Nhà của Quý Diệc An ở một tiểu khu khá tốt, có mười tám tâng nhà đơn giản sạch sẽ, khoảng một trăm mét vuông, một người ở là quá rộng.
Anh lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê để trước mặt Tống Sơ.
Tống Sơ liếc mắt nhìn cái tủ, sạch sẽ, bên trong có mấy đôi giày thể thao, còn có hai đôi giày quân đội bóng lưỡng, dép lê thì chẳng phân biệt được nam với nữ vì toàn là màu xám.
Trong nhà không có bức ảnh chụp gia đình nào.
Tống Sơ nghĩ là do công tác phòng chống ma túy này không nên để lộ tin tức của họ, nếu không thì cũng có khả năng bị bọn buôn ma túy trả thù.
“Căn nhà này chắc rất đắt tiền.”
Tống Sơ nhìn quanh một vòng, đồ dùng trong nhà cũng không có giá trị lắm, đa số là đồ có nhãn hiệu bình thường.
Chỉ là vị trí, tầng và cách bài trí của ngôi nhà này thuộc hàng tốt nhất trong khu vực tốt nhất trong địa phương nên cũng không rẻ.
“Ở đây không phải Bắc Kinh.” Quý Diệc An nhìn cô một cái, đóng cửa lại, “Nên giá không đắt lắm.”
“Châm chọc tôi?” Tống Sơ nhướng mày.
“Không có.”
“Tôi chỉ có một phòng ở tại Tam Giác Vàng nhưng chỉ là thuê thôi, ở Bắc Kinh thì không có.”
Quý Diệc An nhớ tới đêm đầu tiên nhìn thấy Tống Sơ, cô lấy bình rượu kia tới, giá ở thị trường tâm ba bốn ngàn, nhưng cô vẫn lấy, thật sự không giống người thiếu tiền.
Tiếp theo là vòng ngọc trên tay cô, quần áo trong tủ thoạt nhìn rất đắt tiền, ngay cả người đàn ông khô khan như Quý Diệc An còn biết nữa là.
Tuy nhiên giữa việc thiếu tiền và có nhà hay không thì chẳng liên quan đến nhau.
Một số người tiêu tiền như nước nên không giữ được tiền; một số người không dám xài tiền, giữ lại, đến khi chết cũng chưa từng có một cuộc sống tốt.
Tống Sơ mở TV lên, chậm rãi nói: “Một ngày nào đó cũng sẽ chết thôi thì mua nhà để làm gì chứ.”
Quý Diệc An ngừng một chút, biết cô không phải người trước cũng chẳng phải người sau.
Cô vô cùng đơn thuần, không muốn định cư ở nơi nào cả, thậm chí ở một chỗ như Tam Giác Vàng cô cũng không tính toán cẩn thận để làm mình sống lâu thêm một chút.
•••
TV sáng lên, ánh sáng màu xanh nhạt chiếu vào cái mũi cao và nhỏ của cô gái.
Chuyện lần này rất ác liệt, nó lan truyền khắp mạng xã hội, hiện tại trên đài truyền hình địa phương vẫn đang phát nội dung tiếp theo có liên quan.
Lúc sáng ở trên máy bay, sau khi hạ cánh thì điện thoại hết pin nên không biết có chuyện gì xảy ra, im lặng xem hết tin tức thì đôi mắt càng sâu.
“Anh tới muộn là vì đi tham gia nhiệm vụ này?” Cô hỏi.
“Đúng vậy.”
“Giết hết bọn buôn ma túy không?” Giọng cô vô cùng lạnh lùng, giống như sóng gió sắp ập đến.
“Bắt sống năm người, còn lại thì đã chết.”
“Thật xin lỗi, tôi không biết có chuyện này xảy ra.” Cô nhận lỗi vô cùng thành thật.
Quý Diệc An sửng sốt, sau đó nhận ra rằng cô đang xin lỗi vì sự cáu kỉnh của mình ở sân bay nên vô cùng ngạc nhiên.
Màn hình TV thay đổi, chuyển qua hình ảnh Bộ Công an ở Bắc Kinh, Bộ trưởng Bộ Công an đang tuyên bố công khai với Tam Giác Vàng về vụ tệ nạn này.
Sau khi chuyện này xảy ra, Trung Quốc không chỉ không bị uy hiếp mà còn dùng thái độ kiên quyết, cứng rắn để đối đầu.
Tống Sơ yên lặng nhìn TV, Quý Diệc An rũ mắt, đứng ở phía sau nhìn đỉnh đầu cô.
Vừa rồi trong giọng nói của cô khó có thể che giấu sự thống hận cùng chán ghét với bọn buôn ma túy nhưng gọi anh xưng em ở trong quán bar cùng mấy tên đó cũng là cô, trên mặt là nụ cười và sự quyến rũ không hề có kẽ hở.
Cô gái này rốt cuộc là có bao nhiêu cái mặt nạ?
“Nhiệm vụ lần này chúng tôi nghi ngờ là do Già Tô cầm đầu.” Quý Diệc An đột nhiên nói.
Động tác của Tống Sơ ngừng một chút: “Già Tô là đại lý của anh Thủy Lang ở Trung Quốc, anh Thủy Lang mà chúng tôi gọi chính là Nỗ Cổ. Các người khẳng định là Già Tô cầm đầu mà không phải là Nỗ Cổ?”
“Không chắc chắn, nhưng tên buôn ma túy đó có một hình xăm trên cổ giống với Già Tô, là một con rắn độc.”
Tống Sơ nhíu mày: “Vậy thì hẳn là không liên quan đến Nỗ Cổ, tôi cũng đã nhìn thấy trên cổ Già Tô có một hình xăm như thế, anh ta là đại lý ở Trung Quốc, lúc trước kiểm soát ma túy nghiêm ngặt làm anh ta lỗ không ít hàng, theo tính tình của anh ta thì thẹn quá hóa giận cũng là bình thường.”
Quý Diệc An vân vê ngón tay: “Cô hiểu hắn ta rõ như vậy?”
Tống Sơ cười cười, quay đầu nhìn anh: “Như đã nói, tôi với bọn họ không phải bạn cũng chẳng phải thù, cho nên kiêng kị lẫn nhau, quan hệ ngoài mặt cũng không tệ lắm.”
Có thể khiến một kẻ ngang nhiên khiêu khích với một quốc gia lớn kiêng kị, Quý Diệc An trầm mặc xuống.
Tống Sơ biết anh suy nghĩ cái gì: “Bọn họ kiêng kị tôi là bởi vì tôi không tiếc mạng sống, trước kia có luyện chút võ, lúc nào người ngoài cũng thấy đẫm máu, sau đó thì truyền truyền đến thành thần.”
Quý Diệc An đã từng chứng kiến võ công của cô, ngón tay vẫn còn sẹo do vết cắt của cô để lại, ngày đó ở công xưởng đã vô cùng chuẩn xác tránh đi động mạch cùng gân tay của hai người đàn ông, chứng tỏ võ công của cô rất lợi hại.
“Cô vẫn chưa từng giết người?”
Tống Sơ cười đến tám phong bất động: “Anh nên hỏi tôi đã giết bao nhiêu người.”
Hai mắt Quý Diệc An co giật dữ dội, cổ họng nghẹn lại: “Đều là bọn buôn ma túy?”
“Thì sao?” Tống Sơ nhướng mày, nói tiếp: “Đáng tiếc, các người là cảnh sát bắt bọn buôn ma túy là trừ hại cho dân còn tôi chỉ là một người bình thường mà giết bọn họ thì chính là giết người.”
Kim đồng hồ trên tường chuyển động, thời gian trôi qua sau đó yên tĩnh giống như đang ngừng lại.
“Tại sao thẳng thắn những chuyện này?” Quý Diệc An nhắm mắt lại, áp chế tâm trạng đang quay cuồng.
Tống Sơ cười, Quý Diệc An tưởng rằng cô đã tỉnh ngộ.
“Bởi vì tôi xử lý thi thể vô cùng chuyên nghiệp, không để lại chứng cớ, bây giờ đang nói chuyện phiếm, nhưng nếu ngày nào đó tôi vào phòng thẩm vấn thì sẽ không thừa nhận.”
Quý Diệc An oán thầm quả nhiên là vô liêm sỉ nhưng ma xui quỷ khiến lại nhẹ nhàng thở ra.
