Dung Huy bất ngờ từ trên giường ngồi dậy, mặt đầy hoảng sợ.
Cậu mơ thấy cảnh mình phân hóa lần hai trước mặt rất nhiều người, bọn họ tụm lại nhìn cậu.
Cậu biến thành Alpha, tin tức tố biến thành mùi sầu riêng.
Tất cả mọi người chỉ vào cậu mà cười nhạo.
Huhu.... Này, này chính là ác mộng!!!
Bừng tỉnh khỏi ác mộng, Dung Huy mất một lúc mới có thể hồi phục tinh thần, nhìn xung quanh thấy không đúng lắm.
Mùi nước sát trùng nồng nặc khiến cho cậu biết đây là nơi nào.
Y tá vừa lúc đi lại chỗ cậu, "Cậu tỉnh rồi sao? Người đưa cậu đến đã đi rồi, hiện tại cậu có thể đi đóng viện phí rồi xuất viện."
Dung Huy theo bản năng liền gật đầu, kết quả vị y tá xoay người nói, "Đúng rồi, cậu đã phân hóa thành công, bác sĩ yêu cầu cậu đi lấy giấy kiểm tra, sau đó đi làm lại giấy CMND cái này cũng tốn chút tiền."
Dung Huy gật đầu được một nửa sau đó cứng đờ, nhìn cậu giống như bị hóa quỷ.
Khác nhau chính là con quỷ nhìn rất đáng sợ, còn Dung Huy mặt đang như bị đả kích rất lớn, gương mặt cực kì bi thương!
Cậu thật sự biến thành Alpha? Tin tức tố mùi sầu riêng?
Cậu cứ tưởng là nằm mơ, kết quả mọi chuyện là sự thật? Chỉ là do cậu theo bản năng trốn tránh?
Không! Không! Cậu không muốn mùi sầu riêng!
Cậu bắt lấy tay áo của vị y tá, đau khổ cầu xin nói: "Y tá tỷ tỷ....Bệnh viện có phẫu thuật thay đổi tin tức tố không? Có thể hẹn trước cho tôi không? Dù làm người đầu tiên thí nghiệm cũng được nữa!"
Y tá: "........"
Cô mặt không cảm xúc kéo tay áo ra khỏi tay người thiếu niên kỳ quái này, không chút lưu tình nói: "Không có phẫu thuật thay đổi tin tức tố, nhưng có phẫu thuật của khoa thần kinh nếu cậu muốn tôi có để giúp cậu hẹn trước."
Dứt lời xoay người đi mất, trực tiếp đóng cửa. Không hề muốn nhiều lời với người có vấn đề về đầu óc này.
Trên đời này mùi tin tức tố là trời sinh, không thể thay đổi, từ lúc phân hóa nó như vậy thì sẽ luôn như vậy. Trừ khi xuất hiện lần phân hóa thứ hai nếu không, tuyệt đối không thể thay đổi.
Lúc này đầu óc của Dung Huy cũng tỉnh táo, nhận ra điều trên, yên lặng cúi đầu bình tĩnh suy nghĩ.
Vậy nên tin tức tố của cậu là mùi gì?
Không đúng, việc quan trọng nhất phải là đi xác định giới tính của mình đã?
Dung Huy đột nhiên nảy ra một ý, lập tức phóng thích tin tức tố.
Ngay sau đó, cậu bị mùi hương sữa chua ngọt ngào bao lấy cả người!
Sữa chua.....là sữa chua.
Không phải sầu riêng!!!
Dung Huy lập tức vui mừng gọi cho tiểu Tinh Tú.
Điện thoại kết nối được 2s, trong lòng cậu chửi bậy một tiếng, sau đó liền vội vàng cúp máy.
Cậu còn chưa có nói cho Tiểu Tinh Tú biết chuyện cậu phân hóa lần hai, may ghê xém xíu nữa là tiêu.
Tiểu Tinh Tú lại cho rằng Dung Huy có việc, nên gọi lại, "Mày có chuyện gì hả?"
Dung Huy bị câu trả lời của Tinh Tú làm giật minh ngây người ngơ ngác hỏi: "Tại....tại sao không thích?"
