Kết quả, nhờ có Yến Vân Chi "nói đỡ", hoàng đế không đủ lý do để làm khó dễ Tang Kỳ nữa, đành phải cho nàng tiếp tục học ở Quốc Tử Giám.
Rời khỏi hoàng cung, đang tính thở phào nhẹ nhõm, Tang Kỳ đuổi theo Yến Vân Chi đang lên xe ngựa phía trước, cười nói: "Cảm ơn... Dù không biết vì sao ngài lại giúp ta, nhưng vẫn cảm ơn ngài."
Yến Vân Chi mới bước được một bước, nghi hoặc hỏi nàng: "Giúp ngươi?"
Tang Kỳ cứng họng, "Đúng vậy..."
Lại nghe hắn cân nhắc, "Vậy ngươi ở Quốc Tử Giám có gây họa gì à?"
Tang Kỳ cẩn trọng suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, không quá tự tin đáp: "Chắc là... không có."
Hơi nhiều tin đồn nhảm một chút, Diêm Diễm rảnh rỗi sinh nông nỗi, những chuyện khác đều rất bình thường. Ngoại trừ chuyện tặng túi tiền cho Yến Vân Chi ra, nàng thực sự chú ý để không hành động khoa trương.
Nói xong, Yến Vân Chi có chút không nhận lòng cảm kích của nàng, mặt không biểu cảm ném cho một câu: "Vậy thì đúng rồi, Yến mỗ chỉ là ăn ngay nói thật thôi."
Đó, lại chạm trúng cái gai, tội gì phải nịnh hót một chuyến, Tang Kỳ trừng y một cái, tức giận nói: "Vậy đệ tử xin phép cáo từ." Nói xong xoay người khoan thai đi về phía xe ngựa của mình. Mặc kệ y nghĩ sao, kết quả này là có lợi cho nàng, vậy là liền thấy vui vẻ.
Tang Kỳ nghĩ thầm, hoàng đế ngài không trị được ta, ta cười đắc ý nè, cười đắc ý nè... Bước đi nhẹ nhàng đi rất nhiều, càng lúc càng không tuân theo quy củ, cả người nhẹ kéo tà áo phiêu diêu. Dưới ánh mặt trời vàng kim, vẽ ra một phong cảnh kiều diễm. Phần tiêu sái tự tại đó tuy không giống tư thế lưu loát oai hùng khi múa kiếm, nhưng hòa hợp với vẻ đẹp của nàng, phát ra loại hào quang không giống bình thường.
Bàn tay đang vén màn xe của Yến Vân Chi hơi ngừng lại, chăm chú nhìn làn váy nhẹ nhàng uyển chuyển bị gió thổi như gợn sóng của nàng càng lúc càng xa mới bắt đầu bất đắc dĩ cười rồi lên xe.
Người như vậy... Trời sinh là sự tồn tại khiến người ta chú ý, biết ở yên một chỗ mới là lạ.
Qủa nhiên không ngoài dự đoán của y, phong ba nhỏ này vừa qua được mấy ngày, Tang Kỳ lại tiếp tục có sự kiện đặc biệt.
Bởi vì mấy ngày nay liên tục gió lớn làm mây đen giăng kín, thật sự lạnh đến khó chịu, bếp lò đều không tác dụng. Thời điểm gió ngừng, nhân dân Lạc Kinh ai nấy đều cao hứng. Những tiến sĩ ở Quốc Tử Giám cũng không ngoại lệ, vì vậy có vài người thừa dịp tâm trạng tốt, ở đình viện chơi Khúc Thủy Lưu Thương(*).
(*)Khúc Thủy Lưu Thương là trò chơi yêu thích của giới học sĩ ngày xưa, mọi người sẽ ngồi dọc theo một dòng nước giả suối, từ thượng nguồn sẽ thả trôi một ly rượu, ly rượu dừng ở người nào thì người đó sẽ uống hết ly rượu đó rồi làm thơ, nếu không làm được sẽ bị phạt rượu. [theo Wiki và Baidu]
Tang Kỳ chưa từng chơi trò này, không quá muốn đi, nhưng mọi người đều đi, nàng không đi chung thì lại thất lễ. Hơn nữa, Trác Văn Viễn vẫn luôn khuyến khích nàng, nói là rất thú vị, nên cuối cùng nàng vẫn mang theo vài phần tò mò đến tham gia.
Vì vậy vào giờ dạy nhạc, mọi người đều tập trung ở đình viện, ngồi xung quanh hòn non bộ. Tiến sĩ dạy nhạc kinh chỉ vào một loạt nhạc cụ ở xung quanh mình, tủm tỉm cười giới thiệu quy tắc: "Nếu là giờ học nhạc, hôm nay chúng ta thay đổi cách chơi, người trúng không cần ngâm thơ làm phú, đổi lại là tấu một khúc."
Tang Kỳ bắt đầu hối hận... Lại nhìn Trác Văn Viễn đang nhịn cười.
Gia hỏa này có khi nào đã sớm biết tiến sĩ sẽ dùng chiêu này, nàng âm thầm chửi hắn trong lòng, căng da đầu nhìn chằm chằm đĩa trong tay tiến sĩ, cầu nguyện cái ly đừng có dừng ở trước mặt mình, là người đến dự, ngồi nhìn là được rồi.
Trò chơi bắt đầu, tiến sĩ đem đĩa đựng ly rượu hoa đào nhỏ nhỏ nhẹ nhàng phóng lên dòng nước, chậm rãi trôi qua trước mặt mọi người.
Tang Kỳ nín thở chăm chú nhìn, cái ly thứ nhất lướt qua bản thân, dừng lại ở trước mặt Trác Văn Viễn.
Trác Văn Viễn sảng khoái cầm lấy ly rượu uống, đi đến một bên tìm cây sáo của mình thổi một khúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT