Lang Thu Ngọc đột nhiên nổi giận, dọa mọi người ở đây giật cả mình, không cần biết chuyện gì đã xảy ra, hiện tại họ đều là nghệ sĩ khách mời đang livestream, không khách sáo với tổ tiết mục như vậy, thật sự không phải là lựa chọn sáng suốt.

"Chúng tôi cũng không biết..." Cameraman dọc đường đi rất ít lên tiếng rốt cuộc cũng mở miệng, "Đạo diễn không nói với chúng tôi những việc này."

Giọng điệu của người đàn ông không giống giả vờ, Lang Thu Ngọc nhướng mày, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sắc bén không thể bỏ qua: "Tôi không quan tâm chương trình của các anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần một lời giải thích."

"Lang Thu Ngọc tôi đến tham gia chương trình không phải để bị coi như khỉ mà đùa giỡn."

Lang Thu Ngọc hất mái tóc dài khí thế bức người, Cố Duy Sanh lập tức lĩnh hội được lý do tại sao đối phương được mọi người gọi là "chị đại".

"Leng keng."

Lang Thu Ngọc thả dao quân dụng xuống: "Hoặc là cho chúng tôi một lời giải thích, hoặc là để chúng tôi xuống núi."

Sáu người ở đây đều không phải là người dễ chọc, người đàn ông ngay lập tức tắt camera trong tay: "Tôi đi liên lạc với đạo diễn ngay."

Dù sao bây giờ vẫn đang trong thời gian quay hình, loại chuyện liên lạc với đạo diễn không thể tiến hành trước ống kính được, Lang Thu Ngọc cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ kéo Vân Hành trở về vị trí của mình.

"Cảm ơn anh Lâu," Chúc Linh miễn cưỡng cười cười, "Chỗ em có nước, anh Lâu có cần không?"

Lâu Tiêu ngẩng đầu, khách sáo từ chối: "Không cần, cảm ơn."

Hắn đang cùng Cố Duy Sanh thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất, bất kể là âm khí hay huyết khí, cho dù là gì, cũng sẽ thu hút rất nhiều thứ không được hay ho.

Cố Duy Sanh dọn mọi thứ vào trong một cái thùng, Lâu Tiêu âm thầm lặng lẽ dán một lá bùa vàng dưới đáy thùng, sau đó đặt nó dưới gốc cây già cách xa nơi mọi người đang ở.

Bầu không khí đóng băng, vì vậy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Duy Sanh khi xếp chồng mấy cành cây đặc biệt gây chú ý, Chúc Linh nhìn gò má lãnh đạm của Cố Duy Sanh, nỗi sợ hãi trong lòng bởi vì vậy mà giảm bớt vài phần.

Lâu Tiêu cười híp mắt, tiến tới bên cạnh Cố Duy Sanh: "Muốn mượn bật lửa không?"

"Mượn, tại sao lại không mượn?" Cố Duy Sanh nhướng mày, bày ra vẻ mặt "nhìn anh diễn trò".

"Tách."

Lâu Tiêu đưa bàn tay đến đống cây, sau một cái búng tay giòn tan, cành cây liền "vụt" bốc cháy.

Chút thủ thuật của Lâu Tiêu không thể nghi ngờ đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, ngọn lửa tỏa ra ánh sáng ấm áp và sáng ngời trong tiếng nổ tách tách, khuôn mặt Lâu Tiêu cũng được ánh lửa chiếu rọi trông vô cùng dịu dàng.

"Một màn ảo thuật nhỏ, thích không?"

"Cho ngồi ké nhá." Còn không đợi Cố Duy Sanh trả lời, Lang Thu Ngọc đã ôm một đống cành cây ngồi xuống bên cạnh Cố Duy Sanh, "Đống củi này cho các anh."

"Tùy cô," Lâu Tiêu không để tâm ngồi xuống bên còn lại chỗ Cố Duy Sanh, "Nhưng mà bữa tối của chúng tôi sẽ không chia cho mấy người."

Vân Hành giơ túi lên: "Chúng tôi cũng có thịt, sẽ không để mọi người đói đâu."

Thấy tất cả mọi người vây quanh bên cạnh đống lửa, Chúc Linh cũng kéo Phó Minh Huân đi tới.

"Trước khi nhận được một câu trả lời hợp lý, chúng ta cứ ở chung một chỗ đi," Chúc Linh nhỏ giọng nói, "Em thấy hơi sợ, mọi người nói xem ở đây có quỷ thật không?"

"Đừng tự mình dọa mình," Phó Minh Huân là người đầu tiên phản bác, "Có quỷ? Vậy tôi thà tin tổ tiết mục bày trò đùa dai với chúng ta còn hơn."

"Nhưng xương trong bụng cá cũng không phải là giả?" Lang Thu Ngọc cười lạnh một tiếng, "Mà kể cả xương đó là giả, thì trò đùa này của tổ tiết mục cũng quá đáng quá rồi."

Phó Minh Huân lấy khăn tay ra lau tay: "Nếu đã đến chơi thì phải chơi được, nghe nói Bình Sơn này hình như 'bị ma ám', tổ tiết mục sẽ chơi trò gì, trong lòng mấy người còn không rõ sao?"

"Chỉ vậy mà anh đã xác định là tổ tiết mục làm?" Lang Thu Ngọc cười nhạo nói, "Nhân viên công tác vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ tổng giám đốc Phó đã xem trước kế hoạch chi tiết à?"

Phó Minh Huân mặt không biến sắc: "Xem trước kế hoạch? Tôi cũng không phải nghệ sĩ dựa vào fan để kiếm cơm, chỉ là một chương trình mà thôi, đối với tôi nó không quan trọng đến mức phải làm như vậy."

Câu nói này của Phó Minh Huân có thể xem như đã động chạm đến hơn phân nửa khách mời ở đây. Cố Duy Sanh nhìn Phó Minh Huân một cái, luôn cảm thấy đối phương cũng không bình tĩnh như biểu hiện ngoài mặt.

Rõ ràng người lúc trước bị quỷ nắm chân chính là Phó Minh Huân, Cố Duy Sanh nhớ rõ lúc ấy sắc mặt Phó Minh Huân cũng không dễ nhìn.

Phó Minh Huân không phải đồ đần, ngay cả Chúc Linh cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, Cố Duy Sanh không tin trong lòng Phó Minh Huân một chút hoài nghi cũng không có.

Là người của chủ nghĩa vô thần sao?

Cố Duy Sanh vừa nướng thịt thỏ vừa nói chuyện phiếm với những người khác, nhưng đợi đến khi mọi người chia sạch thịt thỏ, cameraman đi liên lạc với đạo diễn vẫn chưa trở về.

"Hơn tám giờ rồi," Lang Thu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, "Anh ta không xảy ra chuyện gì đó chứ?"

Vì lý do thời gian phát sóng, thời gian livestream [Đưa Bạn] hôm nay là từ mười hai giờ trưa đến mười hai giờ đêm, mặc dù ánh sáng ban đêm không tốt lắm, nhưng để đảm bảo đủ lượt xem trực tuyến, đài Dâu Tây cuối cùng vẫn đưa ra quyết định như vậy.

Các khách mời tại hiện trường mơ hồ chẳng hiểu ra làm sao, khán giả trong phòng livestream thì lại sôi sùng sục lúc nhìn thấy đoạn xương kia.

【Tổ tiết mục quá đáng vậy! Rừng núi hoang vắng đã đáng sợ như dị rồi, muốn ship dao qua ghê á!】

【Chỉ mình tôi hiếu kì mấy đoạn xương đó nhét vào kiểu gì à?】

【Phía trước đừng đi, tôi cũng hiếu kì! Mà giờ tôi hiếu kì anh cameraman chạy đi đâu mất rồi hơn!】

Mặc dù sóng bình luận trên livestream đều có những thuyết âm mưu khác nhau, nhưng phần lớn khán giả vẫn tin rằng đây đều là những tình huống mà tổ tiết mục chuẩn bị, đặc biệt là Vitamin C và Giao Tiêu canh giữ trước màn hình, nhìn thần tượng nhà mình bình tĩnh tự nhiên, họ cũng bình tĩnh ngồi chờ diễn biến tiếp theo.

Mặc dù tình hình hiện tại vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát, nhưng ban giám đốc của đài Dâu Tây đã vội đến sứt đầu mẻ trán, bởi vì họ không nhận được một cuộc gọi nào từ nhân viên ở hiện trường.

Đặc biệt là trưởng phòng kế hoạch Hứa Nham của [Đưa Bạn], sau khi nghe tiếng "tít tít" của đường dây bận đến lần thứ sáu, ông ta sốt ruột quăng luôn micro, thiếu chút nữa đập luôn điện thoại cố định trong văn phòng.

Đừng nói là nhân viên xuất hiện trong ống kính, ngay cả mấy nhân viên quay phim khác, đến một người ông ta cũng không liên lạc được.

Điện thoại có thể xem livestream nhưng không liên lạc được, cái cứt gì đang xảy ra vậy?

Hứa Nham ảo não vò tóc mình, nếu biết trước, ông ta sẽ không chọn nơi bị ma ám như Bình Sơn, hôm nay nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ông ta có mười cái mạng cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Nham chỉnh lại quần áo rồi dọn điện thoại cố định: "Vào đi."

Vào cửa là Vương Vi thư ký của Hứa Nham, cô đóng cửa phòng làm việc lại, nói với tốc độ cực nhanh: "Người dưới chân núi không liên lạc được, người chúng ta phái đi Bình Sơn cũng bị sương mù dày đặc chặn bên ngoài núi, bọn họ căn bản không vào được Bình Sơn."

"Đường núi ở đó, sao bọn họ lại không vào được?!" Hứa Nham nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hít sâu một hơi, "Livestream vẫn đang phát sóng, mà cô lại nói trong núi nổi lên sương mù?!"

"Nhưng những bức ảnh được gửi về từ hiện trường thực sự là như vậy," Vương Vi đưa điện thoại của mình tới, "Anh Hứa, anh thấy... Đây có phải là quỷ đánh tường hay không?"

"Đi ra đi," Hứa Nham nhận điện thoại phiền não khoát tay, "Không giúp được gì thì đi ra ngoài, đừng đứng ở đây làm phiền tôi."

"Rengggggg..."

Tiếng chuông điện thoại cố định vang lên, Hứa Nham vội vàng nhấc điện thoại: "Xin chào, tôi là Hứa Nham của đài Dâu Tây."

Vương Vi không biết người gọi điện là ai, nhưng cô dám khẳng định người đó không phải nhân viên công tác của [Đưa Bạn], bởi vì cô phát hiện khuôn mặt cấp trên của cô trở nên rất kỳ lạ.

"Vâng... vâng... Tôi biết rồi."

Cũng không biết bên kia điện thoại nói cái gì, Hứa Nham cung kính đáp lại vài tiếng, sau đó ông ta thở phào nhẹ nhõm dặn dò: "Đi phát thông báo, nói tất cả những chuyện xảy ra bây giờ đều là thiết lập của chương trình [Đưa Bạn], bảo khán giả không cần lo lắng, tổ tiết mục sẽ bảo vệ an toàn cá nhân của khách mời."

"Nhưng... nhưng đấy không phải là những gì chúng ta đã thiết lập," làm một Giao Tiêu lâu năm, nghe được mệnh lệnh này, Vương Vi không khỏi do dự một chút, "Hơn nữa, chúng ta ngay cả Bình Sơn cũng không vào được, sao chúng ta có thể đảm bảo an toàn cho khách mời?"

Hứa Nham không vui trừng Vương Vi: "Cô là lần đầu tiên đăng thông báo sao? Bảo cô đăng thì cô phải đăng, đừng có hỏi nhiều vấn đề như vậy."

"Nhưng lần này không phải là chuyện có thể dùng thông báo để lừa gạt cho qua," Vương Vi không hề nhượng bộ, "Những người khác còn dễ nói, nhưng nếu Phó Minh Huân và Lâu Tiêu xảy ra chuyện gì, cho dù là đài Dâu Tây cũng không gánh nổi."

"Trong mắt cô, anh Hứa là người ngu ngốc như vậy sao?" Nhìn cô gái mình một tay đề bạt, Hứa Nham cuối cùng vẫn phải thở dài một hơi, "Nếu ban giám đốc đã ra lệnh, chúng ta nhất định phải làm như vậy, về phần những chuyện khác, đó không phải chuyện chúng ta có thể bận tâm."

Thấy thái độ Hứa Nham đã mềm mỏng hơn, Vương Vi cũng thấp giọng nói: "Nhưng chuyện lần này thật kỳ quái..."

"Nhân tạo tìm cảnh sát, ma quỷ tìm đạo sĩ," Hứa Nham vỗ vỗ vai Vương Vi, "Hiện tại việc chúng ta phải làm là nhận thức mọi chuyện để tránh hoảng sợ, hiểu chưa?"

Vương Vi gật gật đầu "vâng" một tiếng: "Hiểu rồi ạ."

Những cái khác cô không quan tâm, bây giờ cô chỉ hy vọng kỳ gặp quỷ này của chương trình này sẽ mau mau kết thúc.

*

Đài Dâu Tây vội vàng lập ra phương án ứng phó, sáu người ở đây cũng không nhàn rỗi, Lang Thu Ngọc buông điện thoại di động không người nghe máy, cau mày không biết đang suy nghĩ gì.

Những chuyện xảy ra quá trùng hợp, nhưng lại làm cho cô có cảm giác không chân thật.

Cô mở app của đài Dâu Tây để tìm phòng livestream của mình, livestream rõ ràng vẫn đang tiếp tục, Lang Thu Ngọc thậm chí còn có thể nhìn thấy sóng bình luận của fan hâm mộ trên điện thoại của nhân viên công tác.

Chúc Linh ôm cánh tay của Lang Thu Ngọc thấy tình cảnh này cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu đài Dâu Tây còn dám phát sóng, vậy đã nói rõ tình huống bây giờ vẫn chưa thoát khỏi sự khống chế của tổ tiết mục.

Cho nên nói tất cả những thứ này, quả nhiên là vì tổ tiết mục muốn tạo bầu không khí nên mới bày ra những trò đùa này.

Cố Duy Sanh ôm Lão Bạch chạm mắt với Lâu Tiêu, trong dự liệu phát hiện bực bội và u ám trong đôi mắt của đối phương.

Xem ra âm khí trong núi này đã dần dần ảnh hưởng đến tiểu thiên sư.

"Nhà gỗ là trạm tiếp tế, nơi đó chắc hẳn phải có đồ vật chúng ta chuẩn bị trước cho mình, đúng không?" Lang Thu Ngọc không dễ dàng buông lỏng cảnh giác như Chúc Linh, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô đột nhiên đứng dậy.

"Tôi muốn đi tìm nhà gỗ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play