Không bất ngờ chút nào, Giang Phong bị quăng xuống sàn nhà. Hắn cũng không oán trách, chỉ ôm tay hít một ngụm khí lạnh.

"... Nếu anh tỉnh rồi thì tự lên giường nằm đi."

Giang Phong lại bày ra bộ dạng chân yếu tay mềm, chậm chạp leo lên giường. Trên giường ngay cả chăn cũng không có, chỉ có độc một cái gối. Hắn cuộn mình nằm lên gối, còn không có kịp biểu diễn một màn nhỏ bé bất lực lại đáng thương liền cảm thấy Sở Minh Trảm muốn đi, vì vậy đưa tay kéo lại góc áo y.

"Không phải, nửa đêm cậu chạy qua đây chỉ để quăng ngã tôi một cái?"

Có lẽ là do tình cảnh Giang Phong cùng một chiếc gối duy nhất kia chắp vá lại có chút thảm thương quá thể, lúc nãy Sở Minh Trảm không tiện nói gì, giờ cũng không biết nên nói gì hơn, chỉ hỏi một câu:

"Đồ của anh đâu hết cả rồi?"

"Còn để ở dưới tầng, chưa mang lên." Giang Phong túm góc áo Sở Minh Trảm, kéo đối phương ngồi xuống giường, "Dù sao đồ đạc này nọ đều là cậu giúp thu dọn, giờ tôi thật sự không dậy nổi, cậu đi lấy giúp tôi được không?"

Sở Minh Trảm lúc này mới nhớ tới, đời trước vì muốn làm quen nên y giúp Giang Phong làm này làm kia không ít. Vậy nên mỗi lần chuyển chỗ ở, Giang Phong hai tay rảnh rỗi không cần màng đến việc gì, ngược lại là y bận lên bận xuống.

Cũng là thời điểm sống lại quá muộn, những việc trước kia đều đã xảy ra rồi, nếu không, sống lại một lần rồi, sau lưng có bị roi quất y cũng không làm mấy chuyện nịnh bợ này.

Theo tuyến thời gian bình thường, đồ đạc này nọ đúng là y giúp thu dọn, và có thể là vừa mới thu dọn xong ngày hôm qua. Nhưng với Sở Minh Trảm, đây không biết là việc đã làm từ thưở nào, ma mới biết đồ của Giang Phong để ở đâu.

Y cũng không thể để lộ việc không nhớ vị trí để đồ nên thật sự phải xuống tầng tìm, sợ là sẽ phải đi tìm hết tất cả các cốp xe mất. Nhưng y cũng không tính phí công lớn vì Giang Phong như vậy.

"Tôi vừa nhớ ra, lúc trước đi gấp quá, hình như đã quên thứ gì đó. Lúc trước không để ý, hiện giờ nghĩ lại--"

Giang Phong thấy Sở Minh Trảm ấp úng, thay y nói tiếp, "Thứ cậu quên là vali của tôi?"

"... Đúng vậy."

Đồ đạc tất nhiên không làm mất, Sở Minh Trảm đơn giản chỉ muốn chọc tức Giang Phong một chút, đời trước đối phương ở trước mặt y chưa làm sai điều gì, cho nên tới cuối cùng y mới rõ bộ mặt thật của Giang Phong. Đời này y quyết định tìm đường chết ngay từ đầu, y ngược lại muốn xem Giang Phong sẽ lộ ra sắc mặt gì.

Cho dù Giang Phong thật muốn tính kế đặt bẫy y, y cũng hoàn toàn không yếu thế. Trừ phi Giang Phong có thể tìm được cơ hội trực tiếp giết chết y, bằng không chỉ cần y lộ ra con át chủ bài là dị năng hệ chữa trị, vị thế của y trong đội sẽ vững như thái sơn. Lại nói Giang Phong không thể chết dễ dàng như vậy, đời trước là y không phòng bị, đời này muốn y chết, không dễ dàng như vậy.

Giang Phong nghe vậy, buông bàn tay đang nắm góc áo ra, chút ý cười trên mặt cũng thu lại, "Vậy... cũng không mang theo số thuốc của tôi?"

Rõ ràng vừa còn bộ dạng yếu ớt tái nhợt, hiện giờ lại nhìn thật hù người.

"...Không đem theo."

Sở Minh Trảm từ lâu đã nghi ngờ mấy lọ thuốc Giang Phong mang theo, hỏi hắn rốt cuộc là thuốc gì, Giang Phong chỉ nói là thuốc bổ này nọ. Nhưng y nói muốn uống mấy viên, Giang Phong lại không cho. Hiện tại vừa lúc bảo làm mất, không biết có thể giảm bớt bao nhiêu việc.

Chỉ có điều là vẻ mặt Giang Phong rất dọa người, dù là đời trước khi bị một phát súng bắn gục cũng không thấy Giang Phong lộ ra vẻ mặt như hiện tại.

"Số thuốc đó rất quan trọng sao? Không thì ngày mai tôi lái xe về tìm, tốn chút thời gian chắc chắn sẽ đem được về."

Lời này chỉ là nói vậy thôi, người nói lẫn người nghe trong lòng đều rõ, phí công sức như vậy vì mấy thứ đồ lặt vặt, đội ngũ tất nhiên sẽ không đồng ý.

Giang Phong cũng không nói gì, chỉ nhìn y như vậy, trong mắt không có một chút ánh sáng nào. Cùng với nói là ánh mắt của Giang Phong như nhìn về phía người chết, không bằng nói là Giang Phong dùng ánh mắt chỉ có người chết mới có nhìn y.

10587: [Sao vậy, cậu không sao chứ...]

10587 không hóng hớt được gì ngược lại liên tục bị vả mặt, vốn chuẩn bị lén trốn đi. Trước khi đi vô tình nhìn số liệu thân thể Giang Phong, trạng thái của hắn rối loạn vô cùng, nhưng trạng thái rối loạn này không phải do bị thương dẫn đến, càng giống như tinh thần xảy ra vấn đề.

Nó vốn không giám sát phương diện này, vậy nên đối với số liệu cụ thể là tình trạng gì nó không rõ khái niệm, nhưng vẫn là có chút hiểu biết. Tỷ như quả táo màu đỏ, có một số loại là màu xanh, nhưng lại xuất hiện một quả táo màu xanh lam, dù nói thế nào cũng không thể là tình huống bình thường được.

Giang Phong hít sâu, buông mắt khẽ cười, vỗ vỗ sườn eo Sở Minh Trảm, "Không sao, làm cậu sợ rồi, mất rồi thì thôi, không cần đi tìm nữa."

"Còn gối chăn các thứ," Giang Phong vừa nói vừa thân tàn mà chí kiên dịch thân qua một bên giường, "Ngày mai tôi nói với đội, nghĩ cách kiếm một bộ khác."

Sở Minh Trảm nhìn khoảng trống lớn trên giường kia, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Tiếp đó y liền thấy Giang Phong duỗi tay, vỗ vỗ khoảng trống trước mặt, "Nửa đêm rồi, cũng không thích hợp đi phiền người khác giúp nọ giúp kia. Không thì Sở ca*... ngủ cùng tôi một đêm?"

*Những chỗ khác mình để là "anh" bình thường, như riêng Giang Phong gọi Sở Trần Viễn sẽ là Sở ca nhé.

Không việc tiểu Sở, có việc Sở ca.

10587: [Tôi xem như đã nhìn ra, cậu chính là ngại chính mình sống quá lâu.]

Giang Phong: [Nói mò gì đó, mày xem Sở Minh Trảm cười vui chưa kìa."

Đúng là rất vui, vui đến vô cùng tận.

Giang Phong nhìn vẻ mặt phức tạp của Sở Minh Trảm, cơn tức vì lúc trước Sở Minh Trảm làm mất thuốc của hắn giảm đi không ít. Kỳ thực hắn đã sớm biết, mất vali chỉ là lấy cớ, dù là chăn gối hay là thuốc đều để ở dưới tầng. Nhưng không biết tại sao, nhắc đến chuyện thuốc bị đánh mất trong lòng không giải thích được liền nổi giận.

