Sau một trận nháo loạn, cuối cùng Ngọc Thanh cũng an tĩnh hơn, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, chân hết đau mà bệnh cũng khỏi hẳn.

Biết phương pháp đánh người khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng như vậy, đáng nhẽ nên đánh sớm hơn.

Mặc Thanh vừa nghĩ vừa nhìn tay mình, cảm thấy hơi tiếc vì ban nãy không ra tay mạnh thêm một chút.
Dư Phong vừa chống cằm vừa nhìn Mặc Thanh cười cười, y liền trừng mắt lên cảnh cáo gằn giọng hỏi: “Không giả vờ nữa?”
“Khụ.” Dư Phong ho khan, xoa xoa một bên tay mình nhăn mặt nói: “Ta bị thương thật mà…”

Bên tay hắn bị kiếm chém một đường, tuy không nặng nhưng cũng không nhẹ.

Lớp vải bên ngoài đã rách hẳn, để lộ ra miệng vết thương không lớn lắm, máu đã khô cứng lại từ lâu.

Vậy mà còn dám mặt dày bịa chuyện mất máu đến mức bất tỉnh, thật đúng là không biết xấu hổ.

Tay y cũng bị chém một nhát có khác gì hắn!
Mặc Thanh nhìn máu đã khô một bên tay, chợt nhớ đến những lời lảm nhảm của Vô Ưu, tò mò hỏi:

“Phải rồi.

Ban nãy ta nghe gã kia có nhắc cái gì đến Thiên Ma Nhãn, thứ này rốt cuộc là gì vậy?”
Ngoài trừ Mặc Thanh, những người khác động tác đều khựng lại vài giây.

Dư Phong hơi cúi đầu xuống không trả lời, Doãn Tình cũng thở dài một hơi, mãi một lúc sau mới hỏi ngược lại.
“Đệ không nhớ sao? Trước kia sư phụ cũng từng nhắc đến thứ này vài lần.”
Mặc Thanh nghe vậy nhíu mày, cố lục lại một chút ấn tượng trong trí nhớ, y đột nhiên thốt lên.

“A… Lần đầu tiên ta xuống núi sư phụ kể về một truyền thuyết, có phải chính là Thiên Ma Nhãn này không?”
“Chính là nó.” Doãn Tình gật đầu, có chút ngoài ý muốn bắt đầu kể lại.
“Hơn một trăm năm trước, Thiên Châu vẫn chưa yên bình như hiện tại, người và ma phải sống chung với nhau…”
“Khi đó Thiên Châu giống như sống trong địa ngục trần gian, ma quỷ tác oai tác quái không ngừng làm loạn xác chết đầy đường, dân chúng lầm than.

Tu sĩ không có nhiều, lực bất tòng tâm, đành phải trơ mắt nhìn từng người từng người chết trước mặt.
Lúc bấy giờ Dương gia chỉ là một môn phái diệt ma nhỏ, trong một lần tình cờ phát hiện bảo vật mà tổ tiên để lại có thể thu phục được yêu ma.

Thứ này lợi hại đến mức không những dễ dàng thu phục được ma quỷ lợi hại nhất, mà còn sai khiến chúng làm theo ý mình.

Người ta còn lưu truyền một lời đồn đáng sợ, Thiên Ma Nhãn có thể đảo lộn âm dương, khiến người chết hoàn hồn sống lại, có được Thiên Ma Nhãn là nắm được trong tay quyền sinh sát cả thiên hạ.”
Nghe đến đây Mặc Thanh cũng khá kinh ngạc, nhưng không dám cắt ngang, chăm chú ngồi nghe tiếp.
“Tổ tiên của Dương gia mang theo Thiên Ma Nhãn hàng ngày làm phép, kêu gọi vạn quỷ trong nhân gian tụ tập về một nơi rồi dùng sức mạnh của pháp bảo tận lực tiêu diệt.

Chẳng mấy chốc yêu ma thất bại thảm hại, đành phải đầu hàng sống chui sống lủi, từ nay về sau sẽ không dám tùy tiện xuất hiện trên nhân thế.
Khi ấy bá tánh mới như được sống lại hưởng một cuộc sống yên bình.

Dương gia cũng vì vậy mà phất lên như diều gặp gió trở thành môn phái trừ ma lớn nhất, danh tiếng nổi khắp Thiên Châu, người người kính nể.”
Doãn Tình thở dài một hơi ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
“Nhưng khi quá bình yên lòng tham của con người lại nổi lên, quên mất khi đó mình gặp khó khăn túng quẫn như thế nào.

Chỉ cảm thấy Thiên Ma Nhãn lợi hại như vậy, nếu có nó trong tay không phải là sẽ có cả Thiên Châu? Ai mà chả muốn đứng đầu thiên hạ, đạp kẻ khác dưới chân, ai mà chẳng muốn nắm trong tay vận mệnh của người khác.

Vì thế khi đương vị Dương gia vừa quy tiên, những kẻ lòng lang dạ thú đó đã nổi lên sát tâm, tấn công Dương gia đoạt Thiên Ma Nhãn.
Truyền nhân của Dương gia sống chết không chịu giao, thà buông bỏ tổ nghiệp cũng mang theo con cháu rời đi sống ở nơi thâm sơn cùng cốc.

