Thừa Hoa năm thứ hai mươi bảy, Hoài Nam Vương xuất binh bình định Đại Du toàn thắng trở về, khắp các cung đường ngõ ngách bách tính reo rò hoan nghênh. Tháng chín cùng năm, Doãn Đế băng hà, cả nước để tang. Năm ấy Minh Dung mười bốn tuổi, Huống Ninh mười sáu tuổi, Đoan Mộc Vũ mười chín tuổi.

Một đám hoàng thân quốc thích tiến cung ngày đêm túc trực bên linh cữu, Minh Dung mặc một thân đồ trắng, cầm theo hộp thức ăn, lúc tới trung điện đã thấy Huống Ninh quỳ gối trước quan tài, bóng lưng đầy trơ trọi.

Cung nhân nói thái tử đã quỳ một ngày một đêm, một giọt nước cũng không uống, thân thể nhiễm lạnh, sốt như vậy vẫn kiên quyết không chịu đứng lên, ngay cả hoàng hậu và thái tử phi tới khuyên hắn cũng đuổi hết ra ngoài, giống như đã mất hết lý trí.

Không còn cách nào khác, nội thị bên người thái tử chợt nhớ tới Minh Dung chơi cùng thái tử ngay từ tấm bé, bèn vội vã nhờ nàng tới khuyên bảo.

Nàng vừa thấy Huống Ninh bỗng thấy mũi mình cay cay, gió lạnh thổi vào điện, ngoài trời đã tối mờ tối mịt, gió táp mưa sa.

Trong tiếng sấm rền vang, nàng đặt hộp thức ăn xuống đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, kéo tay hắn nhẹ giọng nói: “Sinh lão bệnh tử nào có ai tránh được, nếu buồn thì cứ khóc đi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt lúc này đã hằn tơ máu, yếu ớt cười: “Bột mì nhỏ, sao ngươi cũng học theo người ta nói mấy câu chán ngắt này thế, ai nói ta buồn…”

“Ta không buồn chút nào, lão ta đáng đời, có nữ nhân vội quên đi nhi tử, đắm chìm đến ngu muội, thà tình nguyện tin người gối ấp môi kề chứ không chịu tin máu mủ tình thân, tự làm tự chịu, ta đâu có buồn…”

Mấy câu hắn nói đều là đại nghịch bất đạo, nàng thấy hắn đã giận đến hồ đồ vội vươn tay muốn che miệng hắn lại. Hắn bắt lấy tay nàng, đáy mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn: “Bột mì nhỏ, ngươi cứ chờ xem, chưa biết hươu chết trên tay ai đâu, sớm muộn gì bản thái tử cũng sẽ…”

Lời còn chưa nói hết cơ thể đã không chịu được, mắt hắn tối sầm, cuối cùng ngã vào lòng nàng, miệng vẫn lẩm bẩm vài câu không rõ: “Ít nhất ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để mất đi nữa…”

Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong tiếng mưa rơi tầm tã, Minh Dung ôm Huống Ninh thật chặt, tay chân đã dần trở nên lạnh buốt.

Lúc trông coi bài vị của Doãn Đế, nàng không nhịn được nghĩ thầm, cái chết là chuyện đáng sợ đến chừng nào, lúc nào sẽ đến lượt nàng đây?

Có lẽ hôm ở trong cung ấy đã bị nhiễm phong hàn, sau khi trở về Minh Dung bệnh không dậy nổi. Ông trời như nghe thấy tiếng lòng nàng, không chút lưu tình đưa ra lời hồi đáp.

Còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, nàng thật sự như lời mình đã nói, không có cách nào sống được qua ngày đó hay sao?

Trên dưới tướng phủ loạn cả lên, Đoan Mộc Vũ chạy từ Hổ Kị Binh về, túc trực bên giường nàng không giây nào ngơi nghỉ.

Nàng lúc mê lúc tỉnh, lúc tỉnh luôn mỉm cười với Tướng gia đã ngập tràn nước mắt: “Ông nội đừng khóc, Dung Nhi chỉ đi gặp phụ thân thôi…”

Có khi nàng lại nhìn Đoan Mộc Vũ, sắc mặt tái nhợt, cất giọng nỉ non: “Phu quân, chàng đừng trách ta, thật ra ta vẫn luôn tưởng tượng ra dáng vẻ mình đội mũ phượng đeo khăn quàng vai gả cho chàng, nhưng ta không đợi được đến ngày ấy… Vậy cũng tốt, cuối cùng cũng có thể trả lại chàng hai chữ tự do…”

Cả đêm Đoan Mộc Vũ trông chừng bên giường, lúc nàng nói mê hắn sẽ nắm chặt tay nàng. Ngoài cửa sổ gió thổi rì rào, bóng trúc từng rặng loang lổ.

Giữa đêm khuya thanh vắng, chỉ còn lại cái lạnh đến khắc cốt ghi tâm.

Tướng phủ xơ xác tiêu điều, trong triều đã rục rịch chuẩn bị nghi thức lên ngôi của tân hoàng, đồng thời chuẩn bị đại điển phong hậu.

Minh Tuyết đến thăm Minh Dung vài lần, vội đến cũng vội đi, chỉ nói với Đoan Mộc Vũ vài câu, chất giọng mềm mại, trong đáy mắt không giấu nổi niềm vui sướng khi sắp được trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Đoan Mộc Vũ tiễn nàng ra tận cửa, đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa vội vã rời đi, đáy mắt trong trẻo mà lạnh lùng.

Không tới mấy ngày sau có một vị khách không mời mà tới, mạnh bạo đập cửa sau nhà Tướng phủ.

Huống Ninh mặc đế phục, thở hổn hển, có lẽ đã tìm mọi cách trốn khỏi buổi thử áo bào trong cung.

Lúc đứng trước mặt Đoan Mộc Vũ, trên hàng mi của hắn hãy còn dính nước mưa. Đoan Mộc Vũ thi lễ xong vuốt cằm, nhướng mày hỏi: “Điện hạ tới thăm lão bà của ta ư?”

Hai chữ “lão bà” gằn rất rõ, đáy mắt hắn đen kịt, từ lâu đã không còn là chàng thiếu niên năm nào dễ dàng bị người ta đè xuống bắt nạt.

Huống Ninh nhìn hắn một lúc lâu, mãi sau mới nở nụ cười: “Không, ta tới tìm ngươi.”

Tựa như trải qua một giấc mộng dài, bị ngâm trong lòng biển sâu khi chìm khi nổi.

Minh Dung nghe thấy bên tai nàng có người không ngừng nói: “Nàng đừng ngủ, không ngủ ta sẽ cưới nàng, để nàng khoác lên mình giá y đỏ thẫm, làm tân nương xinh đẹp nhất Đông Mục…”

Thanh âm tựa như từ chân trời vọng lại, gương mặt ấy mơ hồ hiện lên trước mắt, nàng liều mạng bắt lấy tay áo người kia, gắng gượng như vầng sáng bất chợt lóe lên trong đêm tối: “Phu quân, ta không ngủ, chàng thật lòng nguyện ý cưới ta ư?”

Người kia cứng đờ, hàng mi cong cong ôm nàng thật lâu trong ngực, dịu dàng dụ dỗ: “Thật, ta cưới nàng, nếu lừa nàng sẽ uống nước lạnh mà sặc chết…”

Ngoài trời gió thảm mưa sầu, một bóng người đứng bên cửa sổ, người ấy không để lộ biểu cảm, hai tay bất giác siết chặt trường kiếm bên hông.

Tháng mười hai tân hoàng đăng cơ, đế hiệu Ninh, trăm quan cúi mừng.

Tướng phủ cũng qua được trận mây mù, đi một chuyến quanh quỷ môn quan, cuối cùng Diêm Vương không nhận Minh Dung, chuyện này không thể không nói rằng đã là một kì tích.

Sau khi tỉnh lại, nàng nhìn về phía Đoan Mộc Vũ yếu ớt cười: “Phu quân, lời chàng nói kia còn tính không?”