“Lần trước cô nói có cách cho tôi gặp Già Tô, là cách gì?” Anh thoải mái chuyển chủ đề.
Sau khi đầu óc nhẹ nhõm, Tống Sơ vô cùng thư thái cười ra tiếng, đứng dậy ra khỏi sofa đến trước mặt của Quý Diệc An, ngửa đầu cười nhìn anh.
Cô nâng tay lên, tay áo sa tanh trượt xuống lộ ra cổ tay trắng nọ, đầu ngón tay sờ vào băng gạc trên sườn mặt của Quý Diệc An rồi lướt qua đuôi lỗ tai anh.
Một cái chạm chính thức kết thúc trêu chọc.
“Ngày mai nói cho anh nghe.” Tống Sơ cười khẽ.
Dứt lời, không chờ người đàn ông lên tiếng, trực tiếp đi vào phòng ngủ ở bên phải phòng khách, thoải mái chiếm tổ của người khác.
Môi Quý Diệc An mím chặt, hàm dưới căng ra, đôi mắt tối sầm.
Vốn dĩ anh cũng định cho Tống Sơ ngủ trên giường nên không để ý, lấy chăn ở trong tủ ra ngủ trên sofa.
•••
Đêm nay trôi qua rất nhanh.
Tống Sơ ngửi mùi của người đàn ông lưu lại trên chăn, không lâu sau liền thiếp đi trên gối, không hề uống thuốc ngủ cũng không hề lạ giường.
Hiếm thấy.
Sáng sáu giờ rưỡi cửa phòng bị gõ.
Giọng nói của Quý Diệc An truyền vào: “Dậy đi, tôi muốn đến cục cảnh sát.”
Một giây sau Tống Sơ liền mở cửa ra, nhìn người đàn ông bên ngoài giây trước vẫn la hét muốn ra khỏi nhà thì vẫn đang ngậm bàn chải đánh răng trong miệng mà Tống Sơ đã sớm thay đồ.
Quý Diệc An sửng sốt: “Sớm vậy.”
“Ừ.” Tống Sơ duỗi eo, lướt qua người anh đi ra ngoài.
Quý Diệc An nhanh chóng trở lại phòng tắm súc miệng, sau đó tạt nước vào mặt dù đã rửa rồi.
“Đã ‘ngày mai’ rồi, có thể nói cho tôi biết cách đó chưa?” Anh vừa lau mặt vừa đi ra ngoài hỏi.
Tống Sơ: “Tôi đến cục cảnh sát với anh.”
Quý Diệc An lấy cảnh phục trên giá quần áo, gật đầu gài núi lại: “Tới đó làm gì?”
“Cách của tôi hẳn là không phải mình anh có thể quyết định.” Tống Sơ rũ mắt cười, “Nếu thuật lại lời nói của tôi thì sợ anh sẽ xấu hổ.”
•••
Nửa tiếng sau, Quý Diệc An hiểu được “xấu hổ” trong miệng cô là có ý gì.
Trong phòng họp, cô gái ngồi bên cạnh anh xoay bút, ngón tay vừa dài vừa nhỏ.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua ác liệt như vậy nên phòng họp hôm nay là liên quan đến Già Tô, Bàng cục đã đến ngồi ở giữa.
Quý Diệc An giới thiệu Tống Sơ với mọi người trước, bỏ qua chuyện cô giết người không chớp mắt. Rồi sau đó Tống Sơ nói bản thân mình có tình báo.
Bàng cục cũng không đề cập tới nội dung, tưởng rằng cô là người mật báo trong đội nào đó, thân thể nghiêng về phía trước, mở nắp bút ra, chuẩn bị lắng nghe để ghi lại.
Nhưng cô gái kia đột nhiên đứng dậy, đi qua ghế ngồi ở trung tâm, đứng dựa vào màn hình máy chiếu.
“Cách rất đơn giản, tôi ở Tam Giác Vàng có chút địa vị, trường hợp đặc biệt như Già Tô cũng phải cho tôi chút mặt mũi.” Cô ngừng lại một chút.
Sau đó cô hơi nhếch môi, đuôi mắt bay lên như lưỡi dao sắc bén, cô nhìn Quý Diệc An, khẽ mở miệng.
“Kết hôn.”
“Già Tô sẽ đến hôn lễ của tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT