Không nghĩ Mặc Thanh lại cứng rắn đáp trả như vậy, Ngọc Thanh tức đến mức cả mặt đỏ bừng, ngồi ở xa cũng nghe được tiếng nghiến răng ken két.

Mặc Thanh âm thầm xoa nhẹ tai, nhìn bộ dạng này ai nghĩ y bệnh tật yếu đuối đụng một cái là ngã đâu, còn rất ghê gớm nữa mà.
Ánh mắt Ngọc Thanh đột nhiên lạnh đi lộ rõ hung ác, tay lần vào trong áo, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vàng thu vật trong tay trở về, mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không nghĩ họ quay lại nhanh như vậy, hơn nữa nhìn Dư Phong còn có vẻ khẩn trương.

Mặc Thanh vội đứng lên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi không sao chứ?” Dư Phong không trả lời mà gấp gáp hỏi ngược lại.
“Ta thì làm sao được, xảy ra chuyện gì rồi?”
Thấy Mặc Thanh vẫn bình thường Dư Phong mới thở nhẹ ra một hơi.

Doãn Tình đứng đằng sau giải thích.

“Lúc nãy chúng ta đụng độ phải một con quỷ cấp cao, sợ nó cũng tìm đến chỗ đệ nên vội vàng quay trở về.”
“Quỷ cấp cao?!” Mặc Thanh hoảng hốt há hốc miệng, bất tri bất giác theo phản xạ đứng sát lại gần Dư Phong.
Tuy ngày trước y cũng đụng độ phải quỷ nhưng cùng lắm là vài con quỷ yếu ớt, quỷ cấp trung còn chưa từng nhìn thấy mặt nói gì đến quỷ cấp cao.

Thảo nào sắc mặt mọi người lại kém như vậy.
Còn chưa kịp hỏi kĩ tình hình đột nhiên xung quanh nổi lên gió bão.

Gió quá mạnh còn kèm theo cả cát bụi khiến Mặc Thanh nhắm tịt mắt lại, bốn phía đen tối không nhìn thấy gì.

Dư Phong cẩn thận nắm chặt lấy tay, để y đứng sau lưng mình.
“A a a a!!!”
Phía đằng xa vang lên tiếng hét thất thanh, hơn nữa còn rất quen thuộc.

Lúc này Dư Phong mới chợt nhớ ra vội kêu lên.

“Ngọc Thanh đệ ở đâu?”
“Sư huynh cứu ta!” Ngọc Thanh yếu ớt kêu lên, không biết bên đó đã xảy ra chuyện gì mà nghe ra giọng có vẻ sợ hãi.
Dư Phong gấp gáp vội buông tay Mặc Thanh ra chạy đi tìm người.

Bàn tay đột nhiên trống rỗng làm Mặc Thanh khựng người lại, không còn người che chắn, gió lớn liên tục quật vào mặt đến đau rát, cát bụi tràn vào cũng làm khóe mắt cay cay không thể mở nổi.

Dù bên cạnh gió bão điên cuồng nổi lên nhưng Mặc Thanh chẳng mảy may để ý, y thẫn thờ đứng yên một chỗ, bàn tay vừa được hắn nắm chặt hiện tại lạnh ngắt, vừa run rẩy vừa trống rỗng.
Không biết phải chịu đựng bao lâu gió cuối cùng cũng lặng xuống, cuồng phong qua đi bốn phía lá cây xơ xác, tạo thành một mảng hỗn độn.

Mặc Thanh vội dáo dác quan sát xung quanh.
Ở bên kia, Lâm Du Nhiên bị thứ gì đó bay vào mắt nên nhăn nhó lấy tay dụi, nước mắt đầm đìa không ngừng tuôn ra, Doãn Tình ở bên cạnh lo lắng không ngừng hỏi han hắn.
Ngọc Thanh cũng ngồi cách một đoạn thê thảm ngã dưới đất, bị gió cuốn nên đầu tóc rối bù xù, hai mày khẽ nhíu lại, cắn chặt môi ôm lấy một bên tay rỉ máu.

Dư Phong cúi người xuống, xé một mảnh y phục trên người ra rồi nói gì đó không nghe rõ.

Hắn cẩn thận băng bó vết thương cho Ngọc Thanh, thấy y đau đớn động tác lại càng nhẹ nhàng.
Mặc Thanh vội rời tầm mắt không muốn nhìn thêm.

Bên má đột nhiên có thứ gì ươn ướt rơi xuống, y giật mình đưa tay lên xoa nhẹ má, không biết máu chảy từ đâu chảy ra, vừa dính vừa nặng mùi nhuộm đỏ một bên tay.

Bên trên lại rơi liên tiếp xuống một giọt, rồi hai giọt.

Gương mặt Mặc Thanh trắng bệch, y từ từ ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là một đầu người treo ngược, khóe miệng mở lớn kéo thành nụ cười.
Thứ đó nhìn chằm chằm y một hồi rồi đột ngột biến mất.

Cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, Mặc Thanh không còn sức lực mà hét lên, run rẩy ngã xuống đất.
Băng bó cánh tay xong, thấy Ngọc Thanh không còn gì đáng lo nữa Dư Phong vội vàng rời đi.

Ngọc Thanh chưa kịp mở miệng giữ lại hắn đã chạy mất, bàn tay vồ hụt vơ lấy khoảng không.

Khoảng cách hơi xa nên Dư Phong chỉ nhìn thấy bóng lưng của Mặc Thanh, hắn từ từ tiến đến gần đưa tay ra định đỡ y dậy, lúc này mới phát hiện trên mặt y từ lúc nào đã toàn là máu.

Hắn hoảng sợ vội nắm lấy bả vai Mặc Thanh sốt sắng hỏi:
“Sao lại nhiều máu thế này, ngươi bị thương chỗ nào?!”
Giọng nói của Dư Phong quá lớn, Doãn Tình cũng vội vàng chạy lại, nhìn thấy Mặc Thanh như vậy cũng lo lắng không thôi.

“Sư đệ xảy ra chuyện gì rồi?”
Mặc Thanh cảm thấy hai tai mình ù đi, ai hỏi cũng không trả lời, ngồi im bất động.

Dư Phong hoảng sợ đến mức hai mắt cũng đỏ lên, hắn lấy tay lau máu trên mặt y, hết sờ tay sờ chân rồi kiểm tra người một lượt.
Mặc Thanh hơi nhích người đẩy hắn ra, khó khăn nói: “Ta không sao…”
Dư Phong vẫn không tin, sau khi xác nhận người y thật sự không có vết thương nào khuôn mặt mới giãn ra, nhưng tay chân vẫn luống cuống.
Lâm Du Nhiên lần đầu tiên thấy hắn hoảng sợ như vậy, không đành lòng lên tiếng.

“Mặc Thanh cũng nói không sao rồi, ngươi bình tĩnh chút đi Dư Phong.”
Lúc này Mặc Thanh mới ngẩng mặt lên nhìn, hoảng sợ trên mặt Dư Phong vẫn chưa vơi hết, liên tục hỏi đi hỏi lại lúc nãy xảy ra chuyện gì.

Nhưng từ đầu tới cuối Mặc Thanh không trả lời một câu, né tránh cử chỉ thân mật của hắn rút tay về.
Dư Phong cũng nhận ra động tác lạnh nhạt này, hắn đang muốn nói gì đó thì bị tiếng cười vọng lại cắt ngang.

Tiếng cười phấn khích còn mang theo vài phần hả dạ, Dư Phong nhận ra đây là tiếng của kẻ nào, vội vàng đứng dậy tức giận quát lên.
“Quỷ Âm! Ngươi có giỏi thì bước ra đây đấu tay đôi với ta, thần thần bí bí núp một chỗ, con mẹ nó ngươi định làm chuột à?!”
“Ha ha ha.” Đáp lại Dư Phong vẫn là tiếng cười kia, Quỷ Âm không có vẻ gì là tức giận hơn nữa càng cười lớn.

Tiếng cười vang vọng lúc gần lúc xa, không thể nào xác định được vị trí.

Qua nửa ngày, gã mới cất giọng mang theo tiếng cười nói:

“Đừng vội, sao ta có thể giết ngươi nhanh như vậy chứ.

Dương Thanh Huyền, nay đã khác xưa, món nợ sáu năm trước ta sẽ từng chút từng chút một trả cho ngươi.

Đợi chết đi!”
Quỷ Âm nói xong ném thêm một tràng cười dài rồi im bặt.

Dư Phong thử tìm bóng dáng gã nhưng không một chút tung tích, hắn tức giận hét lên một tiếng rồi chém bừa một đường kiếm mạnh về phía trước.

Chiêu kiếm này dùng hết nửa phần sức lực, lực đạo quá lớn làm mấy cây phía xa cũng lõm xuống tạo thành vết cắt sâu, lá cây ào ào rơi xuống.
Không biết qua bao lâu Lâm Du Nhiên mới đột ngột thốt lên.

“Dư Phong… huynh… huynh là Dương Thanh Huyền?”
Lúc nãy hắn quá xúc động nên vẫn không ngừng thở gấp, nghe Lâm Du Nhiên nói mới giật mình quay qua nhìn Mặc Thanh, vừa lúc y cũng đang nhìn hắn.

Dư Phong thu kiếm lại, cũng không phủ nhận, qua một lúc mới khó khăn gật nhẹ đầu.

Lâm Du Nhiên kinh ngạc che miệng thiếu điều muốn nhào đến ôm chầm lấy Dư Phong.

Trước đó từng nói thế nào? Dương Thanh Huyền rất lợi hại đó! Người nhìn thấy dung mạo thật của hắn còn chẳng có mấy ai, vậy mà cao nhân này vừa vặn lại là bằng hữu bên cạnh, bảo không kinh hỉ sao cho được!

Ngay cả Doãn Tình từ trước đến nay tâm lặng như nước, vẻ mặt cũng mang theo một chút ngưỡng mộ khen ngợi.

“Không ngờ Dương Thanh Huyền mà người đời sùng bái lại còn trẻ như vậy.”
Dư Phong không để ý gì đến những lời khen ngợi có cánh kia, hắn lẳng lặng đứng đó nhìn Mặc Thanh.

Từ nãy đến giờ y không nói lời nào với hắn, ngoại trừ ánh mắt kinh ngạc lúc nãy cũng không liếc qua nhìn hắn một lần.

Ngọc Thanh khẽ cúi đầu xuống mỉm cười, lên tiếng hỏi cắt ngang sự chú ý của Dư Phong.

“Sư huynh… Quỷ Âm lúc nãy là thế nào?”
“Sáu năm trước từng đụng độ một lần, không may để nó chạy thoát.” Dư Phong không có tâm trạng, đáp qua loa.
“Sáu năm trước?” Ngọc Thanh thốt lên phấn khích khen ngợi.

“Khi ấy huynh mới có mười chín tuổi mà đã dám một mình giao đấu với quỷ rồi.

Đúng là sư huynh của đệ tài giỏi nhất! Bảo sao những năm nay không ngớt người ca ngợi Dương Thah Huyền, nếu biết huynh còn trẻ như vậy, không biết người ta còn kinh ngạc đến nhường nào.”
Ngọc Thanh cố tình nhìn qua Mặc Thanh đang im lặng ngồi dưới đất, vì lúc nãy mặt đã dính máu nên nhìn qua trông rất thảm hại.

Ngọc Thanh không biết là cố tình hay vô ý hỏi: “Lúc nãy ta nhìn thấy mọi người có vẻ ngạc nhiên, ba người không biết huynh ấy là Dương Thanh Huyền?”
Nói rồi dừng ánh mắt trên người Mặc Thanh, giọng nói mang theo ý cười.

“Mặc Thanh cũng không biết sao? Ta thấy hai người có vẻ là thân thiết, đến chuyện này huynh ấy cũng không nói với ngươi?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play