Toàn thân hắn khẽ run rẩy, chỉ ôm chặt nàng không nói gì hồi lâu.

Hôn sự bắt đầu được chuẩn bị, nhưng ngày công yến tân đế khao thưởng tướng sĩ bất ngờ xảy ra một chuyện lớn.

Pháo hoa rợp trời, trong không khí linh đình ngày tụ hội, Ninh Đế phong thưởng từng người một, nhưng đến lượt thiếu tướng Đoan Mộc của Hổ Kị Binh, chàng thiếu niên bước tới quỳ gối trước ngự tiền, cất cao giọng: “Thần không cầu gì khác, chỉ xin giải trừ hôn ước với Minh gia nhị tiểu thư, mong thánh thượng thành toàn.”

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường náo loạn.

Lúc tin tức truyền tới Tướng phủ, Minh Dung vẫn còn đang thử đồ cưới, ý cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Chỉ trong một đêm, trời đất đảo điên.

Thánh chỉ lập tức ban ra, Minh gia nhị tiểu thư vẫn cử hành đại hôn theo lẽ thường, nàng vẫn như cũ làm tân nương của nàng.

Nhưng không phải gả cho Đoan Mộc Vũ, mà là đương kim thiên tử, tân hoàng Ninh Đế.

Cùng biểu tỷ tiến cung, một người phong Dung phi, người kia phong Sương phi, ngôi vị hoàng hậu tạm thời bỏ ngỏ.

Còn Đoan Mộc thiếu tướng, vì chiến công hiển hách, nhân tài xuất chúng nên được phá lệ thăng chức thành Phi Linh tướng quân tiếp quản chức vụ của huynh trưởng, ban thưởng phủ tướng quân.

Biến cố đột ngột như hòn đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời. Không chỉ có triều đình kinh hãi, khắp đầu đường cuối ngõ dư luận xoay chiều, xì xầm đủ loại khả năng.

Hai cô nương Minh gia hiển nhiên trở thành truyền kì không nói làm gì, còn vị Phi Linh tướng quân kia, người trong cuộc biết ẩn tình đều nói, hắn hiểu tâm ý của Tân Đế, “bán vợ cầu vinh”, cũng có người nói do tân đế dùng quyền cưỡng ép, bẻ cong sự thật.

Nhưng chẳng ai hay cùng lúc đó, thiếu niên một thân quân phục quỳ trước mặt Hoài Nam Vương, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Mối thù đoạt thê, không thể không báo!”

Vị vương gia đa mưu túc trí vuốt ve quả cầu sắt trong tay, sóng mắt xoay chuyển, nhìn chằm chằm chàng thiếu niên cần cổ đã nổi đầy gân xanh, cuối cùng như đã quyết định điều gì, lông mày giãn ra, đỡ thiếu niên dậy: “Lão phu xưa nay coi trọng anh hào, có Vũ lang tương trợ, như hổ mọc thêm cánh.”

Năm ấy Minh Dung mười lăm tuổi, Huống Ninh mười bảy tuổi, Đoan Mộc Vũ hai mươi tuổi.

Sóng lớn âm thầm mãnh liệt dâng lên trong hoàng triều Đông Mục, bề ngoài vẫn duy trì sự phẳng lặng vốn có, nhưng tất cả chỉ là gió nổi mưa giông trước cuồng phong bão tố, đạo lý này ai mà không hiểu?

Lúc Minh Dung gặp lại Đoan Mộc Vũ, tựa như đã qua mấy đời.

Nàng chợt nhớ lại lúc mới gả vào cung, thái hậu dẫn theo biểu tỷ hùng hổ đến cung nàng thể hiện uy quyền. Nàng lúc ấy tâm như tro nguội, trong tâm trí đều là khoảnh khắc Đoan Mộc Vũ từng nhận lời thỉnh cầu của nàng, còn tâm tư nào so đo nhiều như thế?

Trong lúc nguy cấp, Huống Ninh kịp thời chạy tới, triều phục còn chưa thay đã đi thẳng đến chắn trước người nàng. Hắn đỡ nàng dậy, quay đầu nhìn Minh Tuyết mặt đã trắng bệch, lớn tiếng quát lên: “Đều là tân nương, nên nghĩ xem tại sao mình lại không giữ được trượng phu, chứ không phải đến trước mặt mẫu hậu ăn nói hàm hồ, chẳng lẽ nàng cho rằng trẫm không dám đổi phong hào của nàng thành Tước Phi sao? Cùng là tỷ muội một nhà, nàng đã từng yêu thương ấu muội của mình hay chưa?”

Một khắc trước còn lên mặt dọa nạt, một khắc sau đã khúm núm trước uy nghiêm. Thái hậu trước khi đi phất tay áo cười nhạt: “Nhi tử lớn không từ nương, hoàng nhi bây giờ thật khiến ai gia nhìn với cặp mắt khác.”

“Mẫu hậu quá khen, hài nhi chỉ là trò giỏi hơn thầy thôi.”

Thân thể Minh Dung cuối cùng cũng không chống đỡ được, lảo đảo ngã vào lòng hắn. Mắt nàng nhòa đi, nàng vội vàng đưa tay lên nắm lấy cổ áo hắn, tâm tình chất chứa cuồn cuộn như thác lũ. Nước mắt giàn giụa, nàng khóc đến thê lương: “Tại sao chàng lại hủy hôn? Tại sao phải gạt ta? Chàng nói phải cho ta làm tân nương xinh đẹp nhất Đông Mục, ta vất vả lắm mới nhặt được cái mạng này về…”

Sớm biết kết cục như vậy, chẳng thà nàng chết ở sinh nhật năm mười lăm tuổi kia.

Dù cho lúc ấy hắn hai mươi tuổi, nàng mười lăm tuổi. Hắn hai mươi lăm tuổi, nàng mười lăm tuổi. Hắn từ nay về sau phồn hoa như gấm, còn nàng vĩnh viễn dừng ở tuổi mười lăm, chẳng bao giờ dừng lại… Còn hơn hy vọng chỉ vừa nhen nhóm lại bị đẩy xuống vực sâu tuyệt vọng, quãng đời còn lại dường như không nhìn thấy đáy.

Trong cơn đau đến xé ruột xé gan, là Huống Ninh đã ôm chặt lấy nàng, từng tiếng gọi tên nàng, cổ họng đã khản đặc, kiềm nén nỗi bi ai cùng cực: “Bột mì nhỏ, bột mì nhỏ…” Xin lỗi, xin lỗi…

Tiểu thái tử luôn cợt nhả ngày bé chẳng biết tự bao giờ đã trưởng thành thành đế vương, thành người thiếu niên cương nghị anh tuấn. Tuy rằng lúc nhỏ hắn thích trêu chọc nàng, nhưng trước nay chưa một lần khiến nàng tổn thương, thậm chí lúc nàng bị phu quân ruồng bỏ, cũng là hắn cam tâm tình nguyện ngược sóng ngược gió cưới nàng, bảo vệ thanh danh của nàng cùng bộ mặt của cả nhà Tướng phủ.

Trên đời này, còn có mấy ai đối xử tốt với nàng như thế?

Trong hoa viên, Minh Dung và Đoan Mộc Vũ đứng từ xa nhìn nhau, mọi thứ xung quanh dường như đã không còn tồn tại.

Gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.

“Tại sao?” Minh Dung thoát ra khỏi dòng hồi ức, hàng mi run rẩy, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi hai tiếng nàng đã chôn giấu từ lâu.

Đoan Mộc Vũ theo Hoài Nam Vương tiến cung bàn chuyện quân sự, không ngờ ra điện Bảo Hoa lại vô tình gặp được Minh Dung đang ở đó giải sầu.

Tướng phủ từ biệt, cảnh còn người mất.

Hắn đè chặt kiếm, cố gắng khiến giọng mình nghe thật bình tĩnh: “Còn nhớ năm đó vừa vào Tướng phủ, ta cả đêm không ngủ, lúc hừng đông đã nói gì với người không?”

“Ta muốn làm đại tướng quân.” Đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng: “Ta không gạt người, ta đã quỳ trước mộ phần của mẫu thân thề, nhất định sẽ có một ngày nở mày nở mặt, đường đường chính chính đoạt lại thứ vốn thuộc về mình, đường đường chính chính làm chủ nhân nhà Đoan Mộc.”

Khuôn mặt nàng tái nhợt: “Đừng viện cớ nữa, lấy ta vẫn có thể thực hiện được tâm nguyện cả đời của ngươi.”

Hắn chua chát cười: “Xin lỗi, e rằng người không hiểu, không ai có thể cạnh tranh với thiên tử… Huống chi, ta muốn đi đường tắt.”

Những lời trần trụi không buồn che đậy, nàng chẳng còn lời nào để nói, thân thể hơi lảo đảo, nàng đi lướt qua người hắn, lại bị người kia gọi lại.

“Chờ đã.” Hắn hít một hơi thật sâu, mãi mới cất lời: “Hắn đối xử với người tốt không?”

“Tỉ mỉ chu đáo, thương yêu gấp bội.” Giọng điệu nhàn nhạt, không gợn một tia sóng.

Mãi đến khi bóng lưng nàng đã khuất dạng, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, như có niềm trăn trở thì thào: “Vậy thì tốt…”

Nàng không thấy được, mặt trời chói chang, ánh nắng rơi trên người hắn, bên hông là bội kiếm của thiếu niên, từ khóe mắt đến lông mày nhuộm một tầng nắng vàng, phảng phất như quay về năm ấy, vẫn là chàng thiếu niên lần đầu gặp nàng trong Tướng phủ.

Lúc nàng quay về tẩm cung, Huống Ninh đang uống đến say mèm. Nghe nội thị nói trên triều Hoài Nam Vương lại liên thủ với chư thần bác bỏ ý chỉ của thánh thượng, thái hậu cũng sai người truyền lời lên tiếng tạo áp lực.

Người nào người nấy thi nhau ức hiếp vị vua còn trẻ tuổi, thế đơn lực bạc, không nơi dựa dẫm, nơi nơi chèn ép hắn.

Tướng phủ cũng suy yếu theo, vị thế không còn như trước nữa, chỉ có Minh Tuyết dường như đã dự tính từ lâu đi một con đường khác, một lòng một dạ hầu hạ thái hậu. Nàng ta đứng đúng phe cánh, bây giờ dưới sự giúp sức của thái hậy mà thanh thế như mặt trời ban trưa, lại thêm Hoài Nam Vương cầm đầu một đám đại thần thưa tấu, yêu cầu lập Sương phi làm hậu.

Nhiều chuyện phiền lòng gộp lại, bảo sao dạo gần đây ngày nào hắn cũng tới Tịch Hòa cung mượn rượu giải sầu.

Minh Dung thở dài, nàng cũng không phải chưa từng nghe về bí ẩn chốn cung đình, trước khi thái hậu nhập cung từng là tình nhân của Hoài Nam Vương, trước nay vẫn luôn tình thâm không cạn.

Mà lúc tiên đế vừa mất, Huống Ninh lúc ấy vẫn còn là thái tử đã từng nói với nàng. Hắn trào phúng hừ lạnh, dọa nàng sợ đến mức quên bịt miệng hắn.

“Bà ta cũng chẳng phải mẫu thân ruột thịt của ta, một mặt khiến phụ hoàng ta chết mê chết mệt, mặt khác thông đồng với tình nhân cũ hại chết phụ hoàng ta, chẳng khác nào đi nuôi ong tay áo. Làm người đàn bà độc ác gây sóng gió hậu cung thì thôi, lại còn có dã tâm muốn học đòi người ta làm nữ đế, bản thái tử quyết không để bà ta toại nguyện, quyết không làm hoàng đế bù nhìn bị bà ta thâu tóm!”

Câu nói khí thế ngút trời của thiếu niên ngày ấy hãy còn vang vọng bên tai, quá khứ như hiện lên trước mắt. Nàng lại nhìn Huống Ninh say như chết trên giường, lòng đau như cắt.

Giờ đây, những thứ này có phải là điều hắn muốn không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play