Trong lòng nước mắt chảy thành sông, tin tức tố của mình bị biến thành mùi sữa chua, nhưng tiểu Tinh Tú nói không thích sữa chua khác nào nói là không thích cậu đâu?
Cậu trước đây là một bé đáng yêu người gặp người thích hoa gặp hoa nở, mới bị biến thái ngày đầu tiên đã bị ghét bỏ?!
Dung Huy tủi thân mà nói thầm: "Mùi sữa chua, không ai thích hả? Hơn nữa...hơn nữa tin tức tố không thể tự lựa chọn mà....."
Ông trời ban cho cậu mùi này, cậu không thể từ chối được nha!
"Tin tức tố?Tin tức tố gì???"
Dung Huy nói chuyện quá nhỏ, tiểu Tinh Tú cũng chỉ nghe mơ hồ cái gì mà tin tức tố thôi, liên kết các vấn đề lại cậu lập tức trợn mắt nói: "Dung Huy mày tìm một Omega mùi sữa chua hả?!"
" Cái quần, không phải chứ mày...mày đi thích một tên Alpha trẻ trâu!?"
Dung Huy nghe ngữ điệu ghét bỏ của cậu mà muốn xỉu, trong lúc nhất thời quên mất phải thanh minh, cả giận nói: "Alpha mùi sữa chua thì sao?Alpha sữa chua không có nhân quyền sao?"
Cậu hiện tại là Alpha còn có mùi sữa chua, người này.....người này rõ ràng là ghét bỏ cậu nha!
Đúng vậy, Dung Huy rốt cuộc phát hiện, lần phân hóa hai cậu biến thành Alpha, không phải Beta!!!
Trong lòng cậu có chút ghét bỏ lại càng thương tâm nhiều hơn.
Nhưng tự mình ghét bỏ mình thì không sao, người khác ghét bỏ là cậu không chịu đâu! Chẳng sợ ai khác ghét bỏ nhưng huhu... Bạn tốt của cậu đang ghét bỏ cậu kìa!!!
" Mày không thấy một Alpha mà mùi sữa chua rất ngu ngốc sao?Alpha to lớn, mạnh mẽ có thể khiêng cả một cái nhà! Kết quả có mùi sữa chua, tựa như một em bé to xác, chỉ được cơ thể to con đầu óc thì không phát triển."
Đùng
Đùng
Dung Huy cảm thấy tim đau nhói, bị nả hai phát, khóc không ra nước mắt.......
Đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, lại quật cường mà không chịu rớt xuống.
Cậu cố gắng che dấu tâm trạng, giọng nói căm phẫn nói: "Khiêng được cái nhà là Lực sĩ, không phải Alpha!"
" Dù sao cũng là ý kia. Mày cùng tao soi từng chữ có ý nghĩa sao, hơn nữa tin tức tố của mày là mùi sữa tươi, giờ lại tìm mùi sữa chua, định mở nhà trẻ hả?"
Bụp!
Tuy rằng không có tiếng nhưng Dung Huy vẫn phẫn nộ cúp điện thoại một cách dứt khoát.
Mệt mỏi kéo đến, cả người suy sụp tinh thần.
Tuy rằng tiểu Tinh Tú nói khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý.
Ai sẽ thích một Alpha cả người mang mùi sữa đâu, nói không chừng người ta còn nghĩ nhầm là một đứa nhỏ chưa cai sữa nữa kìa.
Cậu, Dung - Omgega đáng yêu nhất trên đời - Huy, thoát O nhập A, tuy hơi buồn nhưng không muốn bị chán ghét, cuộc sống thật khắc nghiệt nhưng vẫn phải cố gắng....
Dung Huy ủ rũ đi xuống cấp giường, ủ rũ đi trả tiêng viện phí, lại ủ rũ lấy giấy từ chỗ bác sĩ. Lúc ra khỏi bệnh viện, khung cảnh tươi đẹp hiện lên nhưng trong mắt cậu thế giới biến thành màu đen đáng sợ, những đóa hoa xinh đẹp ngoài kia bông héo úa một cách kỳ lạ.
Cậu suy sụp đi đến bồn hoa, đang chuẩn bị ngồi xuống, trên vai bị một người vỗ vai.
Một người ăn mặc đồ của bệnh nhân, tóc sắp bạc hết, bà cuối ha hả đứng phía sau cậu, tận tình khuyên bảo nói:" Nhóc con, bất kể có xảy ra chuyện gì, đều đừng dễ dàng mà từ bỏ, con còn trẻ có thể sống bao nhiêu hay bấy nhiêu, sống một ngày cho đáng một ngày."
Dung Huy: "......"
Cậu cực nhọc mà nói: "Con không có bị bệnh nan y."
Bà mắt lộ ra thương tiếc, than nhẹ một hơi dài.
Dung Huy:"......Con thật sự không có bị mà."
Nhưng với sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ, thân thể ốm yếu, không khí quay thân ủ rũ, bao quanh thân là màu tối u buồn, nhìn một cái liền thấy lời nói của cậu không có sức thuyết phục.
Xung quanh mọi người nhìn cậu với ánh mắt thương tiếc.
Xem ra là có bệnh rồi, còn cố gắng lừa mình dối người, không muốn đối mặt với hiện thực... Haizzz... Thật đáng thương.
Dung Huy: ".....Con thật sự không có, mọi người tin con!"
Cậu trong lòng gấp rút, chạy theo người ta đem báo cáo kiểm tra cho người ta xem nói:" Không tin mọi người có thể xem tờ khám bệnh của con nha, con không có bệnh!"
Phi!
Cả đời này không thể thay đổi được tính cách với tin tức tố của mình, cũng coi như mắc bệnh nan y đi?
Dung Huy trong nháy mắt ngẩn người, khiến cho người bị cậu kéo lại có cơ hội thoát ra liền nhanh chóng rời đi, sợ mình đem đến kích thích cho người bệnh nan y.
Dung Huy......Dung Huy muốn khóc, ở đây cả người xa lạ cũng ức hiếp cậu, là do cậu biến thành Alpha nên như vậy sao? Cậu cũng đâu có muốn.
Cậu, cậu cũng quá thảm rồi!
Cậu không còn là Omega được ông trời cưng chiều nữa.
Cậu hiện tại chỉ là một tên Alpha được nữ Oa tùy tiện mà nặn nặn.
Dung Huy lết lết về nhà, cậu vẫn nhớ rõ bản thân cần phải che giấu một vài chuyện, không thể khiến cho họ phát hiện. Nếu không chuyện cậu phân hóa lần hai bị bại lộ ngay.
Tuy rằng cậu đã trở thành tên biến thái, nhưng còn muốn được tận hưởng sự cưng chiều của mọi người đối với Omega, chỉ hưởng thụ một xíu thôi cũng được mà?
Cậu chỉ có nguyện vọng vô cùng hèn mòn này thôi, thật là khiến người khác thương tâm thay, nếu Lục ca ca biết, chắc chắn sẽ đau lòng lắm!
Dung Huy nghĩ đến Lục Ngộ Thanh, liền không chịu được nhắn tin cho anh hỏi anh có đang ở trường không.
Cậu học ngoại trú, thường ở nhà có tiết mới lên trường, còn Lục Ngộ Thanh ở ký túc nên lúc nào cũng ở trường hết.
Bất quá Lục Ngộ Thanh nói dối, hôm nay anh không có tiết, về trường là vì hôm nay phải đi phỏng vấn để gia nhập câu lạc bộ đấu kiếm.
Mới đầu mọi người biết được Omega của đội bóng vô cùng bá đạo muốn tham gia câu lạc bộ đấu kiếm, tất cả mọi người không hẹn mà có cùng một suy nghĩ ------ Không đồng ý!!
Kết quả tất cả bọn họ đều nhận được "quà nói chuyện" của Lục Ngộ Thanh, mỗi một người đều đã nhận lễ gặp mặt, nên còn đành "đau đớn" hẹn Lục Ngộ Thanh một thời gian cụ thể tiến hành phỏng vấn, không cần nói nhiều lời không đồng ý cũng phải đồng ý.
Hôm nay chính là ngày hẹn phỏng vấn.
Đội trưởng của câu lạc bộ Đấu Kiếm mặc quần áo gọn gàng, kiếm trong tay run nhè nhẹ, nhưng hắn không thể khống chế được, trước giờ trước mặt mọi người hắn là bất bại, chưa từng thua.