Vốn dĩ tối nay hắn cũng không tính làm gì Sở Minh Trảm, châm chước đối phương mới bị mình cho một phát súng, cùng hắn ngủ chung chắc chắn sẽ gặp ác mộng, nên hắn ngủ một mình cũng được.

Nhưng... không cách nào hết, ai bảo Sở Minh Trảm không gây chuyện với hắn không được.

Hắn không vui, vậy cũng ai cũng đừng tưởng được mừng.

Hai người cứ như vậy mỗi người mang theo ý xấu riêng nằm trên một cái giường, đắp chung một cái chăn. Giang Phong có thể cảm nhận được Sở Minh Trảm đang giả vờ ngủ, hắn cũng không sốt ruột, đếm nhịp thở của đối phương.

Lúc đếm tới nhịp thứ 250, hắn vươn tay đẩy đẩy Sở Minh Trảm.

"Vết thương của tôi đau, làm sao giờ."

"..." Sở Minh Trảm nghĩ thầm, dù sao y cũng không chữa cho hắn, đáp qua loa một câu: "Ngủ đi sẽ không đau nữa."

"Ừa."

Sau nhịp thứ 150.

Giang Phong duỗi chân đá Sở Minh Trảm: "Nóng quá."

Nếu không vì Giang Phong, lần này Sở Minh Trảm đã sắp vào giấc ngủ rồi. Này cũng không phải y lớn mật, ngủ cạnh Giang Phong một chút rào cản tâm lý cũng không có. Chủ yếu là do Giang Phong đang bệnh yếu như mèo, không chắc có thể làm gì được y. Lại nói nếu tối nay y xảy ra chuyện, Giang Phong chính là nghi phạm số một.

Sau đó Giang Phong liền thấy Sở Minh Trảm soàn soạt giựt chăn đi, xoay người quay lưng lại với hắn.

Sau nhịp thứ 50.

Hai ngón tay Giang Phong kéo góc chăn, giựt ba cái, "Tôi lại thấy lạnh rồi."

Sở Minh Trảm: "..."

Vài giây sau, Sở Minh Trảm quay người lại nhấc chăn bọc lấy Giang Phong. Còn chưa bọc xong, Sở Minh Trảm liền dứt khoát ngồi xếp bằng trước mặt Giang Phong, trên mặt viết để tôi xem xem anh còn làm trò gì.

Sau nhịp thứ 5.

Giang Phong mới hít vào, Sở Minh Trảm đã nhanh chóng giành hỏi trước. "Lại nóng?"

10587 rốt cục không xem nổi nữa: [Tuổi thọ dư thừa không dùng đến có thể dành cho người khác.]

Giang Phong: [Nói gì vậy, tao đây không phải đang cần cù kéo độ thiện cảm sao.]

10587: [Cậu đây nếu có thể tăng độ thiện cảm tôi liền trông cây chuối cho cậu xem---]

Giang Phong: [Mi còn có công năng này hả?]

10587: [Đậu me, một loại thực vật.]

Giang Phong: [Không bằng như này đi, chúng ta làm ván cược, nếu tí nữa độ thiện cảm tăng, mi tặng tao cái máy thổi bong bóng màu hồng trong cửa hàng kia, nếu độ thiện cảm giảm...]

10587: [Về sau mỗi ngày cậu phải diễn màn quỳ gối trước mặt Sơ Minh Trảm.]

Giang Phong: [Ok luôn.]

Tiếp đến Giang Phong thò cánh tay bị thương kia ra khỏi chăn, kéo tay SỞ Minh Trảm để lên sườn cổ mình. Cũng không nói cái gì, chỉ giữ im động tác như vậy.

Dị năng chữa trị của Sở Minh Trảm ngoài khả năng trị liệu còn có thể kiểm tra trạng thái thân thể. Bằng việc đã xem qua tư liệu, Giang Phong phát hiện mỗi lần kiểm tra, Sở Minh Trảm đều đặt tay lên sườn cổ hắn.

Thực tế đặt ở vị trí khác cũng có thể kiểm tra trạng thái. Lúc Sở Minh Trảm trộm kiểm tra người khác tay thường đặt ở các vị trí như trán hoặc cổ tay, chỉ đối với hắn, mỗi lần đều phải đặt ở sườn cổ.

Đối với việc này, Giang Phong từ chối bất cứ lý do gì có tương quan đến phương pháp sử dụng dị năng, chỉ chấp nhận duy nhất một lý do---

Sở Minh Trảm chắc chắn là mê thân thể hắn.

Mà kết quả như chứng thực kết luận này, Giang Phong vẫn luôn cầm cổ tay Sở Minh Trảm nên có thể cảm nhận được mạch đập của đối phương thay đổi. Sở Minh Trảm trước hàng loạt động tác của hắn, tim đập rõ ràng nhanh hơn.

"Anh muốn tôi làm gì thì cứ nói thẳng, lôi lôi kéo kéo như vậy còn ngủ sao nữa." Sở Minh Trảm nói xong liền rút tay về, kết quả vừa với động Giang Phong liền cho y xem màn biểu diễn đau đến hít thở không thông.

Hối hận, trong lòng đương sự giờ chỉ có hai chữ, hối hận.

Y lúc đầu không nên biếng nhác, y nếu như không nhác đi lấy vali cho Giang Phong, liền không cần nằm cùng một chiếc giường với Giang Phong, y sẽ không bị Giang Phong giày vò, không bị Giang Phong giày vò y có thể--

Đợi đã, y sao lại bị Giang Phong giày vò? Hiện tại Giang Phong căn bản không có sức chiến đấu, lẽ nào còn sợ hắn làm gì y?

Chỉ trong vài giây, Sở Minh Trảm đã dậy sóng trong lòng rồi. Tuy rằng Giang Phong ở thời kỳ cường thịnh sức chiến đấu có thể thần chắn giết thần phật ngăn giết phật, nhưng giờ không phải là giống như mèo bệnh rơi vào tay y? Tuy rằng hiện tại nhiệt độ cơ thể Giang Phong cao đến dọa người, sắc mặt trắng bệch, hít thở đến khó nhọc, nhưng nào đâu phải đối phương nhìn đáng thương liền thật sự đáng thương?

Người trước mặt là Giang Phong, là Giang Phong trên mặt mỉm cười trong tay lại động dao, cho dù có thê thảm thì đó cũng chính là quả báo. Nếu ngay cả Giang Phong cũng được thương xót, vậy ngày nào đó sẽ không có người đáng thương nữa rồi.

Nghĩ vậy, Sở Minh Trảm mới tính dạy dỗ Giang Phong cách làm người như nào, liền nghe Giang Phong ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt, khàn giọng nhẹ gọi y, Sở ca.

Có thể nghe ra, đối phương chỉ là đơn thuần gọi y một tiếng mà thôi. Nhưng phỏng chừng là do sốt cao khí lực không đủ, cộng thêm âm thanh khàn khàn, nghe vào như là---

Đang làm nũng vậy.

Bàn tay nắm chặt của Sở Minh Trảm buông lỏng ra, không vội, y có thể chờ Giang Phong diễn xong.

Giang Phong vẫn đang nhắm mắt, chỉ ôm cánh tay Sở Minh Trảm, "Tôi khó chịu như vậy, sao cậu vẫn không--"

"- thương thương tôi."

Giang Phong: [Xong rồi, đợi kết quả thôi.]

Tổng hệ thống: [Nhiệm vụ nhắc nhở: Độ thiện cảm của mục tiêu---]

10587: [Sở Minh Trảm, vững tâm! Là bẫy đó, đây đều là bẫy của Giang Phong, cậu không thể bị mê hoặc dễ dàng như vậy được!]

Tổng hệ thống: [Tăng lên rất mạnh]

10587: [Đậu me!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play