Dương gia không muốn giao tranh với đời đâu có nghĩa là người khác cũng sẽ buông tha, những kẻ đó truy lùng tung tích nhà họ khắp nơi, đuổi cùng giết tận.

Ngay cả già trẻ lớn bé đều tàn nhẫn xuống tay, một người cũng không tha.
Những kẻ đó đã làm cướp còn không muốn tội ác của mình lưu danh thiên cổ.

Họ đổ cho Dương gia tội danh chiếm giữ pháp bảo, một lòng muốn thao túng Thiên Châu, nếu giữ lại ắt gây đại họa.

Nhưng pháp bảo vốn dĩ là của nhà họ, nếu thật sự muốn thao túng cũng đã làm từ lâu rồi, đâu đến lượt mấy kẻ đó khua môi múa mép.”
Nghe đến đây Mặc Thanh khẽ cau mày lại, cảm thấy uất ức thay.
“Tại sao trên đời này lại có những kẻ độc ác vô liêm sỉ như vậy?!”
Doãn Tình cũng có chút đành lòng, hai mắt hơi rũ xuống.
“Đến truyền nhân đời thứ năm của Dương gia là Dương Ngọc, khi đó tung tích của họ lần nữa bị phát hiện.

Người trong nhà đã bị giết gần hết, đến cả mộ phần cũng không tha, bị kẻ thù đào lên lùng sục tìm kiếm, người chết rồi cũng không thể an nghỉ.
Dương Ngọc ôm theo con trai chạy trốn nửa đường gặp phải mai phục, cuối cùng không qua khỏi.

Không tìm được Thiên Ma Nhãn, những kẻ đó tức giận trút giận lên thi thể của Dương Ngọc, phơi thây ông giữa rừng núi mặc cho sói dữ tha đi.
Nhưng đứa con kia của Dương Ngọc lại không có một chút tung tích, ngay cả Thiên Ma Nhãn cũng bạch vô âm tín, cả hai như biến mất khỏi thế gian.”
“Thiên Ma Nhãn tái thế nhân gian, huynh đệ tương tàn máu chảy thành sông.

Câu này thực sự nói rất đúng, hồi sinh gì đó có được thiên hạ hay không chưa ai làm được, nhưng huynh đệ tương tàn máu chảy thành sông thực sự đã xảy ra rồi.

Nếu nó thực sự xuất hiện, Thiên Châu này không tránh khỏi một lần nữa chìm trong gió tanh mưa máu.”
Nghe xong chuyện này tâm trạng Mặc Thanh không khỏi trùng xuống, y tức giận nhìn qua Lâm Du Nhiên trừng mắt lên hỏi:
“Sao cùng một câu chuyện mà nghe từ miệng ngươi lại khác hoàn toàn vậy? Cứ như Dương gia là tội nhân thiên cổ, trong khi họ có làm gì đâu.”
Lâm Du Nhiên cũng ủ rũ không thôi, đang không biết nên phản bác thế nào thì Doãn Tình đã nói đỡ.
“Không trách Du Nhiên, lời đồn ngoài kia đều là như vậy.

Những người biết sự tình một là không muốn nói, hai là không dám nói.

Huống chi khi đó truy đuổi Dương gia… toàn là những kẻ chức cao vọng trọng, ai dám động đến.”
Nghe đến đây Mặc Thanh lại càng cảm thấy căm ghét hơn mắng ầm lên.

“Trên đời lại có những kẻ độc ác vô nhân tính như vậy, cái này không phải là vừa ăn cướp vừa la làng à?”
Doãn Tình mỉm cười, xoa nhẹ đầu y dỗ dành, “Chuyện đã lâu vậy rồi, đệ tức giận cũng có được gì đâu…”
“Nhưng mà…” Lâm Du Nhiên ngập ngừng, lén lút nhìn về phía Dư Phong nhỏ giọng nói.

“Ở ngoài kia ta người ta đồn là...!Dương Thanh Huyền chính là hậu nhân của Dương gia, lúc nãy gã kia còn nói những lời như vậy, không phải là…”
“Không phải.” Dư Phong lập tức thu lại tâm tình, ngẩng đầu lên mỉm cười.

“Ta không phải hậu nhân của Dương gia.

Tên quỷ lúc nãy điên điên dại dại, ta thấy hắn chính là ăn nói linh tinh các người đừng để ý.”
Khi đó ở Phù Linh trấn, Lâm Du Nhiên lớn tiếng nói xấu Dương gia phản ứng của Dư Phong cũng rất kỳ quặc.

Từ nãy đến giờ hắn cũng không nói lời nào, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, huống chi còn có những lời đồn như vậy nói không phải cũng thật là khó tin.
Mặc Thanh mím môi nhìn Dư Phong, vài lần muốn nói lại thôi.
Dư Phong miễn cưỡng nở ra một nụ cười hỏi: “Thanh Thanh cũng không tin ta? Ta nói thật đó, ta không phải hậu nhân của Dương gia gì đó đâu.”
“Vậy tại sao ngươi lại lấy tên Dương Thanh Huyền?” Mặc Thanh hỏi lại, không phải y không muốn tin hắn, chỉ là những điều trùng hợp quá nhiều.
Dư Phong hơi rũ mắt xuống, như nhớ đến điều gì đó khóe môi khẽ nhếch lên.

“Chỉ là ta thấy… tên đó rất hay thôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play