Mà hắn còn là một đội trưởng, vì tôn nghiêm của câu lạc bộ Đấu Kiếm, không thể thua, không thể xin tha.
Hai kiếm giao nhau xuất hiện cơn gió nhè nhẹ, đội trưởng lui về sau, không phải vì kiếm pháp của đối phương quá cao siêu mà vì sức mạnh của Lục Ngộ Thanh quá mạnh, hắn.....đỡ không nổi!
Lúc hai người đang giằng co qua lại, một tiểu đệ trong đội bóng đá cầm điện thoại cục gạch của anh chạy vào, "Anh Lục, anh Lục có người gửi tin nhắn cho anh!"
Lục Ngộ Thanh tức giận nói:
"Không thấy tao đang chiến đấu hả?!"
Vì hình tượng của mình, anh không thể bỏ bóng đá, nên muốn tham gia một khóa cao siêu hơn, khiến cho hình tượng của mình đẹp một chút, anh quyết định chọn câu lạc bộ Đấu Kiếm, thế thì lần sau anh có thể dẫn bé dễ thương của anh đi tham quan này nọ rồi.
"Nhưng.... Hôm kia anh dặn nếu Dung Dung nhắn tin hay gọi có anh thì phải báo ngay nha!" Tiểu đệ oan ức nói.
Bang!
Cây kiếm gỗ trong tay Lục Ngộ Thanh gãy thành hai đoạn, anh vứt xuống, vui vẻ chạy tới cầm điện thoại.
Một đám của hội ngơ ngác nhìn hai đoạn của cây kiếm, đầu óc bỗng trống rỗng.
Lục Ngộ Thanh vui vẻ trả lời tin nhắn, quay đầu liền thấy thành viên của câu lạc bộ Đấu Kiếm quỳ gối nhìn anh khóc lóc thảm thiết, "Tạ.....Tạ ơn đại ca tha mạng!"
Lục Ngộ Thanh: "......"
Cửa phòng không tiếng động mở ra, bên ngoài phòng không có bóng dáng của bất kì ai.
Mẹ Dung mất ngủ trong lòng cảnh giác, tay cầm cái gối bị ba Dung cũng mất ngủ y chang giữ chặt, ba Dung ý bảo nên an binh bất động, tiếp tục giả bộ ngủ.
Mẹ Dung xoay qua xem, thấy bóng dáng ai đó ngồi xổm trên đất chậm rãi đi về hướng căn phòng, người nọ mặc một bộ quần áo màu đen, đầu đội cái tất chân đen nốt, tay chân uyển chuyển đi đến tủ quần áo, nhẹ nhàng kéo tủ ra, thấy được thì một cái két sắt.
Nhìn đến tên kia thuần thục nhập mật khẩu, ba Dung và mẹ Dung hoàn toàn yên tâm, giả bộ ngủ tiếp.
Chờ tới khi tên kia lấy được đồ mình muốn sau đó rời đi, hai vợ chồng mới đứng dậy bật đèn.
Editor có lời muốn nói: Tuy đã nói 2 ngày 1 chương nhưng tui vẫn rảnh rỗi mò vào để edit tiếp. Chắc ít lỗi chính tả hơn rồi he. Vì tui edit 2 lần, lần 1 là trên app Office, sau đó sao chép lên Watt để beta lại một lần nữa. Nhưng xác suất có lỗi thì vẫn có nhe, biết đâu mắt đui mắt mù.
Còn nữa là tui lười viết chỉnh chép mấy cái hàng đầu tiên giống mấy chương trước quá nên bỏ đi he. Vô đọc truyện luôn là được rồi. Còn một vấn đề nữa là tên chương là tui tự đặt có nó hấp dẫn á nên nếu mấy bạn có tên gì hay hay cho chương đó cho nó hấp sờ dẫn thì cmt nha!!!
Lời nói cuối: Không biết tin tức tố của anh Thanh mùi gì he, mùi đá lạnh là thôi rồi sữa chua với đá lạnh ngon xỉu, không thôi dâu, đào, trái gì cũng ok. Anh em của bé Huy đã chuẩn bị lễ vật còn các bác chuẩn bị chưa???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT