại nghe lời mặc chiếc sweater hồng nhạt kia.

Làm cho cô bất ngờ hơn chính là, Doãn Toại mặc chiếc áo đó... thật sự rất đẹp.

Đa số thời gian anh đều mặc âu phục đi giày da, trông chín chắn, điềm tĩnh.

Bây giờ mặc chiếc áo này, khí chất của anh lại rất khác.

Màu áo làm cho nước da anh càng thêm trắng nõn, tóc ngắn mềm mại gọn gàng xõa trên trán, xương mi thanh tú, ngũ quan sạch sẽ anh tuấn, cả người dường như tươi sáng hẳn lên.

Nhất là lúc anh nở nụ cười, trông cực kỳ lóa mắt.

Khương Ngâm chưa từng thấy anh như vậy, không ngờ anh là người đàn ông có thể cân được mọi phong cách.

Đúng là một cái móc quần áo di động mà!

Dường như trái tim cô lại bị cái gì đó bắn trúng lần nữa, vui sướng đập mạnh.

Trong lúc nhất thời, gợi lại cho cô cảm giác thiếu nữ lần đầu biết rung động lúc mới gặp anh ở Đại học C.

Doãn Toại duỗi chân đi tới, cúi đầu nhìn dáng vẻ si mê của cô, nhân lúc cô không chú ý, anh liền hôn nhẹ lên môi cô.

Cảm xúc mềm mại kéo suy nghĩ của Khương Ngâm trở về, lúc ngước mắt nhìn lên thì Doãn Toại cong môi cười một cái: "Đừng nhìn nữa, đi ăn cơm thôi."

 
Trên bàn ăn, Doãn Toại nhớ tới chuyện gì đó, hỏi cô: "Có phải sinh nhật em sắp tới rồi không? Đây là lần đầu tiên anh đón sinh nhật với em, em muốn anh tặng gì?"

Khương Ngâm không vui bĩu môi: "Tất nhiên là muốn cái gì đó bất ngờ rồi, nếu em nói cho anh thì còn gì là vui nữa?"

Doãn Toại cười: "Vậy được, anh sẽ đích thân chuẩn bị."

Nói đến sinh nhật, Khương Ngâm nhớ tới một chuyện: "Sinh nhật em năm ngoái, em có hứa một điều trên Weibo, nếu anh không nhắc tới thì em cũng quên mất."

Doãn Toại ngẩng đầu nhìn cô.

Khương Ngâm nói tiếp: "Năm nay là năm tuổi của em, em đã hứa sẽ tổ chức rút thăm trúng thưởng trên Weibo cho các fan, ai rút được thăm may mắn, em sẽ chụp ảnh miễn phí cho người đó vào ngày 31 tháng 12, sau đó thì đón giao thừa với nhau."

Doãn Toại dừng một lát, lơ đãng ăn cháo: "Ừ, anh thấy ý tưởng này rất ý nghĩa đấy."

Có lẽ Khương Ngâm không vui lắm: "Khi đó chúng ta vẫn chưa ở bên nhau, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất qua loa, như vậy chẳng phải năm nay em không được đón năm mới với anh sao?"

"Đến lúc đó rồi tính tiếp." Doãn Toại gắp thức ăn cho cô: "Sẽ có cách giải quyết mà."

Sau bữa ăn, Doãn Toại đưa Khương Ngâm đi công viên, hôm nay là thứ bảy nên rất đông, trò chơi nào cũng có một nhóm người xếp thành hàng dài.

Vốn dĩ hai người định chơi nửa ngày thôi, nhưng vì xếp hàng nên lúc chơi xong đã chạng vạng tối.

Đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò, trong lòng Khương Ngâm rất vui, cô đeo máy ảnh trên cổ, thỉnh thoảng nhờ người khác chụp hình cho mình và Doãn Toại.

Trời bắt đầu tối dần, hai người định theo kế hoạch đi ăn thịt nướng, sau đó đi xem phim rồi về nhà.

Lúc đi qua hàng người rất dài, hai người khó hiểu ngoảnh lại nhìn mấy lần, Khương Ngâm tò mò hỏi: "Tuế Tuế, mọi người xếp hàng ở đây làm gì ấy nhỉ, sao lại đông thế?"

Đang nói chuyện, có hai cô gái nắm tay đi qua, đúng lúc cũng đang nghị luận vấn đề này.

"Lúc nào vòng đu quay cũng có nhiều người xếp hàng nhất."

"Tất nhiên rồi, đa số đều là các cặp đôi."

"Nghe nói, nếu một đôi yêu nhau ngồi vòng đu quay thì tình yêu của họ sẽ tồn tại mãi mãi, vĩnh viễn ở bên nhau, nếu như tớ có người yêu, nhất định tớ cũng sẽ lôi anh ấy ngồi đu quay này."

 
...

Hai cô gái đã đi xa rồi, nhưng Khương Ngâm và Doãn Toại vẫn đứng tại chỗ.

Hình như hôm nay hai người vẫn chưa chơi trò này.

Nhưng mà Khương Ngâm cũng không quan tâm tới mấy cái này lắm, hàng dài như vậy, vẫn nên đi ăn thịt nướng rồi xem phim thì hơn.

Cô vừa nghĩ vậy, bỗng Doãn Toại kéo tay cô đi qua đó xếp hàng: "Chúng ta chơi nốt trò này đi."

