*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Fanart Khang Giả hơi trắng nhỉ =)))

Thang Vu Tuệ đã sắp ngủ thiếp đi trên ghế, Khang Giả mới giẫm lên trời sao chạy xe máy của hắn trở về.

Một vật thể hình ống màu xanh lục được ném lên người Thang Vu Tuệ, Khang Giả chỉ mũi mình nói: “Sau khi rửa mặt xong thì bôi lên nơi bị cháy nắng, không chắc sẽ không đau, nhưng sẽ nhanh khỏi.”

Thang Vu Tuệ “À” một tiếng, cầm lên cẩn thận quan sát một lát, ngây người thật lâu mới chậm chạp nói: “Cảm ơn.”

“Ừ,” Khang Giả thấy hồn vía của cậu vẫn chưa quay về, cũng không có ý định nói chuyện phiếm với cậu, sau khi dựng xe máy xong thì đi đến sân sau.

Thang Vu Tuệ nhìn thấy bóng Khang Giả càng đi càng xa, đột nhiên nhận ra xung quanh sắp quay về sự yên tĩnh không người, tức thì trong lòng hoảng hốt hoàn toàn tỉnh lại.

Vừa rồi cậu nhàm chán tính toán, cộng thêm gọi món ăn, hôm nay sau khi rời khỏi Khang Giả, lời nói của mình thậm chí không vượt quá năm câu.

Mà đêm nay trời sao rất đẹp, cậu ngồi rất lâu ở bên dưới, cảm thấy hơi buồn.

Thang Vu Tuệ lấy can đảm, đột nhiên không muốn trở lại trong sự cô đơn kia, hiếm khi cậu chủ động gọi người duy nhất ở đây lại để nói chuyện.

Cậu tự cho rằng đó là mở đầu rất tốt để trò chuyện: “Khang Giả, hôm nay anh đã đi đâu thế?”

Bước chân đi về của Khang Giả dừng lại, trong thời gian ngắn trào dâng sự thiếu kiên nhẫn gần như mang tính sinh lý.

Hắn ghét nhất là khách trong quán tìm hắn nói chuyện cùng, vào mùa đông khách hắn thà rằng mỗi ngày lên sườn núi thả dê chăn ngựa, cũng không muốn vào trong khách sạn ngồi máy điều hòa, đối đáp với du khách không dứt.

Hắn biết mình luôn im lặng phát ra tín hiệu “Tôi không muốn để ý đến cậu”, “Không có việc gì đừng làm phiền tôi”, hắn am hiểu vẻ mặt này nhất. Người vừa ngoan vừa nhạy cảm như Thang Vu Tuệ không thể không nhìn ra.

Có lẽ thật sự có chút đáng thương, Khang Giả nghĩ, trong hai mươi tư giờ hơn phân nửa thời gian Thang Vu Tuệ đều đang mất hồn mất vía, có chờ người hay không cũng luôn ngẩn người. Bất cứ lúc nào đi ra ngoài cũng giống như đi tự tử một cách yên tĩnh, đi dưới ánh nắng là cả một ngày, mỗi ngày đều như đang từ biệt với thế giới này.

Nếu vẫn còn đang đi học, cũng không phải xuất phát từ mục đích công việc, cũng không giống thanh niên văn nghệ, nhất định Thang Vu Tuệ đã gặp phải chuyện gì đó, mới có thể đến Xuyên – Tạng trốn một thời gian dài như vậy.

Rất điển hình, điều này không khó đoán.

Khang Giả không quan tâm, dù sao bây giờ Thang Vu Tuệ vẫn chưa có biểu hiện muốn nói ra hết, vì vậy hắn rất hài lòng.

Chuyện phiền phức nếu có thể không hỏi hắn sẽ không hỏi, không có hứng thú xem vết thương của người khác, không quan tâm, cũng không thích nghe chuyện.

Khang Giả hờ hững quay đầu, vừa định đáp vài câu qua loa rồi về đi ngủ, nhưng đột nhiên dừng lại sau khi xoay người.

—— Nếu muốn Khang Giả nói, Thang Vu Tuệ có một đôi mắt mang tính lừa gạt, rất thích hợp sinh tồn trong xã hội này.

Con ngươi rất sáng rất to, lúc nào cũng sáng long lanh, lúc không vui thì như nỗi buồn sau cơn mưa.

Màu đỏ trên mũi cậu vẫn chưa hết, có thể là ngồi bên ngoài quá lâu, lúc nhìn chằm chằm Khang Giả còn hắt hơi một cái, Thang Vu Tuệ không vui nhăn mũi lại, lập tức giống như đã khóc vậy, trông đáng thương hơn.

Được rồi, Khang Giả thở dài.

Lâu lắm rồi hắn không về nhà, hôm nay vừa về đã bị cha kéo lại niệm kinh hơn một tiếng, quỳ một lát trước Phật đường.

Hôm nay vừa nói về lòng tốt, có lẽ là muốn hắn làm chuyện tốt.

Khang Giả quay lại trong sảnh, lấy một cái ghế đẩu và cái thảm mình thường quấn để sưởi ấm ra, ngồi xuống bên cạnh Thang Vu Tuệ.

Thang Vu Tuệ lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng nói: “À… anh không cần… Tôi không có ý làm phiền anh trò chuyện với tôi.”

Khang Giả nghĩ, thôi quên đi, cái mặt cậu tỏ vẻ rất cần người bầu bạn.

Hắn không trả lời, ngược lại hỏi thẳng Thang Vu Tuệ: “Mỗi ngày cậu đều không có việc gì làm đúng không?”

Thang Vu Tuệ ngơ ra một lát, im lặng một hồi, sau đó mới chậm rãi đáp: “…Ừ.”

Vẻ mặt Khang Giả thờ ơ: “Cậu là sinh viên kia mà? Chạy trốn mấy tháng như vậy không sao chứ?”

Lại là một hồi im lặng, Thang Vu Tuệ nhéo lòng bàn tay: “… Bây giờ, tạm thời nghỉ học rồi…”

À, chính là cái này.

Trong đầu Khang Giả vô tình vang lên âm thanh bingo, cảm thấy Thang Vu Tuệ quá dễ đoán, đây thật sự là người sắp hai mươi tư tuổi ư?

Hắn bắt đầu phỏng đoán hợp lý.

Thang Vu Tuệ nhắc đến việc tạm nghỉ học sẽ có phản ứng khó chịu, vậy chắc là không phải nguyên nhân sức khỏe, có lẽ là thất bại khi xử lý quan hệ xã hội. Một người chạy ra ngoài, không có người thân đi cùng, hai ngày liền không có lấy một cuộc điện thoại, có lẽ tình huống gia đình cũng rất phức tạp.

Khang Giả thờ ơ nảy ra một ý nghĩ, mất mười mấy giây để phân tích tình huống hiện tại, khéo léo tránh đi hai từ mấu chốt là “trường” và “nhà”, không tiếp tục hỏi kỹ nữa, mà thuận miệng nói với Thang Vu Tuệ:

“Có lên kế hoạch du lịch không?”

“…”

“Điểm dừng tiếp theo tính đi đâu?”

“…”

“Ở lại ba mươi ngày cậu dự định trải qua thế nào?”

“…”

“Khi nào quay về?”

“…”

Câu hỏi của Khang Giả câu sau đơn giản hơn câu trước, nhưng Thang Vu Tuệ không đáp được câu nào.

Cảm giác khó chịu kia lại xuất hiện, Thang Vu Tuệ nghĩ một cách phi lý, tại sao mình luôn bị Khang Giả thẳng thắn vô tư lại lạnh lùng ép như thế này.

Vốn dĩ cậu cho rằng mình đã có thể chậm rãi chấp nhận việc bị người khác nhìn thấy một mặt không tốt, nhưng vẫn không muốn để Khang Giả nhìn ra sự thảm hại của mình.

“Được rồi,” Khang Giả cũng không hỏi nữa, mà bình tĩnh nói: “Vậy cậu thực sự rất giỏi.”

Thang Vu Tuệ sững sờ, như là nghe không hiểu mà nhìn hắn.

“Những người thích đi ra ngoài chơi kỳ thực luôn có cảm giác ưu việt, như thể sống ở nơi khác sẽ cao quý hơn sống trong củi gạo dầu muối, đi du lịch cho dù không phải để khoe khoang, cũng khó tránh khỏi muốn có được thứ gì đó từ trong tự nhiên, sự từng trải, hoặc là cảm nghĩ, cũng có thể là sự vui vẻ.”

“Cậu không sợ lãng phí tiền, không sợ lãng phí thời gian, một chiếc áo khoác dày cũng không mang theo, cũng không biết mình say độ cao đã chạy đến Xuyên Tây, tôi nói rằng cậu không sợ lãng phí sinh mạng cũng không tính là quá đáng.”

“Nhưng như vậy cậu cũng không muốn gì cả, không cần phong cảnh đền đáp lại thứ gì, không quan tâm đi đâu, nhìn thấy hay không nhìn thấy gì cũng không có vấn đề. Cậu thậm chí không màng vui vẻ, đây chẳng phải cách sống có cá tính nhất trong cuộc sống à?”

Nói xong một tràng dài, Khang Giả chậm rãi đứng lên trong khi Thang Vu Tuệ vẫn đang hoang mang, vỗ vỗ khói bụi của đống lửa bay lên người, nói với cậu: “Gần đây bạn tôi chuẩn bị hội đua ngựa ở thảo nguyên Tagong, ban ngày tôi sẽ đến phi ngựa giúp cậu ta, nếu cậu không biết làm gì, ngày mai có thể đến tìm tôi, nhớ bôi nhiều kem chống nắng.”

Nói xong cũng không nghe Thang Vu Tuệ trả lời, hình như rất sợ cậu kéo mình nói ra hết, Khang Giả đi về phía sân sau mà không quay đầu lại, để lại một mình Thang Vu Tuệ suy nghĩ cuộc đời dưới trời sao.

Thang Vu Tuệ bị hắn nói đến độ sững sờ, thất thần nhìn ngân hà lấp lánh nghĩ: “Mình không màng gì cả, ngay cả vui vẻ cũng không cần ư?”



Khang Giả vừa đi về vừa suy nghĩ, vừa rồi có phải “chém” hơi quá không, chắc sẽ không hoàn toàn tin đâu nhỉ.

Nghĩ đi nghĩ lại hắn thờ ơ cười một tiếng.

Trước đây hắn đã từng lang thang ở Tây Tạng một khoảng thời gian rất dài, giúp người ta giải nghĩa về Phật ở Lhasa, nếu một câu của thầy đã có thể cởi bỏ, Khang Giả có thể bịa ra một đống lớn.

Dần dà, triết lý “khai sáng” cứ mở miệng là ra.

Khổ nỗi khách du lịch khác đều thích tìm hắn tán gẫu, hiển nhiên không nhìn ra tâm hắn không tĩnh, cũng không có trí tuệ gì lớn.

Nhưng Khang Giả nghĩ, đây cũng là một trình độ tu hành khác.

Người đời đều thích nghe lời nói hồ đồ chỉ tốt ở bề ngoài, rượu đầy nửa chén là thơm nhất, ánh trăng chiếu rọi một nửa cũng đẹp nhất.

Mọi người đều muốn nhìn rõ, nhưng lại không dám nhìn rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play