“Ông hại chết cha mẹ ta, lợi dụng lòng tin của ta, giờ còn muốn ta báo ơn cho ông?” Mặc Thanh bật cười, tay trói đằng sau bị cọ xát đến chảy máu đầm đìa nhưng y một chút cũng không thấy đau.
Mọi chuyện đều xảy đến quá đột ngột, khi biết được y có huyết hải thâm thù chưa kịp suy nghĩ kỹ lưỡng đã phải đựng chịu cú sốc mất đi sư huynh, y chỉ muốn báo thù cho Doãn Tình trước, không ngờ vòng đi vòng lại rơi vào tay kẻ địch.

Mặc Thanh càng nghĩ càng cảm thấy nực cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ chảy dài xuống, y nhìn Tống Minh tràn đầy oán hận chất vấn.

“Cha ta coi ông là bằng hữu ông phản bội, ta kính ông như trưởng bối, ông lợi dụng ta vì nhà ta cầm Thiên Ma Nhãn, vậy còn sư huynh?”
Y khó khăn cất tiếng hỏi: “Sư huynh rất kính trọng ông, từ nhỏ đến lớn đều khen ông không ngớt, huynh ấy là do chính tay ông nuôi dạy trưởng thành.

Ông đến đúng lúc như vậy chứng tỏ luôn đi theo sau bọn ta, mọi thứ đều quan sát rất rõ, tại sao lại không cứu huynh ấy?”
Với khả năng của Tống Minh chỉ cần ông ta muốn là có thể cứu mà, tại sao lại có thể trơ mắt đứng nhìn, tại sao lại không giúp huynh ấy?

Tống Minh cười nhạt đáp: “Thanh Thanh à, ngươi chẳng thay đổi gì cả, đã rơi vào bước đường này rồi còn lo nghĩ đến sư huynh vô dụng đó của ngươi.”
“Vô… vô dụng?” Mặc Thanh không thể tin vào tai mình khó khăn hỏi lại.
“Ta dạy nó bao nhiêu năm, pháp lực có thừa vậy mà lại để một tên vắt mũi chưa sạch khống chế, không vô dụng thì là gì?” Tống Minh hừm mạnh một tiếng đứng dậy khinh thường nói: “May mà chết rồi, không truyền ra ngoài làm mất hết mặt mũi của ta.”
“Tống Minh!!!”
Mặc Thanh điên cuồng hét lên, y lao đến như muốn ăn tươi nuốt sống Tống Minh nhưng bị dây thừng trói chặt, cố thế nào cũng không thoát ra được.
“Sao ông lại có thể nhẫn tâm như vậy, huynh ấy là đệ tử của ông mà!!!”
Tống Minh như nghe thấy thứ gì nực cười lắm ôm bụng cười lớn, chỉ tay vào mặt Mặc Thanh khó hiểu hỏi:
“Đệ tử thì làm sao? Chỉ là một sinh mạng nhỏ nhoi thôi sao có thể làm hỏng chuyện tốt của ta.

Đến Thẩm Nguyên ngày trước thân thiết với ta như vậy còn bị ta hại thân bại danh liệt, một đệ tử cỏn con có là gì?”
Khóe môi Mặc Thanh run lên, y phẫn nộ đến mức không thể thốt thành lời, cũng may sư huynh không nghe thấy những lời này, nếu không sao có thể chịu được sư phụ mà mình đem lòng kính ngưỡng còn độc ác hơn cả quỷ dữ.
Tống Minh vẫn không buông tha, như sợ Mặc Thanh chưa đủ thảm cố tình xát muối vào vết thương, gã thở dài tỏ vẻ tiếc nuối.
“Đáng tiếc cho đệ tử ngốc đó của ta, nó đối tốt với ngươi như vậy, sau khi xuống núi ngày ngày gửi thư báo tình hình của ngươi cho ta.” Tống Minh lắc đầu: “Thật là đáng tiếc, nó mà biết bản thân vậy mà lại gián tiếp tiếp tay hại chết ngươi chắc sẽ tức đến đội mồ sống dậy ha ha ha.”
“A a a a a a!!! Tống Minh ngươi câm miệng lại cho ta!!!”
Mặc Thanh không chịu đựng nổi người khác nói Doãn Tình, hơn nữa còn chính từ miệng người từng gọi là sư phụ, y gào thét ầm ĩ muốn át đi tiếng nói kinh khủng kia, nhưng giọng nói của Tống Minh như xuyên qua hết thảy mọi thứ nghe rõ mồn một.
“Nếu Doãn Tình không xuống núi tìm ngươi chắc hiện tại vẫn sống rất an ổn, nếu không vì ngươi nó cũng không chết thảm như thế, ngươi quay ra trách ta không cứu nó, sao không trách bản thân hại chết nó đi!”
“Không! Không phải ta!”
Mặc Thanh phủ nhận, y muốn bịt tai lại nhưng hai tay đều bị trói chặt, chỉ có thể yếu ớt phản bác.

“Không phải ta hại huynh ấy, đều là ông! Ông hại Thẩm Nguyên, hại Du Nhiên, hại cả sư huynh, đều là do ông!”
Tống Minh đanh mặt lại, gã lạnh lùng nắm lấy cằm Mặc Thanh bắt y ngẩng đầu lên, y muốn giãy dụa gã lại càng dùng sức siết chặt như muốn bóp nát cằm y.

Mặc Thanh đầu tóc rối bù nhìn gã bằng đôi mắt tràn đầy lửa hận, nhưng y càng phản kháng Tống Minh càng thích thú, ép y nhìn thẳng vào mắt mình.
“Ngươi đừng cố gạt mình.” Tống Minh hạ giọng xuống nói, khóe môi hơi nhếch lên dùng tay kia vuốt ve lên mắt Mặc Thanh như vật trân quý.

“Nếu ngươi không có vật này thì cũng làm gì có chuyện về sau, nếu tính như vậy không phải ngươi mới là căn nguyên của mọi chuyện hay sao?”
Mặc Thanh hằn học nhìn lại, y muốn mắng chửi nhưng cằm bị bóp chặt, khuôn mặt chẳng mấy chốc xuất hiện vết xanh tím.

Nhân lúc Tống Minh buông lỏng tay, Mặc Thanh dùng sức cắn mạnh lên tay gã.
Tống Minh bị đau lập tức giáng lên mặt Mặc Thanh cái tát thật mạnh, gã lớn tiếng quát lên:
“Chết đến nơi rồi còn không biết điều, đúng là vô dụng cũng hoàn vô dụng!”
Tống Minh cười lạnh, bộ dạng này của gã khác một trời một vực với người mà Mặc Thanh từng biết.

Gã xoa viên linh châu trên tay, nhìn Mặc Thanh nở một nụ cười quỷ dị.
“Ngươi xem ngươi cứng miệng, cố kéo dài thời gian như vậy để làm gì? Doãn Tình cũng chết rồi trên thế gian này còn ai có thể đến cứu ngươi?” Như nhớ ra gì đó bỗng Tống Minh thốt lên.

“À quên mất, ngươi còn một tên tình lang tên là Dư Phong đúng không? Đợi hắn đến cứu ngươi?”
Nhắc đến tên của hắn Mặc Thanh khó khăn ngẩng đầu lên, tuy không biết gã định nói gì nhưng Mặc Thanh bất giác cảm thấy sợ hãi, đột nhiên muốn chạy trốn, y nhổ một ngụm máu vào mặt Tống Minh khiêu khích.
“Không phải ngươi luôn ao ước có Thiên Ma Nhãn, giờ nó ở ngay trước mặt rồi còn không động thủ đi, ngươi còn chờ gì nữa, mau ra tay đi!!!”
Đúng là Tống Minh muốn lấy Thiên Ma Nhãn nhưng ngược lại gã chẳng gấp gáp một chút nào, nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của Mặc Thanh, gã càng cảm thấy hưng phấn, như nhìn y đau khổ là một thú vui.
“Mặc Thanh.

Ngươi không biết người năm xưa truy đuổi cả nhà ngươi là ai à? Tuy ta hại chết cha mẹ ngươi nhưng người ra tay lại chẳng phải là ta.”

Tống Minh thở dài nhàn nhạt nói: “Thiên Ma Nhãn lợi hại như vậy chỉ cần là người tu đạo ai chả mơ ước nhìn thấy nó một lần, ta nghĩ ngươi nên đoán ra từ sớm rồi chứ, kẻ thù của cả nhà ngươi không ai khác chính là thập đại môn phái! Hàng ngày đám người đó tỏ vẻ đạo mạo chính nghĩa, nợ máu của cả nhà ngươi ai mà chẳng từng nhúng tay vào, từ Thường Bạch, Nghê Tịnh đến phái Thanh Liên ai cũng có phần!”
“Mà người cùng ta cấu kết hại cha mẹ ngươi năm đó chính là trưởng môn phái Thanh Liên – Trần Viễn.”
Tống Minh hạ giọng xuống, vuốt ve gương mặt trắng bệch của Mặc Thanh.
“Dư Phong là đệ tử phái Thanh Liên.”
Mặc Thanh lắc đầu y căm ghét nhìn Tống Minh nghiến răng nói: “Đệ tử phái Thanh Liên thì làm sao? Dư Phong đã sớm rời khỏi môn phái, những chuyện này huynh ấy đều không hề biết.”
“Ồ.

Không biết sao?” Tống Minh bật cười thốt lên.
“Trần Viễn tên thật là Dư Hoài.

Dư Phong chính là con trai duy nhất của ông ta… ngươi nói xem liệu hắn có biết không?”
*
Trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng thét đau xé tâm can khiến những oan hồn ở đây cũng phải giật mình tỉnh giấc, quạ đen hốt hoảng bay tán loạn va vào nhau, sấm chớp đùng đùng vang lên như muốn xé bầu trời thành hai mảnh.
Chẳng biết qua bao lâu cánh cửa bỗng bật mở, Tống Minh hả hê bước ra ngoài, ngay cả nước mưa xối xả hắt lên gã cũng chẳng quan tâm.

Trong lòng bàn tay cầm thêm hai con ngươi vẫn còn vương máu, nhưng nó lại phát ra ánh sáng vàng nhạt chói mắt, dù cách một khoảng rất xa, đám yêu ma quỷ quái vẫn cảm nhận được uy áp đáng sợ vội lẩn trốn vào một góc.
Tống Minh cười lớn rời đi, để lại sau lưng thiếu niên vẫn bị trói chặt trên thân gỗ, đầu tóc rối bù che kín cả khuôn mặt, máu từ trong hốc mắt tí tách rơi xuống ướt đẫm một mảng dưới chân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play