Khương Ngâm lập tức nhớ lại cuộc đối thoại của hai cô gái kia, không nhịn được cười anh: "Tuế Tuế, lời đồn tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi kia vừa nghe đã biết là giả, thế mà anh còn ngốc nghếch tin là thật? Hành động này đúng là sỉ nhục trí thông minh mà, thật sự không phù hợp với thiết lập nhân vật lão luyện nổi tiếng trong giới kinh doanh như Doãn tổng đâu."

Doãn Toại nhéo đầu ngón tay cô, khóe môi cong lên: "Thật hay giả cũng không quan trọng, anh chính là muốn ngồi cùng em."

Hàng người thật sự rất dài, nhưng mà tiến lên cũng khá nhanh, hai người kiên nhẫn chờ.

Lúc sắp đến bọn họ, Khương Ngâm thấy có người bán kem đi qua, cô vô thức liếm môi.

Doãn Toại nhìn ra tâm tư của cô, nói: "Mùa này ăn kem lạnh lắm."

Khương Ngâm không vui lắm: "Lúc tuyết rơi em còn ăn cơ mà, bây giờ có là gì đâu chứ?"

Cô vừa nói, vừa kéo tay áo anh: "Em muốn ăn cơ."

Doãn Toại không chịu nổi dáng vẻ này của cô, bất đắc dĩ nói: "Vậy anh ở đây chờ em, em muốn ăn vị gì thì mua đi."

"Anh không ăn à?"

"Mua cho em thôi."

 
Lúc quay về, Khương Ngâm cầm một cây kem khoai môn trong tay, đúng lúc đến lượt hai người, Doãn Toại bèn dắt cô lên đu quay.

Đu quay từ từ lên cao, cô vui vẻ nhìn cây kem trong tay, khẽ liếm một cái, trong miệng lập tức lan tỏa hương vị ngọt ngào, lan tràn khắp đầu lưỡi.

Cùng người mình thích ngồi đu quay, lại được thưởng thức cây kem ngọt ngào, thật sự quá hoàn mỹ!

"Tuế Tuế, anh ăn không?" Cô đưa kem về phía anh: "Ngon lắm."

Doãn Toại cúi đầu, trực tiếp cắn một miếng.

Khương Ngâm nhìn phần kem bị anh cắn, nói: "Tuế Tuế, ăn kem phải liếm láp từ từ mới cảm nhận được hương vị."

Nói xong, cô làm mẫu cho anh xem: "Anh thấy chưa? Phải ăn như vậy."

Một người đàn ông cao lớn như Doãn Toại sao có thể bắt chước cô liếm kem như thế được, anh nhịn cười: "Anh cảm thấy cắn cũng được mà."

Khương Ngâm tiếp tục uốn nắn anh: "Không được, nếu vậy thì cắn mấy miếng là hết rồi, ăn kem phải ăn từ từ."

Nói xong, cô tiếp tục cúi đầu liếm kem.

Hoàng hôn hắt dọc theo tấm kính, phản chiếu lên nửa khuôn mặt của cô, hàng mi cong dày, lúc chớp mắt mang vẻ tinh nghịch đáng yêu.

Vệt kem màu tím nhạt dính lên khóe miệng cô, cô liếm môi một cái, tiếp tục chỉ anh: "Ăn sai cách thì hương vị cũng sẽ thay đổi."

"Thật sao?" Ánh mắt Doãn Toại nhìn cô sáng rực, bàn tay anh giữ chặt gáy cô, anh cúi đầu xuống, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần gợi cảm: "Vậy anh phải nếm thử xem rốt cuộc nó khác nhau như thế nào."

Dứt lời, anh đặt lên đôi môi đỏ hồng của cô một nụ hôn.

Môi cô lành lạnh, dính đầy vị ngọt của kem, anh dịu dàng mút lấy làm tan đi cái lạnh buốt trong miệng cô, cho đến khi cảm nhận nhiệt độ đã trở lại bình thường, anh mới chậm chạp buông cô ra.

Đu quay dần dần đi lên chỗ cao nhất, rồi lại chầm chậm đi xuống.

Ráng chiều chiếu rọi xuống đôi môi căng bóng hồng hào, nhiễm vài vệt nước của cô, càng làm lộ vẻ tươi đẹp, xinh xắn, mềm mại động lòng người.

Mặt Khương Ngâm đỏ bừng, cô nhíu mày đẩy anh ra, nhỏ giọng phàn nàn: "Anh, sao anh lại làm vậy chứ!"

Doãn Toại cười, anh nắm tay cô, dịu dàng nói: "Lúc em đi mua kem, anh có nghe được một truyền thuyết."

"Truyền thuyết gì cơ?"

"Họ nói, đa số những cặp đôi ngồi đu quay với nhau đều sẽ chia tay. Nhưng nếu hôn nhau lúc đu quay lên đến chỗ cao nhất, lời nguyền sẽ bị phá vỡ, hai người sẽ được ở bên nhau mãi mãi."

Ngón anh tay nhẹ nhàng xoa môi cô, không nặng không nhẹ vuốt ve hai lần, lười biếng nói: "Bây giờ, chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi."

Khương Ngâm cố nhịn cười, cô ngước mắt lên: "Tuế Tuế, sao anh lại ngốc vậy chứ?"

Doãn Toại: ""..."

 
- ------

Một chút ngọt ngào cho mùa Valentine sắp tới nèeeeeee

Mn like/thả sao cho tụi mình nhaaaaaa. Moah~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play