Không còn cách nào khác, tay không cũng đánh, Tang Kỳ đẩy màn xe, nhảy ra.
Vầng trăng sáng soi rõ có mấy người bịt mặt bao vây tấn công xe ngựa, thân thủ không thể nói là quá tốt, nhưng đông. Còn bên này nàng chỉ có bản thân và một tên nô bộc cùng một hộ vệ của Trác gia, tổng cộng là ba người. Nô bộc lái xe thì đã ngã trên mặt đất, bị thương, rên hừ hừ vì đau. Hộ vệ thì đang đánh nhau với người bịt mặt.
Tang Kỳ không biết đám người này có mục đích gì, muốn bắt sống tra hỏi, đầu tiên là cướp lấy một món vũ khí, sau đó chống đỡ những chiêu thức chí mạng.
Không ngờ trong đám người này có lẫn một vài tên lợi hại, không bao lâu đã khiến gã hộ vệ kia ôm thương tích ngã xuống, chỉ còn mình nàng đơn thương độc mã.
Bởi binh khí đang cầm không quen tay, vừa rồi lại không đánh bại mấy tên phe địch, bây giờ lại lấy một địch nhiều. Thời gian qua dần, nàng cảm thấy đối phó với chúng có chút tốn sức, rơi vào thế dưới, bắt đầu chỉ có thể chống đỡ phòng thủ, không rảnh đánh trả.
Tang Kỳ cau mày, trong lòng hiểu rõ, cứ đánh kéo dài như vậy không phải là cách. Xét về thể lực, chính mình chắc chắn không lại đối phương, không khỏi âm thầm quan sát xung quanh.
Nơi này là ở ngoài thành Lạc Kinh, nàng không quen thuộc địa hình. Tìm nửa ngày mới nhìn thấy cách đó không xa có một cái đầm nước. Mắt liền sáng lên, ỷ vào mình biết bơi, định dẫn bọn chúng qua đó, sau đó lặn xuống nước lẩn trốn.
Đáng tiếc trên đường đi vào mới phát hiện, đầm nước này quá nhỏ, mà lại không thông với sông, chỉ có thể ngâm tắm chứ không thể nào chạy trốn, phải làm gì mới được đây?
Tang Kỳ gặp khó, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt chya3 xuống.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được tiếng vạt áo bay bay thuận theo gió, rồi sau đó bạch chói mắt lọt vào tầm mắt.
Quân tiếp viện? Lông mày Tang Kỳ nhíu chặt, gắt gao nắm lấy dao găm trong tay.
Chỉ thấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia ở dưới áng trăng sáng bay lên không trung, bạch y như mây trôi biến ảo khó lường. Người đó rút trường kiếm ra, loé sáng dưới áng trăng, đường kiếm phiêu dật như gió không tài nào đoán được phương hướng. Thân kiếm dài giống như chỉ là tuỳ tiện run một cái, vẩy một cái, chiêu nào chiêu nấy đều ẩn chứa kỹ thuật tinh xảo. Một trận sát chiêu phong hoa tuyết nguyệt như là đang ưu nhã nhảy múa, đều là muốn lấy mạng người.
Lại không phải đến giúp những tên thổ phỉ kia, mà là đang giúp nàng.
Tang Kỳ có chút không thể tin một màn trước mắt này, ngẩn ra hồi lâu mới thấy rõ, thân bạch y kia là một lão giả. Chẳng những quần áo bạc hết, râu tóc cũng trắng như tuyết, phiêu đãng ở giữa. Ánh mắt thong dong, thần sắc trầm ổn, có tiên khí phảng phất.
Không lâu sau đã giải quyết xong mấy người bịt mặt dây dưa mãi không xong với nàng.
Lão giả chắp tay cầm kiếm, đứng vững ở giữa những người bịt mặt ngã trái ngã phải. Y phục trắng tinh không thấp một giọt máu nào, vuốt bộ râu dài, lườm nàng rồi phất tay áo muốn đi ngay.
"Ân công chậm đã!" Tang Kỳ vội gọi.
Khoan nói đến nếu không biết ân nhân cứu mạng này là người phương nào thì không thể báo đáp được, chỉ là thấy những chiêu thức này của ông cũng không thể nào để cao nhân này đi mất.
Lão giả kia lại chau mày, ném cho một câu: "Còn không báo quan, gọi ta làm gì?" Liền đạp trăng cưỡi gió bay đi.
Mặc kệ Tang Kỳ hô "Tốt xấu gì cũng để lại một cái danh tự đi!", e là cũng không nghe thấy.
Mắt thấy cao nhân biến mất khỏi tầm mắt, nàng lại sốt ruột trở về xem xét thương tích của hai người kia, đồng thời thu xếp báo quan, không thể bỏ cục diện rối ram91 mà tuỳ tiện đuổi theo, đành phải cắn răng dậm chan6m thở dài, ném dao găm trong tay, trở lại chỗ xe ngựa.
Cũng may, hai người kia vẫn còn sống, chỉ là bị thương nên không thể hành động được.
Tang Kỳ dẫn bọn họ trở về thành, lập tức có người đến đem thi thể của những người bịt mặt kia về, cũng hứa hẹn nhất định điều tra kỹ càng, cho nàng và Trác gia một câu trả lời thoả đáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT